Chương 692: Nên đi giải quyết lý phàm rồi
Phi Điểu Bất Tuyệt
14/08/2021
Chân Trát Nam ngẩn người không hiểu rõ ý của Lý Phàm. “Anh Lý, anh muốn bằng chứng của ai?” “Vậy phải xem ông nội của anh có thể lĩnh ngộ được ý của tôi không? Chỉ có cơ hội lần này thôi đấy. Anh chỉ cần chuyển lời của tôi cho ông nội anh là được rồi, cút đi!”
Sau khi nói xong Lý Phàm giẫm một cước lên bả vai của Chân Trát Nam, tiếp đó tiếng xương gãy kêu lên răng rắc, vai phải của Chân Trát Nam đã bị Lý Phàm giẫm lõm xuống, cả cánh tay phải coi như đã bị tàn phế. Chân Trát Nam đang vui mừng vì câu nói cút đi của Lý Phàm, đột nhiên bị cú đạp bất ngờ của Lý Phàm khiến cả người anh ta đau đến co rút, cảm giác nóng lạnh đan xen khiến Chân Trát Nam suýt chút nữa bất tỉnh.
“Vai của tôi, cánh tay của tôi! Anh, anh cũng muốn thả tôi rồi tại sao còn phải tổn thương tôi!” Chân Trát Nam đau đớn lăn lộn trên mặt đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Hì hì, tôi sợ cái lưỡi không xương của cậu sẽ không nói được lời hay, nên muốn cậu nhớ kỹ trước đã.” Lý Phàm nói xong thì lạnh lùng nhìn Hắc Long cách đó không xa.
Lúc này, Hắc Long đang nằm trên mặt đất, dưới thân máu tươi lênh láng, chết ngay đơ. Lý Phàm cười hờ hững, sau đó nói với Trần Thanh Mai: “Mau về nhà đi. Sau này cẩn thận một chút” “A? Ồ, e hèm, anh, anh không đưa tôi về sao?” Trần Thanh Mai thấp thỏm nói. Lý Phàm nhướng mày lắc đầu: “Tôi còn chuyện phải làm, đi trước đây”. Trần Thanh Mai nhìn Lý Phàm rời đi tức giận giẫm chân, cô ta thấy mình bị Lý Phàm chọc điên rồi.
Khi Lý Phàm lái xe rời đi, Trần Thanh Mai cũng không dám ở lại thêm nữa, chầm chậm rời khỏi nơi đó.
Bọn lính lác của anh Mã cũng dìu đám người anh Mã đã ngất xỉu nhanh chân vọt lẹ.
Thoáng chốc cả quảng trường bỗng trở nên vắng vẻ, trừ Hắc Long đã chết, chỉ còn lại Chân Trát Nam và vệ sĩ của anh ta. Đám vệ sĩ hốt ha hốt hoảng xông tới bên cạnh Chân Trát Nam, dẫn anh ta lên xe sợ hãi rời đi.
Sau khi Lý Phàm trở về nhà nói chuyện với nhóm người Cố Họa Y một lát thì thấy Cố Thiệu Huy liên tục nháy mắt ra hiệu với anh, thế là anh viện cớ đi vào phòng làm việc với Cố Thiệu Huy.
Trong phòng làm việc Cố Thiệu Huy hơi lo lắng hỏi: “Lý Phàm, tình hình thế nào rồi? “Ba, ba cứ yên tâm đi, con đã xử lý xong mọi việc rồi, sẽ không sao đâu”
Vì để Cố Thiệu Huy an tâm, Lý Phàm kể sơ qua chuyện lúc nãy cho ông ta nghe.
Sau khi nghe xong Cổ Thiệu Huy nhếch mép cười, khẽ vỗ vai Lý Phàm nói: “Không tệ, lần này cảm ơn con nhiều lắm. Qua mấy ngày nữa đám bạn học cũ của ba hẳn sẽ mời chúng ta ăn cơm, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi.”
