Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 170: Quá khỏe

Phi Điểu Bất Tuyệt

02/05/2021

Lý Phàm nghiêng người nhấc chân, đá ra một cú móc ngang đẹp đế, hai tên bảo vệ lần lượt bay ra ngoài.

Hai tên bảo vệ bay ra ngoài mấy mét, sau đó rơi trên sàn nhà bóng loáng, lại theo quán tính trượt thêm mười mấy mét, thẳng cho đến khi lưng đập vào vách tường mời hoàn toàn đừng lại được.

“AI”

Quản đốc hét lên một tiếng kinh ngạc, cả người liền bị hù dọa tiến vào trạng thái cuồng loạn.

Lý Phàm bước lên trước, bàn tay chém vào cổ quản đốc, làm cho quản đốc hôn mê luôn.

“Đúng là cổ họng lớn, kiểu này chắc toàn đi hát âm nữ: Lý Phàm chửi bậy một câu rồi đi đến lối vào của câu lạc bộ.

Camera giám sát ghi lại cảnh tượng xảy ra trong video, bảo vệ trông coi phòng quan sát lập tức chạy vào phòng của anh Bưu.

“Anh Bưu, không xong rồi, có người xông vào”

“Cái gì? Mẹ nó đứa nào to gan thế, tới bao nhiêu người?” Anh Bưu đập bàn, cực kỳ bá đạo nói.

“Một, chỉ một người.”

“Mẹ kiếp! Một người mà hoảng hốt như thế à, sợ cái rắm, theo quy định cũ mà làm” Anh Bưu cả giận nói.

“Vâng”

Bảo vệ cuống quít lui ra ngoài.

Tám tên to cao vạm vỡ nhanh chóng bước vào, đứng sau lưng anh Bưu: “Tất cả đã sắp xếp xong, chỉ cần anh ra lệnh một tỉ, cam đoan sẽ không có ai còn sống mà đi ra ngoài”

“Được.”

Anh Bưu bệ vệ ngồi trên ghế sô pha, tay phải chậm rãi nâng lên, giơ ngón trỏ và ngón giữa ra.

Một tên to con lập tức lấy xì gà bỏ vào giữa hai ngón tay của anh Bưu.

Lạch cạch.

Tiếng bật lửa phát ra âm thanh thanh thúy, ngọn lửa châm lên điếu xì gà của anh Bưu.

Ầm!

Cửa phòng bị Lý Phàm một cước đá văng, anh Bưu nhìn Lý Phàm bước vào, từ từ kẹp lấy điếu xì gà đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu.

Phù!

Anh Bưu phả một ngụm khói về phía Lý Phàm, cười nói: “Tên nhãi mày gan lớn đấy, còn dám chạy tới địa bàn của tao à”“



“Dùng bật lửa châm xì gà, mày cũng chỉ là loại nhà giàu mới nổi thôi”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

Anh Bưu trừng mắt, vốn hút xì gà chỉ để làm bộ, nhưng bị Lý Phàm nói thành nhà giàu mới nổi thì không nhịn được.

“Không dùng bật lửa chẳng lẽ dùng diêm à, mày thiếu thông minh vừa thôi” Anh Bưu quát lên.

“Nhà quê chính là nhà quê, hút xì gà loại rẻ nhất cũng phải dùng diêm làm từ gỗ thông tuyết, bật lửa cũng không phải là để châm xì gà, không biết thì không cần giả bộ, phải khiêm tốn một chút biết chưa”

Bị Lý Phàm dạy dỗ hai câu làm cho anh Bưu không chịu nổi.

Sắc mặt anh Bưu đen lại, hung hăng ấn xì gà vào cái gạt tàn thuốc: “Mẹ nó mày bớt giả bộ trước.

mặt tao, mày chỉ là một thăng bám váy phụ nữ, thăng vô dụng mà thôi.”

“Ăn bám không ảnh hưởng đến việc tao thấu sự đời, thế giới thượng lưu không phải là chỗ mày có khả năng quen biết được, cho nên mày có tiền cũng chỉ là nhà quê thôi” Lý Phàm thản nhiên nói.

“Mẹ kiếp! Ông mày thế nào còn chưa đến lượt cái loại nghèo kiết xác nhà mày răn dạy, chúng mày còn đứng đờ ở đấy làm gì, bắt nó lại cho tao, ông đây.

phải hung hăng dạy dỗ nó một phen, cho nó biết tôn nghiêm của anh Bưu này không thể xâm phạm”

Anh Bưu phân nộ gầm lên, tay phải dùng lực võ bàn, phát ra tiếng rầm rầm.

Tám tên to con đứng cạnh anh Bưu cùng đứng dậy, bọn họ là tám miếng kim bài đánh đấm của anh Bưu, cũng là đám đàn em có sức chiến đấu mạnh nhất của anh Bưu.

“Hây ya!”

Tám tên đứng trước mặt Lý Phàm, hai tay dùng sức, cơ bắp trên người bọn họ phồng lên, quần áo trên người cũng căng ra, cuối cùng nút áo bung, để lộ ra cơ bắp cường tráng của họ.

“Bát đại kim cương đến lĩnh giáo!”

