Chương 221: Nỗi đau đớn đến tột cùng!
Phi Điểu Bất Tuyệt
12/05/2021
Lý Phàm và Cố Họa Y chăm chú nhìn nhau, sau đó hai người đều nở nụ cười, dường như họ hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
Hai người đều nhìn thấy được bản thân mình từ trong mắt đối phương, giống như họ đã khắc cốt ghi tâm hình ảnh của người kia ở trong lòng.
Thời khắc này đã không cần bất kì một câu nói nào, họ chỉ cần dùng ánh mắt để giao lưu, chỉ vậy thôi là đủ.
Cậu Tô trừng lớn đôi mắt, nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y tình chàng ý thiếp nhưng lại không thể làm được gì, thậm chí ngay cả sức lực mở miệng ra nói chuyện cũng không có.
Cảm giác sợ hãi dần bén rễ trong lòng của cậu Tô, nó nhanh chóng lan ra toàn thân của anh ta, cơ bắp của anh ta không chịu không chế mà run rẩy lên.
Mọi thứ đều như là đang mơ vậy, cậu Tô lúc trước còn cảm thấy mình giống như là Thượng Đế thì giờ đã hốt hoảng nhận ra mình đang ở bên bờ của Địa Ngục.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh khiến cho não của cậu Tô không theo kịp, anh ta cứ nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi cao thủ từ đâu mà xuất hiện.
Chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng khi thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của mình thì trong phút chót lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Không thể chấp nhận được, cậu Tô hoàn toàn không hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Không can tâm, cậu Tô bắt đầu tự an ủi bản thân, vừa rồi anh đã uy hiếp Lý Phàm, sỉ nhục Lý Phàm, giờ đây mình lại chính là cá nằm trên thớt, liệu Lý Phàm sẽ trả thù anh ta như thế nào đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay lập tức cậu Tô sợ hãi không thôi.
Vừa rồi anh ta làm như vậy, chắc chắn Lý Phàm sẽ trả thù lại gấp bội, có khi nào giết anh ta luôn không?
Hoặc là sỉ nhục anh trước rồi mới giết?
Nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn, anh ta tự mình dọa mình bằng những suy nghĩ không đâu, trong giọng nói của anh ta có sự nghẹn ngào.
Sắc mặt của Lý Phàm và Cố Họa Y thay đổi khi nghe thấy tiếng khóc nấc kia, ánh mắt hai người đồng loạt đổ dồn về phía cậu Tô.
Toàn là sự chán ghét!
Trong mắt Cố Họa Y giờ chỉ còn lại sự chán ghét, cô cảm thấy cậu Tô vô cùng buồn nôn.
“Anh sẽ dạy dỗ anh ta thật tốt, không thì em xoay người lại đi, cẩn thận cảnh tượng máu me dọa cho sợ.”
Lý Phàm nhẹ giọng nói với Cố Họa Y.
Cố Họa Y lắc đầu, kiên định nói: “Em muốn nhìn thấy anh ta phải chịu trừng phạt.”
“Không, đừng, tôi sẽ bồi thường tiền cho hai người.”
cậu Tô nói lắp ba lắp bắp, bởi vì sức lực không đủ nên không thể nói chuyện liền mạch được.
“Có tiền là được sao? quyết sao?”
Giọng nói của Lý Phàm lạnh lùng.
Cậu Tô trầm mặc, vậy là không thể dùng tiền để giải đáo ứng anh.”
Cậu Tô cảm thấy chuyển sang cách thương lượng sẽ có hiệu quả, nếu dùng tiền không được thì anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của Lý Phàm.
Lý Phàm nâng người cậu Tô lên, cầm lấy con dao sắc nhọn, mũi dao lướt qua lướt lại trên mặt cậu Tô hai lần: “Thứ tao muốn là cái mạng chó của mày.”
“Không, đừng!”
Cậu Tô sợ hãi, anh ta sợ chuyện sắp xảy đến, nhất định là mạng của một mạng đi mà, về sau, về sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.”
Cậu Tô hoảng hốt, tròng mắt chuyển động theo mũi dao, anh ta vô cùng lo lắng Lý Phàm sẽ vung tay chém xuống, dùng dao chặt xương kết liễu anh ta.
“Haha, không phải vừa rồi lá gan của mày rất lớn sao, sao bây giờ lại sợ như vậy rồi?”
Lý Phàm khinh bỉ nói.
