Chương 546: Mối thù diệt môn phái
Phi Điểu Bất Tuyệt
16/07/2021
“Sao anh Lý lại tham gia vào loại giao dịch này.”
Sở Trung Thiên không chớp mắt lên tiếng nói.
Laudrew nhún vai, trên mặt lộ ra một biểu cảm tiếc nuối.
“Được rồi, nếu như Lý Phàm đã không đến đây, vậy thì chúng ta bắt đầu trao đổi con tin, tôi đếm ba tiếng, chúng ta thả con tin trong tay mình ra.”
Sở Trung Thiên gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi.”
“Ba hai một, thả người.”
Laudrew thu hồi cây súng, giơ chân đá vào trên lưng của Sở Phương Thành, đạp làm cho Sở Phương Thành lảo đảo xông về phía trước.
Mà thủ hạ của Sở Trung Thiên cũng đồng thời buông tay Thompson ra, Thompson có chút kích động co cẳng chạy đi.
Sở Phương Thành và Thompson gặp khoáng nhau, hai người đều co cẳng trở về trận doanh của mình.
Sở Trung Thiên nhớ kỹ lời nói của Lý Phàm, sau khi Sở Phương Thành trở về thì không quan tâm tới chuyện xem kỹ tình huống của con trai, trực tiếp đẩy Sở Phương Thành vào chiếc xe thương vụ đậu sau lưng.
“Đi đi đi.”
Sở Trung Thiên ở một bên kêu gào, sau đó cũng bước lên xe.
Hai mắt của Wallace híp lại, nghiêng đầu nối với Laudrew: “Có ngăn cản bọn họ lại không đây? Đối phó bọn họ rất dễ dàng, nếu như vậy thì đã có con tin ở trong tay, dễ dàng để hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.”
“Nói rất có lý, tôi cũng nghĩ như vậy, vậy thì cứ chuẩn bị nổ súng đi, hahaha.”
Laudrew cười to hai tiếng, móc ra một điếu thuốc đặt ở bên miệng. . Truyện Sủng
Lúc Wallace đang chuẩn bị đưa ra mệnh lệnh, trong tai đột nhiên nghe thấy âm thanh của đội viên đội chiến đấu.
“Trạm canh gác số một báo cáo, phía sau núi có người đang nhanh chóng xông lên, số lượng người hơn một trăm người, yêu cầu quyền nổ súng… a, tôi đã bị tập kích rồi.”
Lúc mà tên lính gác đang báo cáo lại bị một tảng đá đập vào đầu, trong nháy mắt máu tươi chảy xuống làm cho tầm mắt của tên lính gác trở nên đỏ hồng.
Các đội viên chiến đấu được bố trí ở xung quanh đều vực dậy tinh thần, chờ đợi chỉ thị nổ súng của Wallace.
Wallace hơi sửng sốt, giận dữ quát lên: “Mẹ nó, bọn nó có mai phục, tất cả mọi người tự do nổ súng, giết những cái tên khốn nạn này cho tao.”
Lúc này đám người Sở Trung Thiên đã leo lên xe, Lý Phàm nghe thấy tiếng mắng của Wallace liền thúc giục: “Lái xe đi, rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.”
Năm chiếc xe thương vụ giống như ngựa hoang mất dây cương, gầm thét phi nước đại chạy ra ngoài.
“Khốn nạn, lại dám chạy trốn dưới mắt của tao, xạ kích!”
Wallace rút cây súng ra, đầu tiên bóp còn về phía xe thương vụ.
Giờ phút này năm chiếc xe thương vụ đã chạy trên con đường xuống núi, Wallace cùng với bốn tên đội viên chiến đấu mặc dù đã nổ súng rất nhanh, nhưng đạn đều bắn vào một chiếc xe thương vụ cuối cùng.
Mặc dù là đằng sau của chiếc xe thương vụ chạy cuối cùng bị trúng mười vết đạn, nhưng may mắn chính là tài xế không bị thương, tài xế cắn răng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, chạy chiếc xe gào thét rời khỏi.
“Đáng chết, tao nhất định sẽ bắt bọn họ lại, giết chết hết toàn bộ.”