“Không phải chỉ có cơ bắp nhiều một tí à, có gì đặc biệt hơn người chứ, mày tưởng là cho tám tên to cao vạm vỡ mà đầu óc ngu sỉ thì có thể đối phó với tao à? Đúng là ngây thơ hết sức!”

Lý Phàm cực kỳ khinh thường bộ tám đại kim cương này, nhìn vẻ mặt khinh thường của Lý Phàm, bát đại kim cương hoàn toàn bị chọc giận.

“Muốn chết à! Chờ lát sẽ cho mày phải hối hận”

Bát đại kim cương phân ra, bao vây chung.

quanh Lý Phàm, đồng thời ra tay đánh về phía Lý Phàm.

Anh Bưu lại lấy một điếu xì gà ra châm lửa, bắt chéo chân ngồi trên ghế, như đang thưởng thức trận đánh nhau giữa bát đại kim cương và Lý Phàm.



Theo anh Bưu thì ván này tất thắng, lấy tám địch một đa chiếm ưu thế rồi, huống chỉ bát đại kim cương kia đều là cao thủ vật nhau, lúc tham gia thi đấu cũng có thứ hạng không tệ.

Lý Phàm không có chút khiếp đảm nào, một bước nhảy xa phóng tới một tên lực sĩ phía chính diện, bay lên đạp một cước vào đũng quần anh ta.

Tên lực sĩ kia biến sắc, muốn nghiêng người dùng xương hông cứng để chống đỡ một cước này của Lý Phàm, thế nhưng động tác của Lý Phàm quá nhanh, trước khi đối phương nghĩ ra biện pháp ứng đối thì Lý Phàm đã đạp trúng đũng quần đối phương.

“Áp Tên lực sĩ kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, lăn đến trên chiếc bàn dài trước mặt anh Bưu, làm cho.

chiếc bàn gãy nát.

“Bi của tôi…

Tên lực sĩ này đỏ bừng mặt, ôm lấy đũng quần.

“Vô dụng! Đúng là mẹ nó vô tích sự!”

Anh Bưu thở phì phò mắng to, không ngờ vừa mới ra tay, đàn em của mình đã bị đánh bay một tên Bát đại kim cương chỉ còn bảy tên, khóe mặt bảy người kia đều giật giật vài cái, cảm thấy Lý Phàm thực sự có chút thô bạo, trước đó bản thân đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Lý Phàm rồi Trong một giây bảy người ngây ra, Lý Phàm lại lần nữa ra tay, chỉ chớp mãt đã có thêm hai tên lực sĩ nữa ngã xuống.

Nghe thấy hai người đồng thanh kêu thảm, đám người còn lại lúc này mới lên tỉnh thần, lập tức tiếp tục công kích Lý Phàm.

Lý Phàm không chút hoang mang chiến đấu với năm tên còn lại, năm tên đó thi thoảng lại phát ra âm thanh kêu thảm, bị Lý Phàm đánh bại trên mặt đất.

Anh Bưu trâm mặt, nhìn đám đàn em mà mình kỳ vọng không ngừng bị đánh bại trên đất, gương mặt run lên từng đợt.

“Đúng là một đám ăn hại! Sao tao lại nuôi ra một đám yếu đuôi thể, ngay cả một thăng ăn bám vô tích sự như Lý Phàm mà chúng mày cũng không đánh lại à! Đánh không lại nó, chúng mày còn phế hơn cả phế!”

Anh Bưu tức giận gào lên, thế nhưng trong lòng bát đại kim cương đều kêu khổ, chỉ sau khí động tay động chân với Lý Phàm mới biết rốt cuộc Lý Phàm lợi hại cỡ nào.

Bịch bịch Lại có thêm hai tên lực sĩ bị đánh ngã trên đất, giữa sân chỉ còn lại một tên lực sĩ đang giăng co với Lý Phàm.

“Anh Bưu, cái tên này đâu phải vô dụng, không chỉ lợi hại mà còn ra tay hung ác, bọn em thực sự cố hết sức rôi Tên lực sĩ còn sót lại trước mặt Lý Phàm nói Anh Bưu sao mà không biết, có điều vì mặt mũi, cho nên anh Bưu không muốn thừa nhận Lý Phàm lợi hại mà thôi. Trên thực tế, giờ phút này anh Bưu đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh đây lưng rồi, vẻ bình tính bên ngoài chỉ là đang cố chống đỡ lấy mà thôi Bịch!

Lý Phàm đá một cước, tên lực sĩ còn lại năm xuống đất, lâm vào hôn mê.

“Được lăm, mẹ nó mày được, mày tưởng tao.

không có phòng bị à? Hôm nay mày phải chết ở chỗ này thôi.

Anh Bưu võ tay một cái, vô số đàn em xông ra từ cửa trước, cứa sau và cửa hông của căn phòng, trong tay mang theo dao dài, nhìn chăm chăm Lý Phàm.

“Ha ha ha, trận thế này mày thấy bao giờ chưa?

Không muốn chết thì quỳ xuống lạy ông mày ngay!”

Anh Bưu trêu tức, cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Chủ Bí Mật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook