Chương 517: Muốn chạy?
Phi Điểu Bất Tuyệt
11/07/2021
Trần Hiểu Đồng đi vòng qua sau lưng Lý Phàm.
Cô ta thấy trên tay người đàn ông xấu xí kia đang cầm thứ gì đó giống như ống tiêm, hơn nữa bên trong còn có hơn mười mililit máu.
Vì không phải là động mạch chủ nên thiết bị lấy máu phải mất thời gian để lấy máu từ mao mạch, nếu lúc nãy nó ghim trúng động mạch chủ thì lúc này gã xấu xí kia đã rút máu xong rồi.
Trần Hiểu Đồng cả kinh. Tuy không hiểu tại sao gã ta lại làm thế nhưng Trần Hiểu Đồng biết đối phương chắc chắn đang làm việc xấu.
“Ông đang làm gì đấy?”
Trần Hiểu Đồng hét lên, sau đó liều mạng lao vào gã nước ngoài xấu xí kia.
Gã nước ngoài đang tập trung nhìn thiết bị lấy máu nhanh rút máu, bị tiếng thét của Trần Hiểu Đồng dọa hết hồn.
Thấy mình bị phát hiện, gã vội cất thiết bị lấy máu nhanh đi, cố gắng cướp đường chạy bán sống chết ra ngoài.
Tuy mười mấy cc máu không nhiều, nhưng cũng có thể quay lại báo cáo công việc. Gã ta cũng không thể vì rút thêm một ít máu của Lý Phàm nữa mà nộp mạng nhỏ của mình đúng không?
Nhìn thấy đối phương muốn chạy, Trần Hiểu Đồng nóng lên, liều mạng xông lên trên, kéo áo gã lại.
“Ông đừng chạy! Anh Lý Phàm, anh mau tới đây! Gã này rút máu của anh!”
Trần Hiểu Đồng nắm chặt góc áo của đối phương, quay đầu gọi Lý Phàm.
Lý Phàm lập tức xoay người, nhìn Trần Hiểu Đồng và gã nước ngoài đang bị cô ta nắm góc áo.
Mấy gã nước ngoài khác thấy sự việc bị bại lộ thế là vung tay đánh hội đồng Lý Phàm, muốn tranh thủ thời gian cho đồng bọn.
Gã nước ngoài bị Trần Hiểu Đồng nắm góc áo, trong lòng nổi giận giơ chân đạp Trần Hiểu Đồng, Trần Hiểu Đồng hoảng sợ né tránh nhưng vẫn bị đạp trúng vào đùi, lập tức té ngã trên mặt đất.
Khang Văn Hân phát hiện khác thường, chồm người lao về phía gã nước ngoài đang muốn chạy trốn kia, cuối cùng khi sắp rớt xuống đất anh ta đã ôm chặt chân của gã ta, liều mạng muốn kéo ngã gã xuống đất.
“Fuck! Đám khốn kiếp chết tiệt này!”
Gã nước ngoài ngã xuống đất ra sức đá hai chân Khang Văn Hân: “Buông tay ra, cái đồ chết tiệt này buông tay ra! Buông chân phải của tao ra!”
“Không buông, không buông!”
Khang Văn Hân nhịn đau nói.
Gã nước ngoài nghiến răng nghiến lợi, vươn tay lấy con dao găm sau lưng ra, trở người ngồi dậy, chuẩn bị giết Khang Văn Hân để tiếp tục chạy trốn.
Nhưng khi gã ta vừa lấy dao găm ra, thì nghe thấy được tiếng xé gió, sau đó một cú đá từ trên giáng xuống, làm gãy xương bàn tay đang cầm dao găm của gã ta!
“A!”
Gã nước ngoài hét lên một tiếng, kinh hoàng nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Tất cả những gã bao vây Lý Phàm lúc này đều đã ngã xuống đất, trong miệng nôn ra máu, hơi thở thoi thóp, thậm chí bọn họ còn không có sức để hét lên.