“Chà, con không đi đâu. Ba vợ tự đi thôi. Con sẽ nghiêm túc bảo vệ bí mật cho ba, tuyệt đối sẽ không nói với ai.” Lý Phàm là không muốn gặp lại Trần Thanh Mai, hơn nữa nghe ý của Cố Thiệu Huy sợ là ông ta và mối tình đầu của Lý Phàm có bí mật gì đó không thể cho người khác biệt. Cho nên Lý Phàm dứt khác không muốn dính líu vào.
“Như vậy cũng được, nếu con không muốn đi ba cũng không ép. Nhưng nhớ phải giữ bí mật đấy”
Lý Phàm liên tục gật đầu coi như đồng ý giữ bí mật nhỏ cho ba vợ anh.
***
Long Hạo Thiên nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cảm thấy gò má đau rát từng cơn. Khi Long Hạo Thiên mở mắt ra thì nhìn thấy Long Ba ngồi bên mép giường.
Long Ba ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân cười híp mắt nói: “Ai ôi, em trai Hao Thiên tỉnh rồi à? Xem ra mỹ nam kể của em vô dụng quá. Bị đánh thế thảm thế này đúng là khiến anh đau lòng quá đi mất.”
Trước đây Long Ba vô cùng ghi nhận Long Hạo Thiên, bởi vì Long Hạo Thiên được cưng chiều hơn Long Ba, hơn nữa Long Hạo Thiên còn được vô số người đẹp yêu thích, vì vậy Long Ba vừa ước ao lại vừa ghen ghét Long Hạo Thiên.
Lúc này khi thấy dáng vẻ như xác ướp chỉ lộ ra đôi mắt, lỗ mũi và cái miệng của Long Hạo Thiên, Long Ba đột nhiên cảm thấy sung sướng tột đỉnh. Nếu không phải có mối thù không đội trời chung với Lý Phàm chắc chắn Long Ba sẽ đưa cờ thưởng cho Lý Phàm.
“Anh, tại sao anh ở đây? Mặt của tôi, mặt của tôi thế nào rồi? Có thể phục hồi được không?”
Long Hạo Thiên vô cùng để ý khuôn mặt của anh ta vì thể sau khi vừa tỉnh lại vấn đề đầu tiên mà anh ta quan tâm đó chính là dung mạo của mình.
Long Ba lắc lư hai chân đang vắt chéo, cười đắc ý nói: “Bác sĩ đã nói khuôn mặt của em biến dạng khá nặng, có thể sau hai ba cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nữa cũng không thể phục hồi được. Cho dù sau này em có làm xong phẫu thuật thẩm mỹ đi nữa sợ là khuôn mặt đã bị hủy hoại kia của em sẽ khiến người ta nhìn là mắc ói.”
“Không, không thể nào! Mặt của tôi sẽ không như vậy!”
Long Hạo Thiên không thể chấp nhận được sự thật mà Long Ba nói, hai tay siết lại nắm chặt ga giường, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Long Ba. “Anh đang nói dối để hù tôi đúng không? Nói cho tôi biết anh đang nói dối đi!” “Những gì anh nói đều là thật, nếu em không tin, anh có thể kêu bác sĩ đến nói lại lần nữa cho em nghe. Đáng tiếc vì sự lỗ mãng của em mà những việc ông nói sắp xếp cho em làm gần như xôi hỏng bỏng không. Xem ra, cũng chỉ có anh mới có thể xử lý việc của Lý Phàm mà thôi, ha ha!”
Long Ba đắc ý cười to. Anh ta thấy mình càng ngày càng có khả năng giành được vị trí cao nhất trong cuộc tranh giành người thừa kế ở nhà họ Long.
Chỉ cần giải quyết được Lý Phàm thì đó là công lao to lớn nhất, đến lúc đó sẽ không ai có thể ngăn cản Long Ba lên làm người thừa kết “Tôi không quan tâm đến nhiệm vụ! Tôi muốn khôi phục lại dung mạo của mình! Anh mau nghĩ cách giúp tôi, đưa tôi ra nước ngoài! Tôi muốn đi đến bện viện phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất! Tìm bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất để khôi phục lại dung mạo của tôi!”
