Chương 991: Nói trở mặt liền trở mặt
Phi Điểu Bất Tuyệt
13/10/2021
Lý Phàm đã hiểu được vì sao Long Đế khách sáo với mình như thế, hoá ra đối phương đang lợi dụng
mình, đây là điều khiến anh rất bất ngờ.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh cũng không dám tin đó là sự thật.
Lý Phàm bất đắc dĩ cười, xem ra nơi nơi đều là cạm bẫy dụ anh nhảy vào, nhưng anh cũng không ngoài
ý muốn cho lắm, dù anh có phải là cậu chủ của Long Môn hay không thì cũng sẽ hết lòng ủng hộ Long
Đế.
Mà lúc này ông cụ nhà họ Đế đã đi ra, vừa thấy mọi chuyện náo nhiệt như vậy thì không khỏi nhíu mày
nói: “Sao lại rộn ràng thế này.”
Ông ta thích sự yên tĩnh, không thích những nơi ồn ào, cho nên với ông ta mà nói thì những chuyện này
rất bình thường.
Sau khi ông cụ nhà họ Đế đi ra thì tất cả mọi người đều ồ lên rồi không một ai dám lên tiếng nữa, họ đều
biết ông cụ là nhân vật thế nào.
Nếu ông cụ nhà họ Đế lên tiếng vào lúc này thì không phải là chuyện tốt đẹp gì với bọn họ, bọn họ cũng
rất bất ngờ trước kết quả này.
Tất cả đều sững sờ, hồi lâu cũng không thể nghĩ ra được nên chắc mẩm là trong chuyện này có vấn đề.
Lúc này, ông cụ nhà họ Đế mới nói: “Các vị đều đã đã đến đông đủ rồi, giờ đây tôi đã có tuổi, nhà họ Đế
cũng nên có người thay tôi gánh vác.”
Ông cụ nhà họ Đế vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt và bất giác nhìn ông cụ, họ cho rằng ông cụ
nhà họ Đế nhất định không đơn giản.
Càng là lúc này họ càng hỗn loạn, không biết nên làm gì mới tốt.
Nhất là đám người Thanh Đế, họ không được tự tin cho lắm.
Long Đế đi tới, cười nói: “Ông nội, sao ông lại ra đây.”
“Đương nhiên là ra để hít thở không khí rồi, à, cháu nói đây là cậu chủ của Long Môn phải không?” Ông
cụ nhà họ Đế hỏi xong liền nhìn Lý Phàm chăm chú.
Lý Phàm nghe ra được trong lời nói của ông cụ nhà họ Đế như có châm chích khiến anh cảm thấy khó
lường.
Anh nghĩ trong này nhất định có vấn đề nên nhìn ông cụ ý muốn ông ta giải thích.
Nhưng lúc này ông cụ nhà họ Đế lại nói: “Cậu trai trẻ này không phải là cậu chủ Long Môn.”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, chuyện này quá kỳ quái.
Sắc mặt Long Đế trở nên khó coi. Cho dù Lý Phàm không phải cậu chủ Long Môn đi nữa thì sao ông nội
lại có thể vạch trần đúng lúc này chứ, như vậy chẳng phải là muốn khiến ông khó xử sao?
Ông cụ nhà họ Đế nói: “Nếu ai giết được Lý Phàm thì người đó sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà họ
Đế.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ không ngờ ông cụ là đột ngột ra lệnh như thế, hơn nữa mục tiêu là
giết Lý Phàm càng khiến bọn họ khó hiểu.
Họ nghĩ bên trong nhất định có giở trò nhưng trò gì thì họ không nghĩ ra được.
Ông cụ nhà họ Đế híp mắt nói: “Lệnh ông đã ra rồi, các cháu còn chưa ra tay sao?”
Đám người phe Long Đế nhìn nhau, trong lòng đều thèm muốn vị trí người thừa kế, họ biết đây là cơ hội
lớn, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
Bọn họ cũng biết rất rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lúc này họ đều đang ngổn ngang và bất giác
nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt cũng lạnh lẽo hơn.