“Mày, mày muốn làm gì! Không liên quan đến tao, là Cletti sai tao làm!”
Gã nước ngoài xấu xí hoàn toàn suy sụp tinh thần, móc thiết bị lấy máu nhanh ra ném sang một bên, dứt khoát bán đứng đồng đội.
“Chính Cletti đã yêu cầu chúng tao lấy máu của mày. Tao không biết hắn ta sẽ làm gì. Xin hãy tha cho tao.”
“Cletti? Ban tổ chức của giải đấu quyền anh bất hợp pháp?”
Lý Phàm cúi người nhặt thiết bị lấy máu nhanh lên, nhìn một lượt rồi bỏ vào túi, sau đó quay người đi về phía Trần Hiểu Đồng, đỡ cô ta đang ngã trên mặt đất lên.
Thấy Lý Phàm tới đỡ mình, Trần Hiểu Đồng cảm thấy ngọt ngào, hai tay ôm chặt cổ Lý Phàm, thậm chí còn dùng hai chân quấn quanh eo anh.
Nếu có thể ôm anh Lý Phàm như thế này mãi thì tốt biết bao! Trần Hiểu Đồng không nhịn được mơ mộng hão huyền.
Lý Phàm hơi nhướng mày, kéo Trần Hiểu Đồng ra sau lưng, nhìn bộ dạng dính sát người của cô ta nói: “Đừng nghịch, tôi còn việc phải làm.”
“Người ta có lộn xộn gì đâu. Người ta sợ thật mà. Lúc nãy người ta còn nghĩ sắp vĩnh biệt anh Lý Phàm rồi đấy.”
Trần Hiểu Đồng làm nũng nói.
Lý Phàm cạn lời, cũng không biết xỉa xói cô ta thế nào.
Khang Văn Hân tự bò dậy, không chờ Lý Phàm đến đỡ mình.
Con ngươi của gã nước ngoài xấu xí kia đảo qua đảo lại, cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để chạy trốn.
Gã không do dự nhổm dậy, co giò bỏ chạy ra cửa.
“Đệch! Mày đừng chạy!”
Khang Văn Hân hô lớn muốn đuổi theo.
Lý Phàm khẽ bĩu môi, tiện tay móc một tấm thẻ giấy từ trong túi ra ném tới.
Tấm thẻ giấy là một mẩu quảng cáo nhỏ được in trên bìa cứng, Lý Phàm cũng không biết anh bỏ vào túi từ lúc nào, nhưng lúc này dùng làm ám khí cũng rất tuyệt.
Thẻ giấy nhanh chóng xoay tròn bay ra ngoài, chớp mắt đã bay tới sau lưng gã nước ngoài kia.
Bụp!
Tờ giấy xoay tròn như lưỡi dao sắc bén lao nhanh tới rạch một đường lên đùi gã kia.
Phụt!
Cơn đau kịch liệt từ trên đùi truyền xuống khiến gã nước ngoài đang chạy điên cuồng mất thăng bằng, lảo đảo ngã nhào xuống đất.
“Ôi! Anh Lý Phàm thật lợi hại!”
Trần Hiểu Đồng đùa nghịch trong lòng Lý Phàm.
Trong lòng Lý Phảm dâng lên cảm giác kỳ lạ, đưa tay đẩy Trần Hiểu Đồng ra: “Được rồi, đừng nghịch nữa, tôi có chuyện muốn hỏi gã.”
“Ờ.” Trần Hiểu Đồng tủi thân bũi môi, miễn cưỡng buông Lý Phàm ra.
Lý Phàm bước về phía gã nước ngoài, chân phải giẫm lên lồng ngực gã ta.
Gã nước ngoài cảm thấy lồng ngực như bị búa tạ nện mạnh vào, cảm giác đau đớn truyền tới, tiếp theo một dòng chất lỏng dâng lên cổ họng, gã há mồm phun ra một ngụm máu.