Long Hạo Thiên điên cuồng thét lên, Long Ba đứng lên nói: “Anh sẽ sắp xếp cho em. Nhưng không phải lúc này mà là sau khi anh giết được Lý Phàm, còn bây giờ em hãy ngoan ngoãn nằm đây dưỡng thương đi!”
“Tôi muốn đi ngay! Tôi không muốn làm lỡ cơ hội trong tay những kẻ lang băm này! Anh có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của anh!”. Long Hạo Thiên vì muốn tiếp nhận chữa trị sớm hơn nên đã bỏ qua luôn lợi ích của bản thân.
“Em biết anh muốn gì mà” “Tôi sẽ giúp anh trở thành người thừa kế, giúp anh nối nghiệp ông nội, như vậy đủ chưa?”
“Ha ha ha, đương nhiên là đủ rồi. Em trai yêu quý, thật ra thì anh đã sắp xếp sẵn máy bay tư nhân có thể đưa em đi xa bất cứ lúc nào rồi, bây giờ chúng ta ra sân bay thôi.”
Long Ba cười càn rỡ vài tiếng, rồi dặn dò thủ hạ làm thủ tục xuất viện cho Long Hạo Thiên, sau đó lại bảo thủ hạ khiêng Long Hạo Thiên ra khỏi phòng bệnh.
Đoàn người ngồi xe chạy tới sân bay, khi tới nơi trên đường băng của sân bay đã có một chiếc máy bay tư nhân đậu sẵn ở đó. Sau khi Long Ba nhìn theo Long Hạo Thiên được khiêng lên máy bay, khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười lạnh như băng. “Ngu xuẩn, cứ để cậu ta đi nộp mạng trên bàn mổ bên kia bờ đại dương đi. Một kẻ ẻo lả như vậy chỉ biết gây phiền phức, chẳng được tích sự gì cả.” Lẩm bẩm xong Long Ba nhìn gã đàn ông vạm vỡ vừa đưa Long Hạo Thiên lên máy bay xong nói: “Huyền Vũ, nên đi giải quyết Lý Phàm rồi!”
Sau khi nói xong Lý Phàm giẫm một cước lên bả vai của Chân Trát Nam, tiếp đó tiếng xương gãy kêu lên răng rắc, vai phải của Chân Trát Nam đã bị Lý Phàm giẫm lõm xuống, cả cánh tay phải coi như đã bị tàn phế. Chân Trát Nam đang vui mừng vì câu nói cút đi của Lý Phàm, đột nhiên bị cú đạp bất ngờ của Lý Phàm khiến cả người anh ta đau đến co rút, cảm giác nóng lạnh đan xen khiến Chân Trát Nam suýt chút nữa bất tỉnh.
“Vai của tôi, cánh tay của tôi! Anh, anh cũng muốn thả tôi rồi tại sao còn phải tổn thương tôi!” Chân Trát Nam đau đớn lăn lộn trên mặt đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Hì hì, tôi sợ cái lưỡi không xương của cậu sẽ không nói được lời hay, nên muốn cậu nhớ kỹ trước đã.” Lý Phàm nói xong thì lạnh lùng nhìn Hắc Long cách đó không xa.
Lúc này, Hắc Long đang nằm trên mặt đất, dưới thân máu tươi lênh láng, chết ngay đơ. Lý Phàm cười hờ hững, sau đó nói với Trần Thanh Mai: “Mau về nhà đi. Sau này cẩn thận một chút” “A? Ồ, e hèm, anh, anh không đưa tôi về sao?” Trần Thanh Mai thấp thỏm nói. Lý Phàm nhướng mày lắc đầu: “Tôi còn chuyện phải làm, đi trước đây”. Trần Thanh Mai nhìn Lý Phàm rời đi tức giận giẫm chân, cô ta thấy mình bị Lý Phàm chọc điên rồi.