Wallace phẫn nộ cất súng vào, quay người mang theo cục tức đi trở về phương hướng đã được khống chế đằng sau núi.
“Báo cáo tình huống.”
“Đã ngăn chặn bọn họ vượt lên trên núi, mấy cái tên lần này rất kỳ quái, vậy mà lại giống như là người nguyên thủy, dùng tảng đá với gậy gỗ, căn bản cũng không có súng ống, có điều là kỹ năng ném đá của bọn họ rất lợi hại, vừa chính xác vừa đủ mạnh, đã có sáu thành viên chiến đấu bị đá đánh bị thương.”
“Cái bọn khỉ da vàng đáng chết, dùng tảng đá đánh bị thương sáu tên thủ hạ của tao, đây quả thật là một sự sỉ nhục, nổ hỏa lực mạnh nhất đột kích cho tao, giết sạch bọn nó.”
Wallace phẫn nộ gầm thét.
Thành viên đội chiến đấu cũng có chút nổi nóng, sau khi ném lựu đạn nổ lung tung bắt đầu đột kích hỏa lực.
Bọn người đại sư huynh đã sớm bị súng đánh không ngẩng đầu lên được, trong khoảng thời gian ngắn liền có hơn một phân nửa người bị thương.
“Má! Đại sư huynh, anh dẫn chúng tôi đến đây là để chịu chết hả, ông đây không làm với anh nữa, ông đây muốn rút lui.”
“Con mẹ nó, cái này sao có thể đánh với người ta được chứ? Tôi nghi ngờ đây chính là một cái bẫy, đây chính là một cái bẫy tạo ra để chuyên môn chơi chết chúng ta, tôi cũng muốn rút lui.”
Trong nháy mắt lòng người tiêu tán, nhóm sư đệ còn lại có hơn phân nửa người đã chạy trốn.
Nhưng mà tư thế và thời cơ chạy trốn của bọn họ đều không đúng, chưa chạy được mấy bước thì đã bị các thành viên của đội chiến đấu thứ mười một giết chết.
Đại sư huynh nhìn đám sư đệ bị đổ xuống giống như là người ta gặt lúa, hai tay dùng sức đập mạnh trên mặt đất.
“Đáng chết đáng chết! Đều là tôi đã hại mọi người, Lý Phàm đáng chết, nhất định là do cậu ta đã thiết kế một cái bẫy, thật là âm hiểm, thật độc ác! Đời này Tư Mã Trường Không tôi không liều mạng với cậu ta là không được. Cậu ta chắc chắn phải chết!”
Trong đôi mắt tràn đầy bi phẫn của đại sư huynh Tư Mã Trường Không cũng đã chảy ra máu, hận không thể trực tiếp giết chết Lý Phàm.
Mấy tên đáng tin cậy ở bên cạnh Tư Mã Trường Không đều thầm than trong lòng, cảm thấy sợ là lần này khó thoát khỏi tai kiếp.
“Đại sư huynh, đây là mối thù diệt môn, chúng tôi nhất định sẽ yểm trợ cho anh chạy thoát, anh phải báo thù cho chúng tôi.”
“Mối thù diệt môn phải nhờ đại sư huynh báo, chúng tôi đều yểm hộ cho anh, đại sư huynh, anh đi nhanh lên đi, nếu như anh không đi thì không kịp nữa đâu.”
Hai mắt chảy ra huyết lệ của Tư Mã Trường Không nhìn về phía sư đệ ở bên cạnh: “Tôi không đi, tôi yểm hộ các người đi.”
“Đại sư huynh, lúc này không phải là lúc để nói những chuyện như vậy, trong đây chỉ có anh là người có năng lực mạnh nhất, hi vọng chạy thoát khỏi đây lớn nhất, anh nhanh chóng đi tìm sư bá đi.”
“Đi nhanh lên đi, đại sư huynh, không thể để sự hi sinh của chúng tôi uổng phí được, nhất định phải tìm cái tên họ Lý báo thù, giết cả nhà của cậu ta.”
Đại sư huynh cắn chặt răng, quay người lại bò lồm cồm xuống dưới núi.