Đối với loại người thùng rỗng kêu to như cậu nặn ra vẻ tươi cười giả trân, yếu ớt nói: “Tôi rất sợ, cầu xin anh tha mạng cho tôi, tha cho cái mạng chó này, tôi có thể sủa cho anh nghe cũng được.”
cậu Tô thèm sống đến phát điên rồi, mặt mũi liêm sỉ đều vứt hết, chỉ cần Lý Phàm có thể cho anh ta một con đường sống thôi.
Lý Phàm cười nói: “Ở trước mặt Họa Y, tao cũng không muốn ra tay quá độc kích động vừa muốn mở miệng nói thì Lý Phàm đã giơ con dao lên đâm thẳng vào cánh tay anh ta.
Dao chặt xương cực kỳ bén nhọn đâm xuyên qua da, qua lớp mỡ, qua cả tầng cơ bắp, cuối cùng thì chặt đứt cẳng tay thành hai phần.
Rút dao chặt xương ra, máu từ trên cánh tay của cậu Tô phun ra ào ạt.
“A! Đau quá, cánh tay của tôi, cánh tay của tôi!”
Cậu Tô hoảng sợ mặt sẹo hoảng sợ nhìn máu chảy từ trên cánh tay của cậu Tô ra, cảm thấy vết đâm của Lý Phàm lên tay của cậu Tô thực sự quá đang sợ.
“Gào cái gì mà gào, một nhát kia là để trừng phạt mày vì đã bắt cóc Họa Y.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
Cậu Tô bị dọa đến cắn chặt răng, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt như một con nai ngây thơ đang cầu cứu Lý Phàm. . Truyện Khác
Cơn đau khiến cậu Tô toát mồ hôi lạnh khắp người, xót thì lại thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mặt, con dao sắc nhọn đâm thẳng vào bị dao chặt đứt, cơn đau dữ dội khiến cậu Tô co quắp cả người, trông giống như một con cá đang giãy giụa vì thiếu oxi ở trên bờ.
“Tha cho tôi, làm ơn, hãy tha cho tôi đi mà, Lý Phàm, ông nội, anh chính là ông nội của tôi, bỏ qua cho tôi được không?”
Cậu Tô điên cuồng cầu xin tha thứ, nhưng Lý Phàm không hề có ý định tha thứ cho anh ta.
“Đã dám làm ấy, là đàn ông, nếu không làm được chuyện này thì tao thực sự xem thường mày đấy. Hơn nữa, một nhát chém này chính là cái giá phải trả khi mày dám làm cho Họa Y sợ hãi.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi sai rồi, là tôi có mặt không thấy Thái Sơn, tôi đã động vào người không nên động, xin anh đừng đâm nữa, tôi thực sự không chịu được sự đau đớn này, tôi cần nhiều mà chết!”
cậu Tô hoàn toàn hoảng loạn, máu vẫn liên tục chảy ra từ hai tay của anh ta, cậu Tô cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
“Đây là cái giá phải trả vì đã làm cho Họa Y khóc!”
“Đây là cái giá phải trả vì đã làm cho Họa Y đau thương!”
Lý Phàm tức giận, con dao bén nhọn trong tay liên tục đâm hai nhát vào đùi cậu Tô.
Xương đùi nhanh chóng bị đâm thủng, máu vào đầu cậu Tô, hai má anh ta nhăn lại một cách đau đớn, không nói được gì nữa, trong miệng anh ta phát ra một tiếng rít, như thể sắp đột biến vậy.
“Chặt đứt tay chân của mày coi như là trừng phạt, sau này còn dám trêu chọc Họa Y thì cả nhà mày nộp mạng đi!”
Lý Phàm nói xong liền nắm lấy tay Cố Họa Y, Cố Họa Y nở một nụ cười ấm áp, dường là một người khác.
“Anh không làm em sợ chứ, chúng ta về nhà thôi.” Lý Phàm cười nhẹ.
“Ừm.”
Cố Họa Y nhẹ nhàng lên tiếng, đi theo Lý Phàm ra khỏi nhà kho.
Ra khỏi nhà kho, hộ vệ Long Môn đằng đằng sát khí đứng dàn trận ở bên ngoài, thấy Lý Phàm đi ra ngoài định lên tiếng chào hỏi thì bị ánh mắt anh ngăn cản.
Cố Họa Y kinh ngạc nhìn hộ vệ Long môn, trong lòng hơi được nhiều người như vậy mà vẫn đảm bảo được sự bí mật, những người này vừa nhìn đã thấy đằng đằng sát khí, nhất định không phải người bình thường.
Cố Họa Y thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng lẽ những người này đều là do Lý Phàm tìm đến?
Thế nhưng Lý Phàm làm sao quen biết được nhiều nhân vật lợi hại như vậy, chuyện này là không thể nào.