Khi Lý Phàm lái xe rời đi, Trần Thanh Mai cũng không dám ở lại thêm nữa, chầm chậm rời khỏi nơi đó.
Bọn lính lác của anh Mã cũng dìu đám người anh Mã đã ngất xỉu nhanh chân vọt lẹ.
Thoáng chốc cả quảng trường bỗng trở nên vắng vẻ, trừ Hắc Long đã chết, chỉ còn lại Chân Trát Nam và vệ sĩ của anh ta. Đám vệ sĩ hốt ha hốt hoảng xông tới bên cạnh Chân Trát Nam, dẫn anh ta lên xe sợ hãi rời đi.
Sau khi Lý Phàm trở về nhà nói chuyện với nhóm người Cố Họa Y một lát thì thấy Cố Thiệu Huy liên tục nháy mắt ra hiệu với anh, thế là anh viện cớ đi vào phòng làm việc với Cố Thiệu Huy.
Trong phòng làm việc Cố Thiệu Huy hơi lo lắng hỏi: “Lý Phàm, tình hình thế nào rồi? “Ba, ba cứ yên tâm đi, con đã xử lý xong mọi việc rồi, sẽ không sao đâu”
Vì để Cố Thiệu Huy an tâm, Lý Phàm kể sơ qua chuyện lúc nãy cho ông ta nghe.
Sau khi nghe xong Cổ Thiệu Huy nhếch mép cười, khẽ vỗ vai Lý Phàm nói: “Không tệ, lần này cảm ơn con nhiều lắm. Qua mấy ngày nữa đám bạn học cũ của ba hẳn sẽ mời chúng ta ăn cơm, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi.”
“Chà, con không đi đâu. Ba vợ tự đi thôi. Con sẽ nghiêm túc bảo vệ bí mật cho ba, tuyệt đối sẽ không nói với ai.” Lý Phàm là không muốn gặp lại Trần Thanh Mai, hơn nữa nghe ý của Cố Thiệu Huy sợ là ông ta và mối tình đầu của Lý Phàm có bí mật gì đó không thể cho người khác biệt. Cho nên Lý Phàm dứt khác không muốn dính líu vào.
“Như vậy cũng được, nếu con không muốn đi ba cũng không ép. Nhưng nhớ phải giữ bí mật đấy”
Lý Phàm liên tục gật đầu coi như đồng ý giữ bí mật nhỏ cho ba vợ anh.
***
Long Hạo Thiên nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cảm thấy gò má đau rát từng cơn. Khi Long Hạo Thiên mở mắt ra thì nhìn thấy Long Ba ngồi bên mép giường.
Long Ba ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân cười híp mắt nói: “Ai ôi, em trai Hao Thiên tỉnh rồi à? Xem ra mỹ nam kể của em vô dụng quá. Bị đánh thế thảm thế này đúng là khiến anh đau lòng quá đi mất.”
Trước đây Long Ba vô cùng ghi nhận Long Hạo Thiên, bởi vì Long Hạo Thiên được cưng chiều hơn Long Ba, hơn nữa Long Hạo Thiên còn được vô số người đẹp yêu thích, vì vậy Long Ba vừa ước ao lại vừa ghen ghét Long Hạo Thiên.
Lúc này khi thấy dáng vẻ như xác ướp chỉ lộ ra đôi mắt, lỗ mũi và cái miệng của Long Hạo Thiên, Long Ba đột nhiên cảm thấy sung sướng tột đỉnh. Nếu không phải có mối thù không đội trời chung với Lý Phàm chắc chắn Long Ba sẽ đưa cờ thưởng cho Lý Phàm.
“Anh, tại sao anh ở đây? Mặt của tôi, mặt của tôi thế nào rồi? Có thể phục hồi được không?”
Long Hạo Thiên vô cùng để ý khuôn mặt của anh ta vì thể sau khi vừa tỉnh lại vấn đề đầu tiên mà anh ta quan tâm đó chính là dung mạo của mình.