Nhìn thấy họ như vậy, Lý Phàm cũng chẳng mảy may dao động.
Anh không ngờ ông cụ lại nhìn ra thân phận của anh nhưng anh không hiểu một điều, ông cụ nhà họ Đế
và mình không oán không cừu, tại sao đối phương lại muốn xử lý mình như vậy.
Long Đế là người ở gần Lý Phàm nhất, đã bất ngờ rút dao, vì vị trí người thừa kế nên ông ta không đắn
đo nhiều đã dứt khoát ra tay giết anh.
Lý Phàm đương nhiên chú ý tới hành động nhỏ này của đối phương, anh giơ tay chụp được dao của đối
phương trong tích tắc rồi thản nhiên nói: “Ông đúng là đồ dối trá.”
Lý Phàm còn tưởng rằng đối phương là người thành thật nhưng giờ đây anh đã nhận ra đối phương quá
xảo trá.
Long Đế nghe xong câu đó thì sắc mặt càng khó coi hơn và tiếp tục sai khiến con rối của mình tấn công
Lý Phàm.
Đám người phe Thanh Đế thấy anh cả ra tay thì cũng hùa nhau đánh tới.
Ông cụ nhà họ Đế tủm tỉm quan sát cảnh tượng trước mắt, cho rằng Lý Phàm nhất định sẽ dở sống dở
chết, còn người đàn ông đứng bên cạnh ông cụ lúc này thì cười nói: “Ông đúng là sáng suốt, nếu ông bắt
được tên đó giao cho Long Môn chúng tôi xử lý thì chúng tôi nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.”
Ông cụ nhà họ Đế cười ha ha nói: “Nói gì vậy, tôi có biện pháp để xử lý nên cậu cứ yên tâm.”
Lý Phàm tuy đang đánh nhau với đám người Long Đế nhưng vẫn nghe rất rõ những gì ông cụ và người
kia nói.
Lý Phàm hết sức bất ngờ trước chuyện này, nó quá mức tưởng tượng của anh nhưng nó cũng không
khiến anh lo lắng chút nào.
Chỉ trong chốc lát, đám người Long Đế đều bị Lý Phàm đánh cho không bò dậy nổi.
Cả ông cụ nhà họ Đế lẫn người đàn ông trung niên đều không giữ nổi bình tĩnh khi chứng kiến cảnh
tượng ấy, nếu không tận mắt nhìn thấy thì họ cũng không dám tin Lý Phàm mạnh như vậy.
Một kết quả vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ, khiến họ phải sửng sốt và cảm thấy thật khó tin.
Cả hai cùng nhìn Lý Phàm với vẻ mặt không thể kinh ngạc hơn nữa, họ bắt đầu kích động như thể đang
nhìn thấy một con quỷ bước ra từ địa ngục.
Ông cụ nhà họ Đế lui về phía sau vài bước theo bản năng, run rẩy nói: “Cậu muốn làm gì, cậu hãy bình
tĩnh lại, cậu mà dám làm gì tôi thì tôi sẽ không để cậu được sống yên ổn đâu.”
Lý Phàm nghe xong những lời này thì lập tức bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm,
đến lúc này rồi mà ông cụ nhà họ Đế còn ngây thơ như vậy.
“Ông cụ, ông bớt tưởng bở đi, ông là ai tôi còn không rõ sao?” Lý Phàm hỏi lại một câu.
Ông cụ nhà họ Đế run run, không dám nhìn vào mắt Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ, anh không phải là đồ ngốc, anh nghĩ
hết thảy những chuyện này đều có liên hệ với gã.
Nếu đã như vậy thì anh sẽ cho đối phương biết sự lợi hại của mình.
Người đàn ông trung niên cũng sợ hãi, thốt lên: “Cậu muốn làm gì, tốt nhất là cậu hãy bình tĩnh một chút,
cậu mà dám động tới tôi thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Lý Phàm nghe xong thì lập tức cười, giờ là lúc nào rồi mà đối phương vẫn còn làm trò cười chứ, thật là
ngây thơ quá đi.