Cố Họa Y buồn bực hỏi: “Lý Phàm, bọn họ là ai?”
Hai người đều nhìn thấy được bản thân mình từ trong mắt đối phương, giống như họ đã khắc cốt ghi tâm hình ảnh của người kia ở trong lòng.
Thời khắc này đã không cần bất kì một câu nói nào, họ chỉ cần dùng ánh mắt để giao lưu, chỉ vậy thôi là đủ.
Cậu Tô trừng lớn đôi mắt, nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y tình chàng ý thiếp nhưng lại không thể làm được gì, thậm chí ngay cả sức lực mở miệng ra nói chuyện cũng không có.
Cảm giác sợ hãi dần bén rễ trong lòng của cậu Tô, nó nhanh chóng lan ra toàn thân của anh ta, cơ bắp của anh ta không chịu không chế mà run rẩy lên.
Mọi thứ đều như là đang mơ vậy, cậu Tô lúc trước còn cảm thấy mình giống như là Thượng Đế thì giờ đã hốt hoảng nhận ra mình đang ở bên bờ của Địa Ngục.
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh khiến cho não của cậu Tô không theo kịp, anh ta cứ nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi cao thủ từ đâu mà xuất hiện.
Chuẩn bị nhiều như vậy, cuối cùng khi thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của mình thì trong phút chót lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Không thể chấp nhận được, cậu Tô hoàn toàn không hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Không can tâm, cậu Tô bắt đầu tự an ủi bản thân, vừa rồi anh đã uy hiếp Lý Phàm, sỉ nhục Lý Phàm, giờ đây mình lại chính là cá nằm trên thớt, liệu Lý Phàm sẽ trả thù anh ta như thế nào đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay lập tức cậu Tô sợ hãi không thôi.
Vừa rồi anh ta làm như vậy, chắc chắn Lý Phàm sẽ trả thù lại gấp bội, có khi nào giết anh ta luôn không?
Hoặc là sỉ nhục anh trước rồi mới giết?
Nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn, anh ta tự mình dọa mình bằng những suy nghĩ không đâu, trong giọng nói của anh ta có sự nghẹn ngào.
Sắc mặt của Lý Phàm và Cố Họa Y thay đổi khi nghe thấy tiếng khóc nấc kia, ánh mắt hai người đồng loạt đổ dồn về phía cậu Tô.
Toàn là sự chán ghét!
Trong mắt Cố Họa Y giờ chỉ còn lại sự chán ghét, cô cảm thấy cậu Tô vô cùng buồn nôn.
“Anh sẽ dạy dỗ anh ta thật tốt, không thì em xoay người lại đi, cẩn thận cảnh tượng máu me dọa cho sợ.”
Lý Phàm nhẹ giọng nói với Cố Họa Y.
Cố Họa Y lắc đầu, kiên định nói: “Em muốn nhìn thấy anh ta phải chịu trừng phạt.”
“Không, đừng, tôi sẽ bồi thường tiền cho hai người.”
cậu Tô nói lắp ba lắp bắp, bởi vì sức lực không đủ nên không thể nói chuyện liền mạch được.
“Có tiền là được sao? quyết sao?”
Giọng nói của Lý Phàm lạnh lùng.
Cậu Tô trầm mặc, vậy là không thể dùng tiền để giải đáo ứng anh.”
Cậu Tô cảm thấy chuyển sang cách thương lượng sẽ có hiệu quả, nếu dùng tiền không được thì anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của Lý Phàm.
Lý Phàm nâng người cậu Tô lên, cầm lấy con dao sắc nhọn, mũi dao lướt qua lướt lại trên mặt cậu Tô hai lần: “Thứ tao muốn là cái mạng chó của mày.”
“Không, đừng!”
Cậu Tô sợ hãi, anh ta sợ chuyện sắp xảy đến, nhất định là mạng của một mạng đi mà, về sau, về sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.”
Cậu Tô hoảng hốt, tròng mắt chuyển động theo mũi dao, anh ta vô cùng lo lắng Lý Phàm sẽ vung tay chém xuống, dùng dao chặt xương kết liễu anh ta.
“Haha, không phải vừa rồi lá gan của mày rất lớn sao, sao bây giờ lại sợ như vậy rồi?”
Lý Phàm khinh bỉ nói.
Đối với loại người thùng rỗng kêu to như cậu nặn ra vẻ tươi cười giả trân, yếu ớt nói: “Tôi rất sợ, cầu xin anh tha mạng cho tôi, tha cho cái mạng chó này, tôi có thể sủa cho anh nghe cũng được.”
cậu Tô thèm sống đến phát điên rồi, mặt mũi liêm sỉ đều vứt hết, chỉ cần Lý Phàm có thể cho anh ta một con đường sống thôi.