Wallace chỉ huy thành viên đội chiến đấu đột kích một trận cuối cùng, tiếng súng dày đặc kèm theo những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Mấy cái con khỉ đáng chết này, không thể bỏ qua cho một tên nào, danh dự của đội chiến đấu thứ mười một Wellington chúng ta không thể bị mất ở đây được.”
Wallace cất cao giọng cổ vũ sĩ khí.
Tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết ở trên núi truyền đi thật xa, Hồng sư huynh và Khang Vĩnh Kiền vừa mới đến sau núi cũng đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao lại có âm thanh súng vậy chứ, còn dày đặc như thế, mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hồng sư huynh hốt hoảng nói.
“Sao tôi biết được chứ, nếu không thì chúng ta lái xe trở về đi?”
Toàn thân Khang Vĩnh Kiền đều đang run rẩy.
Hồng sư huynh do dự một chút, đang chuẩn bị đi trước rồi lại nhìn tình huống, Hồng sư huynh lại nhìn thấy Tư Mã Trường Không máu me khắp người chạy xuống núi.
Trong quá trình lẩn trốn xuống núi, trên người của Tư Mã Trường Không trúng ba phát đạn, quả thật dựa vào công phu khổ luyện, Tư Mã Trường Không tránh khỏi vị trí chỗ hiểm, ba phát này chỉ bắn vào những vị trí không nguy hiểm cho tính mạng.
Nhưng mà mặc dù là không nguy hiểm đến tính mạng, một đường chạy xuống đây đã đổ máu không ít, Tư Mã Trường Không cảm thấy cả người của mình giống như là bị móc rỗng.
Hồng sư huynh nhìn ra được Tư Mã Trường Không đã là nỏ mạnh hết đà, lập tức giật dây an toàn ở trên người ra.
“Tôi đi cứu đại sư huynh, chú ở đây không nên động đậy, nếu dám cử động lung tung thì ông đây chơi chết chú.”
Sau khi nói xong, Hồng sư huynh liền xuống xe xông ra ngoài, hai mắt của Khang Vĩnh Kiền đảo một vòng, cố nén sợ hãi trong lòng, kéo dây an toàn chui qua vị trí lái.
Sở Trung Thiên không chớp mắt lên tiếng nói.
Laudrew nhún vai, trên mặt lộ ra một biểu cảm tiếc nuối.
“Được rồi, nếu như Lý Phàm đã không đến đây, vậy thì chúng ta bắt đầu trao đổi con tin, tôi đếm ba tiếng, chúng ta thả con tin trong tay mình ra.”
Sở Trung Thiên gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi.”
“Ba hai một, thả người.”
Laudrew thu hồi cây súng, giơ chân đá vào trên lưng của Sở Phương Thành, đạp làm cho Sở Phương Thành lảo đảo xông về phía trước.
Mà thủ hạ của Sở Trung Thiên cũng đồng thời buông tay Thompson ra, Thompson có chút kích động co cẳng chạy đi.
Sở Phương Thành và Thompson gặp khoáng nhau, hai người đều co cẳng trở về trận doanh của mình.
Sở Trung Thiên nhớ kỹ lời nói của Lý Phàm, sau khi Sở Phương Thành trở về thì không quan tâm tới chuyện xem kỹ tình huống của con trai, trực tiếp đẩy Sở Phương Thành vào chiếc xe thương vụ đậu sau lưng.
“Đi đi đi.”
Sở Trung Thiên ở một bên kêu gào, sau đó cũng bước lên xe.
Hai mắt của Wallace híp lại, nghiêng đầu nối với Laudrew: “Có ngăn cản bọn họ lại không đây? Đối phó bọn họ rất dễ dàng, nếu như vậy thì đã có con tin ở trong tay, dễ dàng để hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.”
“Nói rất có lý, tôi cũng nghĩ như vậy, vậy thì cứ chuẩn bị nổ súng đi, hahaha.”
Laudrew cười to hai tiếng, móc ra một điếu thuốc đặt ở bên miệng. . Truyện Sủng
Lúc Wallace đang chuẩn bị đưa ra mệnh lệnh, trong tai đột nhiên nghe thấy âm thanh của đội viên đội chiến đấu.