“Ha ha, ông bớt nói lại đi.” Lý Phàm khinh thường cười nói.
mình, đây là điều khiến anh rất bất ngờ.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh cũng không dám tin đó là sự thật.
Lý Phàm bất đắc dĩ cười, xem ra nơi nơi đều là cạm bẫy dụ anh nhảy vào, nhưng anh cũng không ngoài
ý muốn cho lắm, dù anh có phải là cậu chủ của Long Môn hay không thì cũng sẽ hết lòng ủng hộ Long
Đế.
Mà lúc này ông cụ nhà họ Đế đã đi ra, vừa thấy mọi chuyện náo nhiệt như vậy thì không khỏi nhíu mày
nói: “Sao lại rộn ràng thế này.”
Ông ta thích sự yên tĩnh, không thích những nơi ồn ào, cho nên với ông ta mà nói thì những chuyện này
rất bình thường.
Sau khi ông cụ nhà họ Đế đi ra thì tất cả mọi người đều ồ lên rồi không một ai dám lên tiếng nữa, họ đều
biết ông cụ là nhân vật thế nào.
Nếu ông cụ nhà họ Đế lên tiếng vào lúc này thì không phải là chuyện tốt đẹp gì với bọn họ, bọn họ cũng
rất bất ngờ trước kết quả này.
Tất cả đều sững sờ, hồi lâu cũng không thể nghĩ ra được nên chắc mẩm là trong chuyện này có vấn đề.
Lúc này, ông cụ nhà họ Đế mới nói: “Các vị đều đã đã đến đông đủ rồi, giờ đây tôi đã có tuổi, nhà họ Đế
cũng nên có người thay tôi gánh vác.”
Ông cụ nhà họ Đế vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt và bất giác nhìn ông cụ, họ cho rằng ông cụ
nhà họ Đế nhất định không đơn giản.
Càng là lúc này họ càng hỗn loạn, không biết nên làm gì mới tốt.
Nhất là đám người Thanh Đế, họ không được tự tin cho lắm.
Long Đế đi tới, cười nói: “Ông nội, sao ông lại ra đây.”
“Đương nhiên là ra để hít thở không khí rồi, à, cháu nói đây là cậu chủ của Long Môn phải không?” Ông
cụ nhà họ Đế hỏi xong liền nhìn Lý Phàm chăm chú.
Lý Phàm nghe ra được trong lời nói của ông cụ nhà họ Đế như có châm chích khiến anh cảm thấy khó
lường.
Anh nghĩ trong này nhất định có vấn đề nên nhìn ông cụ ý muốn ông ta giải thích.
Nhưng lúc này ông cụ nhà họ Đế lại nói: “Cậu trai trẻ này không phải là cậu chủ Long Môn.”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, chuyện này quá kỳ quái.
Sắc mặt Long Đế trở nên khó coi. Cho dù Lý Phàm không phải cậu chủ Long Môn đi nữa thì sao ông nội
lại có thể vạch trần đúng lúc này chứ, như vậy chẳng phải là muốn khiến ông khó xử sao?
Ông cụ nhà họ Đế nói: “Nếu ai giết được Lý Phàm thì người đó sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà họ
Đế.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ không ngờ ông cụ là đột ngột ra lệnh như thế, hơn nữa mục tiêu là
giết Lý Phàm càng khiến bọn họ khó hiểu.
Họ nghĩ bên trong nhất định có giở trò nhưng trò gì thì họ không nghĩ ra được.
Ông cụ nhà họ Đế híp mắt nói: “Lệnh ông đã ra rồi, các cháu còn chưa ra tay sao?”
Đám người phe Long Đế nhìn nhau, trong lòng đều thèm muốn vị trí người thừa kế, họ biết đây là cơ hội
lớn, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
Bọn họ cũng biết rất rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lúc này họ đều đang ngổn ngang và bất giác
nhìn về phía Lý Phàm, sắc mặt cũng lạnh lẽo hơn.
Nhìn thấy họ như vậy, Lý Phàm cũng chẳng mảy may dao động.