“Tôi, tôi sai rồi, khụ khụ, tôi không chạy nữa, không chạy nữa.”
“Cletti đang ở đâu?”
Lý Phàm lạnh lùng hỏi.
“Phòng giám sát phía sau quầy phục vụ, xin anh đừng giết tôi!”
Lý Phàm cười lạnh, chân phải đá vào bên đầu của gã, khiến đầu gã lệch qua một bên, tắt thở.
“Sư phụ, anh muốn đến phòng giám sát tìm Cletti sao?”
Khang Văn Hân bước tới hỏi.
“Đương nhiên, chúng ta phải đi rút tiền đặt cược chứ.”
Khang Văn Hân thoáng ngây người, không ngờ đã tới lúc này mà Lý Phàm vẫn còn nhớ nhung tiền đặt cược.
Sở Trung Thiên hoang mang chạy từ cửa vào, trên mặt đầy vết máu: “Cậu Lý, đám Cletti đã bỏ chạy, đàn em của tôi không cản bọn họ được!”
Lý Phàm liếc nhìn Sở Trung Thiên, lúc này cả người Sở Trung Thiên cũng vô cùng chật vật, trên người còn có vài vết chém.
Sau lưng Sở Trung Thiên là đám đàn em của ông ta, trên mặt, trên người ai cũng có vết thương như thể đã bị ai đó chà đạp tả tơi.
Lúc nãy trước khi vào tìm Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân, Lý Phàm đã dặn dò Sở Trung Thiên đi liên hệ với bên tổ chức giải đấu quyền anh bất hợp pháp, dù sao muốn rút số tiền cược khổng lồ như vậy cũng phải cần đến sự phối hợp của ban tổ chức.
Thế là Sở Trung Thiên trở về tìm Cletti, để đảm bảo an toàn, Sở Trung Thiên còn dẫn theo đám đàn em của mình.
Nhưng bọn họ vừa vào cửa hông đã đụng phải đám người Cletti.
Không đợi Sơ Trung Thiên nói chuyện, đám người của Cletti đã ra tay trước hòng bảo vệ Cletti và Thompson rời đi.
Cô ta thấy trên tay người đàn ông xấu xí kia đang cầm thứ gì đó giống như ống tiêm, hơn nữa bên trong còn có hơn mười mililit máu.
Vì không phải là động mạch chủ nên thiết bị lấy máu phải mất thời gian để lấy máu từ mao mạch, nếu lúc nãy nó ghim trúng động mạch chủ thì lúc này gã xấu xí kia đã rút máu xong rồi.
Trần Hiểu Đồng cả kinh. Tuy không hiểu tại sao gã ta lại làm thế nhưng Trần Hiểu Đồng biết đối phương chắc chắn đang làm việc xấu.
“Ông đang làm gì đấy?”
Trần Hiểu Đồng hét lên, sau đó liều mạng lao vào gã nước ngoài xấu xí kia.
Gã nước ngoài đang tập trung nhìn thiết bị lấy máu nhanh rút máu, bị tiếng thét của Trần Hiểu Đồng dọa hết hồn.
Thấy mình bị phát hiện, gã vội cất thiết bị lấy máu nhanh đi, cố gắng cướp đường chạy bán sống chết ra ngoài.
Tuy mười mấy cc máu không nhiều, nhưng cũng có thể quay lại báo cáo công việc. Gã ta cũng không thể vì rút thêm một ít máu của Lý Phàm nữa mà nộp mạng nhỏ của mình đúng không?
Nhìn thấy đối phương muốn chạy, Trần Hiểu Đồng nóng lên, liều mạng xông lên trên, kéo áo gã lại.
“Ông đừng chạy! Anh Lý Phàm, anh mau tới đây! Gã này rút máu của anh!”
Trần Hiểu Đồng nắm chặt góc áo của đối phương, quay đầu gọi Lý Phàm.
Lý Phàm lập tức xoay người, nhìn Trần Hiểu Đồng và gã nước ngoài đang bị cô ta nắm góc áo.