“Trạm canh gác số một báo cáo, phía sau núi có người đang nhanh chóng xông lên, số lượng người hơn một trăm người, yêu cầu quyền nổ súng… a, tôi đã bị tập kích rồi.”
Lúc mà tên lính gác đang báo cáo lại bị một tảng đá đập vào đầu, trong nháy mắt máu tươi chảy xuống làm cho tầm mắt của tên lính gác trở nên đỏ hồng.
Các đội viên chiến đấu được bố trí ở xung quanh đều vực dậy tinh thần, chờ đợi chỉ thị nổ súng của Wallace.
Wallace hơi sửng sốt, giận dữ quát lên: “Mẹ nó, bọn nó có mai phục, tất cả mọi người tự do nổ súng, giết những cái tên khốn nạn này cho tao.”
Lúc này đám người Sở Trung Thiên đã leo lên xe, Lý Phàm nghe thấy tiếng mắng của Wallace liền thúc giục: “Lái xe đi, rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.”
Năm chiếc xe thương vụ giống như ngựa hoang mất dây cương, gầm thét phi nước đại chạy ra ngoài.
“Khốn nạn, lại dám chạy trốn dưới mắt của tao, xạ kích!”
Wallace rút cây súng ra, đầu tiên bóp còn về phía xe thương vụ.
Giờ phút này năm chiếc xe thương vụ đã chạy trên con đường xuống núi, Wallace cùng với bốn tên đội viên chiến đấu mặc dù đã nổ súng rất nhanh, nhưng đạn đều bắn vào một chiếc xe thương vụ cuối cùng.
Mặc dù là đằng sau của chiếc xe thương vụ chạy cuối cùng bị trúng mười vết đạn, nhưng may mắn chính là tài xế không bị thương, tài xế cắn răng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, chạy chiếc xe gào thét rời khỏi.
“Đáng chết, tao nhất định sẽ bắt bọn họ lại, giết chết hết toàn bộ.”
Wallace phẫn nộ cất súng vào, quay người mang theo cục tức đi trở về phương hướng đã được khống chế đằng sau núi.
“Báo cáo tình huống.”
“Đã ngăn chặn bọn họ vượt lên trên núi, mấy cái tên lần này rất kỳ quái, vậy mà lại giống như là người nguyên thủy, dùng tảng đá với gậy gỗ, căn bản cũng không có súng ống, có điều là kỹ năng ném đá của bọn họ rất lợi hại, vừa chính xác vừa đủ mạnh, đã có sáu thành viên chiến đấu bị đá đánh bị thương.”
“Cái bọn khỉ da vàng đáng chết, dùng tảng đá đánh bị thương sáu tên thủ hạ của tao, đây quả thật là một sự sỉ nhục, nổ hỏa lực mạnh nhất đột kích cho tao, giết sạch bọn nó.”
Wallace phẫn nộ gầm thét.
Thành viên đội chiến đấu cũng có chút nổi nóng, sau khi ném lựu đạn nổ lung tung bắt đầu đột kích hỏa lực.
Bọn người đại sư huynh đã sớm bị súng đánh không ngẩng đầu lên được, trong khoảng thời gian ngắn liền có hơn một phân nửa người bị thương.
“Má! Đại sư huynh, anh dẫn chúng tôi đến đây là để chịu chết hả, ông đây không làm với anh nữa, ông đây muốn rút lui.”
“Con mẹ nó, cái này sao có thể đánh với người ta được chứ? Tôi nghi ngờ đây chính là một cái bẫy, đây chính là một cái bẫy tạo ra để chuyên môn chơi chết chúng ta, tôi cũng muốn rút lui.”
Trong nháy mắt lòng người tiêu tán, nhóm sư đệ còn lại có hơn phân nửa người đã chạy trốn.
Nhưng mà tư thế và thời cơ chạy trốn của bọn họ đều không đúng, chưa chạy được mấy bước thì đã bị các thành viên của đội chiến đấu thứ mười một giết chết.
Đại sư huynh nhìn đám sư đệ bị đổ xuống giống như là người ta gặt lúa, hai tay dùng sức đập mạnh trên mặt đất.