Long Ba lắc lư hai chân đang vắt chéo, cười đắc ý nói: “Bác sĩ đã nói khuôn mặt của em biến dạng khá nặng, có thể sau hai ba cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nữa cũng không thể phục hồi được. Cho dù sau này em có làm xong phẫu thuật thẩm mỹ đi nữa sợ là khuôn mặt đã bị hủy hoại kia của em sẽ khiến người ta nhìn là mắc ói.”
“Không, không thể nào! Mặt của tôi sẽ không như vậy!”
Long Hạo Thiên không thể chấp nhận được sự thật mà Long Ba nói, hai tay siết lại nắm chặt ga giường, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Long Ba. “Anh đang nói dối để hù tôi đúng không? Nói cho tôi biết anh đang nói dối đi!” “Những gì anh nói đều là thật, nếu em không tin, anh có thể kêu bác sĩ đến nói lại lần nữa cho em nghe. Đáng tiếc vì sự lỗ mãng của em mà những việc ông nói sắp xếp cho em làm gần như xôi hỏng bỏng không. Xem ra, cũng chỉ có anh mới có thể xử lý việc của Lý Phàm mà thôi, ha ha!”
Long Ba đắc ý cười to. Anh ta thấy mình càng ngày càng có khả năng giành được vị trí cao nhất trong cuộc tranh giành người thừa kế ở nhà họ Long.
Chỉ cần giải quyết được Lý Phàm thì đó là công lao to lớn nhất, đến lúc đó sẽ không ai có thể ngăn cản Long Ba lên làm người thừa kết “Tôi không quan tâm đến nhiệm vụ! Tôi muốn khôi phục lại dung mạo của mình! Anh mau nghĩ cách giúp tôi, đưa tôi ra nước ngoài! Tôi muốn đi đến bện viện phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất! Tìm bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất để khôi phục lại dung mạo của tôi!”
Long Hạo Thiên điên cuồng thét lên, Long Ba đứng lên nói: “Anh sẽ sắp xếp cho em. Nhưng không phải lúc này mà là sau khi anh giết được Lý Phàm, còn bây giờ em hãy ngoan ngoãn nằm đây dưỡng thương đi!”
“Tôi muốn đi ngay! Tôi không muốn làm lỡ cơ hội trong tay những kẻ lang băm này! Anh có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của anh!”. Long Hạo Thiên vì muốn tiếp nhận chữa trị sớm hơn nên đã bỏ qua luôn lợi ích của bản thân.
“Em biết anh muốn gì mà” “Tôi sẽ giúp anh trở thành người thừa kế, giúp anh nối nghiệp ông nội, như vậy đủ chưa?”
“Ha ha ha, đương nhiên là đủ rồi. Em trai yêu quý, thật ra thì anh đã sắp xếp sẵn máy bay tư nhân có thể đưa em đi xa bất cứ lúc nào rồi, bây giờ chúng ta ra sân bay thôi.”
Long Ba cười càn rỡ vài tiếng, rồi dặn dò thủ hạ làm thủ tục xuất viện cho Long Hạo Thiên, sau đó lại bảo thủ hạ khiêng Long Hạo Thiên ra khỏi phòng bệnh.
Đoàn người ngồi xe chạy tới sân bay, khi tới nơi trên đường băng của sân bay đã có một chiếc máy bay tư nhân đậu sẵn ở đó. Sau khi Long Ba nhìn theo Long Hạo Thiên được khiêng lên máy bay, khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười lạnh như băng. “Ngu xuẩn, cứ để cậu ta đi nộp mạng trên bàn mổ bên kia bờ đại dương đi. Một kẻ ẻo lả như vậy chỉ biết gây phiền phức, chẳng được tích sự gì cả.” Lẩm bẩm xong Long Ba nhìn gã đàn ông vạm vỡ vừa đưa Long Hạo Thiên lên máy bay xong nói: “Huyền Vũ, nên đi giải quyết Lý Phàm rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.