Lý Phàm cười nói: “Ở trước mặt Họa Y, tao cũng không muốn ra tay quá độc kích động vừa muốn mở miệng nói thì Lý Phàm đã giơ con dao lên đâm thẳng vào cánh tay anh ta.
Dao chặt xương cực kỳ bén nhọn đâm xuyên qua da, qua lớp mỡ, qua cả tầng cơ bắp, cuối cùng thì chặt đứt cẳng tay thành hai phần.
Rút dao chặt xương ra, máu từ trên cánh tay của cậu Tô phun ra ào ạt.
“A! Đau quá, cánh tay của tôi, cánh tay của tôi!”
Cậu Tô hoảng sợ mặt sẹo hoảng sợ nhìn máu chảy từ trên cánh tay của cậu Tô ra, cảm thấy vết đâm của Lý Phàm lên tay của cậu Tô thực sự quá đang sợ.
“Gào cái gì mà gào, một nhát kia là để trừng phạt mày vì đã bắt cóc Họa Y.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
Cậu Tô bị dọa đến cắn chặt răng, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt như một con nai ngây thơ đang cầu cứu Lý Phàm. . Truyện Khác
Cơn đau khiến cậu Tô toát mồ hôi lạnh khắp người, xót thì lại thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mặt, con dao sắc nhọn đâm thẳng vào bị dao chặt đứt, cơn đau dữ dội khiến cậu Tô co quắp cả người, trông giống như một con cá đang giãy giụa vì thiếu oxi ở trên bờ.
“Tha cho tôi, làm ơn, hãy tha cho tôi đi mà, Lý Phàm, ông nội, anh chính là ông nội của tôi, bỏ qua cho tôi được không?”
Cậu Tô điên cuồng cầu xin tha thứ, nhưng Lý Phàm không hề có ý định tha thứ cho anh ta.
“Đã dám làm ấy, là đàn ông, nếu không làm được chuyện này thì tao thực sự xem thường mày đấy. Hơn nữa, một nhát chém này chính là cái giá phải trả khi mày dám làm cho Họa Y sợ hãi.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi sai rồi, là tôi có mặt không thấy Thái Sơn, tôi đã động vào người không nên động, xin anh đừng đâm nữa, tôi thực sự không chịu được sự đau đớn này, tôi cần nhiều mà chết!”
cậu Tô hoàn toàn hoảng loạn, máu vẫn liên tục chảy ra từ hai tay của anh ta, cậu Tô cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
“Đây là cái giá phải trả vì đã làm cho Họa Y khóc!”
“Đây là cái giá phải trả vì đã làm cho Họa Y đau thương!”
Lý Phàm tức giận, con dao bén nhọn trong tay liên tục đâm hai nhát vào đùi cậu Tô.
Xương đùi nhanh chóng bị đâm thủng, máu vào đầu cậu Tô, hai má anh ta nhăn lại một cách đau đớn, không nói được gì nữa, trong miệng anh ta phát ra một tiếng rít, như thể sắp đột biến vậy.
“Chặt đứt tay chân của mày coi như là trừng phạt, sau này còn dám trêu chọc Họa Y thì cả nhà mày nộp mạng đi!”
Lý Phàm nói xong liền nắm lấy tay Cố Họa Y, Cố Họa Y nở một nụ cười ấm áp, dường là một người khác.
“Anh không làm em sợ chứ, chúng ta về nhà thôi.” Lý Phàm cười nhẹ.
“Ừm.”
Cố Họa Y nhẹ nhàng lên tiếng, đi theo Lý Phàm ra khỏi nhà kho.
Ra khỏi nhà kho, hộ vệ Long Môn đằng đằng sát khí đứng dàn trận ở bên ngoài, thấy Lý Phàm đi ra ngoài định lên tiếng chào hỏi thì bị ánh mắt anh ngăn cản.
Cố Họa Y kinh ngạc nhìn hộ vệ Long môn, trong lòng hơi được nhiều người như vậy mà vẫn đảm bảo được sự bí mật, những người này vừa nhìn đã thấy đằng đằng sát khí, nhất định không phải người bình thường.
Cố Họa Y thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng lẽ những người này đều là do Lý Phàm tìm đến?
Thế nhưng Lý Phàm làm sao quen biết được nhiều nhân vật lợi hại như vậy, chuyện này là không thể nào.
Cố Họa Y buồn bực hỏi: “Lý Phàm, bọn họ là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.