“Đáng chết đáng chết! Đều là tôi đã hại mọi người, Lý Phàm đáng chết, nhất định là do cậu ta đã thiết kế một cái bẫy, thật là âm hiểm, thật độc ác! Đời này Tư Mã Trường Không tôi không liều mạng với cậu ta là không được. Cậu ta chắc chắn phải chết!”
Trong đôi mắt tràn đầy bi phẫn của đại sư huynh Tư Mã Trường Không cũng đã chảy ra máu, hận không thể trực tiếp giết chết Lý Phàm.
Mấy tên đáng tin cậy ở bên cạnh Tư Mã Trường Không đều thầm than trong lòng, cảm thấy sợ là lần này khó thoát khỏi tai kiếp.
“Đại sư huynh, đây là mối thù diệt môn, chúng tôi nhất định sẽ yểm trợ cho anh chạy thoát, anh phải báo thù cho chúng tôi.”
“Mối thù diệt môn phải nhờ đại sư huynh báo, chúng tôi đều yểm hộ cho anh, đại sư huynh, anh đi nhanh lên đi, nếu như anh không đi thì không kịp nữa đâu.”
Hai mắt chảy ra huyết lệ của Tư Mã Trường Không nhìn về phía sư đệ ở bên cạnh: “Tôi không đi, tôi yểm hộ các người đi.”
“Đại sư huynh, lúc này không phải là lúc để nói những chuyện như vậy, trong đây chỉ có anh là người có năng lực mạnh nhất, hi vọng chạy thoát khỏi đây lớn nhất, anh nhanh chóng đi tìm sư bá đi.”
“Đi nhanh lên đi, đại sư huynh, không thể để sự hi sinh của chúng tôi uổng phí được, nhất định phải tìm cái tên họ Lý báo thù, giết cả nhà của cậu ta.”
Đại sư huynh cắn chặt răng, quay người lại bò lồm cồm xuống dưới núi.
Wallace chỉ huy thành viên đội chiến đấu đột kích một trận cuối cùng, tiếng súng dày đặc kèm theo những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Mấy cái con khỉ đáng chết này, không thể bỏ qua cho một tên nào, danh dự của đội chiến đấu thứ mười một Wellington chúng ta không thể bị mất ở đây được.”
Wallace cất cao giọng cổ vũ sĩ khí.
Tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết ở trên núi truyền đi thật xa, Hồng sư huynh và Khang Vĩnh Kiền vừa mới đến sau núi cũng đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao lại có âm thanh súng vậy chứ, còn dày đặc như thế, mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hồng sư huynh hốt hoảng nói.
“Sao tôi biết được chứ, nếu không thì chúng ta lái xe trở về đi?”
Toàn thân Khang Vĩnh Kiền đều đang run rẩy.
Hồng sư huynh do dự một chút, đang chuẩn bị đi trước rồi lại nhìn tình huống, Hồng sư huynh lại nhìn thấy Tư Mã Trường Không máu me khắp người chạy xuống núi.
Trong quá trình lẩn trốn xuống núi, trên người của Tư Mã Trường Không trúng ba phát đạn, quả thật dựa vào công phu khổ luyện, Tư Mã Trường Không tránh khỏi vị trí chỗ hiểm, ba phát này chỉ bắn vào những vị trí không nguy hiểm cho tính mạng.
Nhưng mà mặc dù là không nguy hiểm đến tính mạng, một đường chạy xuống đây đã đổ máu không ít, Tư Mã Trường Không cảm thấy cả người của mình giống như là bị móc rỗng.
Hồng sư huynh nhìn ra được Tư Mã Trường Không đã là nỏ mạnh hết đà, lập tức giật dây an toàn ở trên người ra.
“Tôi đi cứu đại sư huynh, chú ở đây không nên động đậy, nếu dám cử động lung tung thì ông đây chơi chết chú.”
Sau khi nói xong, Hồng sư huynh liền xuống xe xông ra ngoài, hai mắt của Khang Vĩnh Kiền đảo một vòng, cố nén sợ hãi trong lòng, kéo dây an toàn chui qua vị trí lái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.