Mấy gã nước ngoài khác thấy sự việc bị bại lộ thế là vung tay đánh hội đồng Lý Phàm, muốn tranh thủ thời gian cho đồng bọn.
Gã nước ngoài bị Trần Hiểu Đồng nắm góc áo, trong lòng nổi giận giơ chân đạp Trần Hiểu Đồng, Trần Hiểu Đồng hoảng sợ né tránh nhưng vẫn bị đạp trúng vào đùi, lập tức té ngã trên mặt đất.
Khang Văn Hân phát hiện khác thường, chồm người lao về phía gã nước ngoài đang muốn chạy trốn kia, cuối cùng khi sắp rớt xuống đất anh ta đã ôm chặt chân của gã ta, liều mạng muốn kéo ngã gã xuống đất.
“Fuck! Đám khốn kiếp chết tiệt này!”
Gã nước ngoài ngã xuống đất ra sức đá hai chân Khang Văn Hân: “Buông tay ra, cái đồ chết tiệt này buông tay ra! Buông chân phải của tao ra!”
“Không buông, không buông!”
Khang Văn Hân nhịn đau nói.
Gã nước ngoài nghiến răng nghiến lợi, vươn tay lấy con dao găm sau lưng ra, trở người ngồi dậy, chuẩn bị giết Khang Văn Hân để tiếp tục chạy trốn.
Nhưng khi gã ta vừa lấy dao găm ra, thì nghe thấy được tiếng xé gió, sau đó một cú đá từ trên giáng xuống, làm gãy xương bàn tay đang cầm dao găm của gã ta!
“A!”
Gã nước ngoài hét lên một tiếng, kinh hoàng nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Tất cả những gã bao vây Lý Phàm lúc này đều đã ngã xuống đất, trong miệng nôn ra máu, hơi thở thoi thóp, thậm chí bọn họ còn không có sức để hét lên.
“Mày, mày muốn làm gì! Không liên quan đến tao, là Cletti sai tao làm!”
Gã nước ngoài xấu xí hoàn toàn suy sụp tinh thần, móc thiết bị lấy máu nhanh ra ném sang một bên, dứt khoát bán đứng đồng đội.
“Chính Cletti đã yêu cầu chúng tao lấy máu của mày. Tao không biết hắn ta sẽ làm gì. Xin hãy tha cho tao.”
“Cletti? Ban tổ chức của giải đấu quyền anh bất hợp pháp?”
Lý Phàm cúi người nhặt thiết bị lấy máu nhanh lên, nhìn một lượt rồi bỏ vào túi, sau đó quay người đi về phía Trần Hiểu Đồng, đỡ cô ta đang ngã trên mặt đất lên.
Thấy Lý Phàm tới đỡ mình, Trần Hiểu Đồng cảm thấy ngọt ngào, hai tay ôm chặt cổ Lý Phàm, thậm chí còn dùng hai chân quấn quanh eo anh.
Nếu có thể ôm anh Lý Phàm như thế này mãi thì tốt biết bao! Trần Hiểu Đồng không nhịn được mơ mộng hão huyền.
Lý Phàm hơi nhướng mày, kéo Trần Hiểu Đồng ra sau lưng, nhìn bộ dạng dính sát người của cô ta nói: “Đừng nghịch, tôi còn việc phải làm.”
“Người ta có lộn xộn gì đâu. Người ta sợ thật mà. Lúc nãy người ta còn nghĩ sắp vĩnh biệt anh Lý Phàm rồi đấy.”
Trần Hiểu Đồng làm nũng nói.
Lý Phàm cạn lời, cũng không biết xỉa xói cô ta thế nào.
Khang Văn Hân tự bò dậy, không chờ Lý Phàm đến đỡ mình.
Con ngươi của gã nước ngoài xấu xí kia đảo qua đảo lại, cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để chạy trốn.
Gã không do dự nhổm dậy, co giò bỏ chạy ra cửa.