Anh không ngờ ông cụ lại nhìn ra thân phận của anh nhưng anh không hiểu một điều, ông cụ nhà họ Đế
và mình không oán không cừu, tại sao đối phương lại muốn xử lý mình như vậy.
Long Đế là người ở gần Lý Phàm nhất, đã bất ngờ rút dao, vì vị trí người thừa kế nên ông ta không đắn
đo nhiều đã dứt khoát ra tay giết anh.
Lý Phàm đương nhiên chú ý tới hành động nhỏ này của đối phương, anh giơ tay chụp được dao của đối
phương trong tích tắc rồi thản nhiên nói: “Ông đúng là đồ dối trá.”
Lý Phàm còn tưởng rằng đối phương là người thành thật nhưng giờ đây anh đã nhận ra đối phương quá
xảo trá.
Long Đế nghe xong câu đó thì sắc mặt càng khó coi hơn và tiếp tục sai khiến con rối của mình tấn công
Lý Phàm.
Đám người phe Thanh Đế thấy anh cả ra tay thì cũng hùa nhau đánh tới.
Ông cụ nhà họ Đế tủm tỉm quan sát cảnh tượng trước mắt, cho rằng Lý Phàm nhất định sẽ dở sống dở
chết, còn người đàn ông đứng bên cạnh ông cụ lúc này thì cười nói: “Ông đúng là sáng suốt, nếu ông bắt
được tên đó giao cho Long Môn chúng tôi xử lý thì chúng tôi nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.”
Ông cụ nhà họ Đế cười ha ha nói: “Nói gì vậy, tôi có biện pháp để xử lý nên cậu cứ yên tâm.”
Lý Phàm tuy đang đánh nhau với đám người Long Đế nhưng vẫn nghe rất rõ những gì ông cụ và người
kia nói.
Lý Phàm hết sức bất ngờ trước chuyện này, nó quá mức tưởng tượng của anh nhưng nó cũng không
khiến anh lo lắng chút nào.
Chỉ trong chốc lát, đám người Long Đế đều bị Lý Phàm đánh cho không bò dậy nổi.
Cả ông cụ nhà họ Đế lẫn người đàn ông trung niên đều không giữ nổi bình tĩnh khi chứng kiến cảnh
tượng ấy, nếu không tận mắt nhìn thấy thì họ cũng không dám tin Lý Phàm mạnh như vậy.
Một kết quả vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ, khiến họ phải sửng sốt và cảm thấy thật khó tin.
Cả hai cùng nhìn Lý Phàm với vẻ mặt không thể kinh ngạc hơn nữa, họ bắt đầu kích động như thể đang
nhìn thấy một con quỷ bước ra từ địa ngục.
Ông cụ nhà họ Đế lui về phía sau vài bước theo bản năng, run rẩy nói: “Cậu muốn làm gì, cậu hãy bình
tĩnh lại, cậu mà dám làm gì tôi thì tôi sẽ không để cậu được sống yên ổn đâu.”
Lý Phàm nghe xong những lời này thì lập tức bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm,
đến lúc này rồi mà ông cụ nhà họ Đế còn ngây thơ như vậy.
“Ông cụ, ông bớt tưởng bở đi, ông là ai tôi còn không rõ sao?” Lý Phàm hỏi lại một câu.
Ông cụ nhà họ Đế run run, không dám nhìn vào mắt Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ, anh không phải là đồ ngốc, anh nghĩ
hết thảy những chuyện này đều có liên hệ với gã.
Nếu đã như vậy thì anh sẽ cho đối phương biết sự lợi hại của mình.
Người đàn ông trung niên cũng sợ hãi, thốt lên: “Cậu muốn làm gì, tốt nhất là cậu hãy bình tĩnh một chút,
cậu mà dám động tới tôi thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Lý Phàm nghe xong thì lập tức cười, giờ là lúc nào rồi mà đối phương vẫn còn làm trò cười chứ, thật là
ngây thơ quá đi.
“Ha ha, ông bớt nói lại đi.” Lý Phàm khinh thường cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.