“Đệch! Mày đừng chạy!”
Khang Văn Hân hô lớn muốn đuổi theo.
Lý Phàm khẽ bĩu môi, tiện tay móc một tấm thẻ giấy từ trong túi ra ném tới.
Tấm thẻ giấy là một mẩu quảng cáo nhỏ được in trên bìa cứng, Lý Phàm cũng không biết anh bỏ vào túi từ lúc nào, nhưng lúc này dùng làm ám khí cũng rất tuyệt.
Thẻ giấy nhanh chóng xoay tròn bay ra ngoài, chớp mắt đã bay tới sau lưng gã nước ngoài kia.
Bụp!
Tờ giấy xoay tròn như lưỡi dao sắc bén lao nhanh tới rạch một đường lên đùi gã kia.
Phụt!
Cơn đau kịch liệt từ trên đùi truyền xuống khiến gã nước ngoài đang chạy điên cuồng mất thăng bằng, lảo đảo ngã nhào xuống đất.
“Ôi! Anh Lý Phàm thật lợi hại!”
Trần Hiểu Đồng đùa nghịch trong lòng Lý Phàm.
Trong lòng Lý Phảm dâng lên cảm giác kỳ lạ, đưa tay đẩy Trần Hiểu Đồng ra: “Được rồi, đừng nghịch nữa, tôi có chuyện muốn hỏi gã.”
“Ờ.” Trần Hiểu Đồng tủi thân bũi môi, miễn cưỡng buông Lý Phàm ra.
Lý Phàm bước về phía gã nước ngoài, chân phải giẫm lên lồng ngực gã ta.
Gã nước ngoài cảm thấy lồng ngực như bị búa tạ nện mạnh vào, cảm giác đau đớn truyền tới, tiếp theo một dòng chất lỏng dâng lên cổ họng, gã há mồm phun ra một ngụm máu.
“Tôi, tôi sai rồi, khụ khụ, tôi không chạy nữa, không chạy nữa.”
“Cletti đang ở đâu?”
Lý Phàm lạnh lùng hỏi.
“Phòng giám sát phía sau quầy phục vụ, xin anh đừng giết tôi!”
Lý Phàm cười lạnh, chân phải đá vào bên đầu của gã, khiến đầu gã lệch qua một bên, tắt thở.
“Sư phụ, anh muốn đến phòng giám sát tìm Cletti sao?”
Khang Văn Hân bước tới hỏi.
“Đương nhiên, chúng ta phải đi rút tiền đặt cược chứ.”
Khang Văn Hân thoáng ngây người, không ngờ đã tới lúc này mà Lý Phàm vẫn còn nhớ nhung tiền đặt cược.
Sở Trung Thiên hoang mang chạy từ cửa vào, trên mặt đầy vết máu: “Cậu Lý, đám Cletti đã bỏ chạy, đàn em của tôi không cản bọn họ được!”
Lý Phàm liếc nhìn Sở Trung Thiên, lúc này cả người Sở Trung Thiên cũng vô cùng chật vật, trên người còn có vài vết chém.
Sau lưng Sở Trung Thiên là đám đàn em của ông ta, trên mặt, trên người ai cũng có vết thương như thể đã bị ai đó chà đạp tả tơi.
Lúc nãy trước khi vào tìm Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân, Lý Phàm đã dặn dò Sở Trung Thiên đi liên hệ với bên tổ chức giải đấu quyền anh bất hợp pháp, dù sao muốn rút số tiền cược khổng lồ như vậy cũng phải cần đến sự phối hợp của ban tổ chức.
Thế là Sở Trung Thiên trở về tìm Cletti, để đảm bảo an toàn, Sở Trung Thiên còn dẫn theo đám đàn em của mình.
Nhưng bọn họ vừa vào cửa hông đã đụng phải đám người Cletti.
Không đợi Sơ Trung Thiên nói chuyện, đám người của Cletti đã ra tay trước hòng bảo vệ Cletti và Thompson rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.