Chương 758: Tôi không nuối tiếc
Phi Điểu Bất Tuyệt
27/08/2021
Lúc chủ xe Lamborghini nghe Khang Văn Hân gọi Lý Phàm, thì vẻ mặt bắt đầu trở nên cực kỳ khoa trương, không ngờ ông chủ câu lạc bộ lại là đồ đệ một người bình thường, nếu chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ không ai tin.
Nhưng chuyện này không quan trọng, mà quan trọng là anh mới đạp xe, còn nhục mạ Lý Phàm.
“Cái đó, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, anh đừng cho là thật” Chủ xe Lamborghini vội cười xòa với Lý Phàm và Khang Văn Hân.
“Sư phụ, anh nói thử xem nên giải quyết thế nào?” Khang Văn Hân cung kính nhìn Lý Phàm, hỏi thăm ý kiến của anh.
“Cậu tự xem rồi giải quyết đi!”
“Vâng sư phụ, chuyện này cứ để tôi lo liệu” Khang Văn Hân ra lệnh với mấy bảo vệ khác: “Các người mau đuổi anh ta ra ngoài” Ông chủ đã lên tiếng, mấy bảo vệ đó đâu dám không nghe lời, cưỡng ép đuổi chủ xe Lamborghini ra ngoài.
Chủ xe Lamborghini không dám hó hé, đành phải cam chịu, mặc dù anh là cậu chủ ở Hán Thành, nhưng nếu so với thân phận của Khang Văn Hân, thì hoàn toàn cách xa một trời một vực.
Đến giờ anh vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Lý Phàm có tài cán gì, mà có thể khiến Khang Văn Hân cam tâm tình nguyện làm đồ đệ anh ta?
Trong lòng thanh niên bảo vệ hoảng sợ, ngộ nhỡ Khang Văn Hân vì thế mà nổi giận, thì anh sẽ mất công việc này, anh do dự một lát, rồi chịu thua trước: “Ông chủ, lúc nãy tôi có mắt không trọng, giờ tôi biết sai rồi, ông chủ hãy cho tôi một cơ hội đi.”
“Không được, nhân viên như cậu không thích hợp làm việc ở đây.” Khang Văn Hân không hề cho đối phương một cơ hội nào.
Không dễ gì anh mới mời Lý Phàm tới, nhưng lại suýt bị nhân viên của mình đuổi đi, điều này làm anh rất khó xử, anh nhất định phải đuổi mấy người này, bằng không, chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục gây rắc rối cho anh.
Thanh niên bảo vệ thầm hối hận đến xanh ruột, không dễ gì mới tìm được một công việc ngon lành, nhưng lại bị bản thân đánh mất.
“Đội trưởng đội bảo vệ, chuyện này ông cũng có trách nhiệm” Khang Văn Hân xoay người, chỉ trích đội trưởng đội bảo vệ. Lý Phàm không khỏi nói đỡ cho đội trưởng đội bảo vệ: “Ông ấy là người trung lập, thôi bỏ qua đi” Trong lòng đội trưởng đội bảo vệ vô cùng cảm động, vui mừng vì ban đầu ông không nhúng tay vào, bằng không, vị trí này của ông cũng khó mà giữ lại.
“Sư phụ tôi đã nói như thế, thì tôi tạm tha cho ông.” Lúc này Khang Văn Hân mới thôi.
Đội trưởng đội bảo vệ liên tục cảm kích gật đầu với Khang Văn Hân và Lý Phàm.
“Sư phụ, cuối cùng anh cũng tới rồi, hôm nay anh sẽ là tâm điểm ở đây” Khang Văn Hân không nói chuyện xảy ra hôm nay cho Lý Phàm biết, vì không muốn sư phụ lo lắng, nên chuyển đề tài.
Lý Phàm cảm thấy Khang Văn Hân hơi khác thường, nhưng khác chỗ nào thì anh tạm thời chưa nói ra được.
Võ Trí Dũng và Xa thần Nam Vực thấy bóng dáng Khang Văn Hân đã xuất hiện, hơn nữa bên cạnh còn có một thanh niên, thì biết đây là sự phụ trong lời nói của anh. Xa thần Nam Vực bị Khang Văn Hân từ chối hai làn, thì trong lòng rất khó chịu, nên phất tay áo đi tới: “Tôi muốn xem thử sư phụ cậu là thần thánh phương nào?”
“Tất nhiên người đó không thể so bì với sư phụ rồi” Võ Trí Dũng lại bắt đầu nịnh bợ. Xa thần Nam Vực gần như không từ chối lời nịnh bợ nào, mà tiếp nhận hết, giờ danh tiếng của ông ngày càng cao, nên khó tránh khỏi việc thổi phồng lên.
“Sư phụ, anh cứ ngồi xuống đây trước đi, có người tới nói chuyện với tôi rồi.” Khang Văn Hân dẫn Lý Phàm ngồi xuống hàng ghế VIP, căn dặn xong mới vội vàng rời đi.
“Vị này là sư phụ của cậu?” Xa thần Nam Vực hất cằm vênh vang đắc ý, nhìn chằm chằm Lý Phàm bằng ánh mắt công kích.
Lý Phàm cảm nhận được ánh mắt của Xa thần Nam Vực, nên ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta.
Xa thần Nam Vực vội thu hồi tầm mắt, không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm, ông lại mất tự tin cúi đầu, ông cho rằng 80% đây là ảo giác.
“Hôm nay sư phụ tôi không rảnh so tài với mấy người.” Khang Văn Hân khéo léo từ chối.
“Tôi thấy anh ta sợ rồi đúng không?” Võ Trí Dũng cười khẩy. Khang Văn Hân sầm mặt, lớn tiếng quát: “Anh đừng ăn nói lung tung”
Xa thần Nam Vực vòng qua người Khang Văn Hân, tới thẳng trước mặt Lý Phàm, cười tấm tắc: “Tôi còn tưởng sư phụ Khang Văn Hân là một tay đua rất nổi tiếng, ai dè lại là người tầm thường.”
Trong trí nhớ về những tay đua nổi tiếng mà ông quen biết, không hề có nhân vật nào như Lý Phàm, nên ông khẳng định rằng anh không phải tay đua khét tiếng.
“Người như anh ta mà là sự phụ hoàng tử đua xe?”
“Không phải chứ, chỉ có như vậy?”
“Mấy người tin không? Còn tôi thì không?
Mặc dù giọng nói xa thần Nam Vực không lớn lắm, nhưng rất nhiều người đều nghe thấy rất rõ, bọn họ nhìn thấy Lý Phàm giống hệt người bình thường, thì đồng loạt nghi ngờ thực lực của anh.
“Ông có chuyện gì không?” Lý Phàm nhìn ra đối phương tới gây sự nên mở miệng hỏi.
“Sư phụ tôi muốn khiêu chiến với anh.”
Võ Trí Dũng thổi phồng Xa thần Nam Vực: “Sư phụ tôi là Xa thần Nam Vực, anh có thể khiêu chiến với ông ấy, là phúc của anh.” Lý Phàm mỉm cười không nói gì trước tiêu chuẩn kép của Võ Trí Dũng.
Khang Văn Hân biết chuyện không thể che giấu được nữa, lúc này mới nói rõ đầu đuôi cho Lý Phàm biết.
Qua lời giải thích của Khang Văn Hân, giờ Lý Phàm mới hiểu rõ, Võ Trí Dũng và Xa thần Nam Vực tới đây để đập phá câu lạc bộ của đồ đệ mình, hơn nữa còn tới khiêu khích.
Nhất là khi anh biết được Xa thần Nam Vực muốn cướp đồ đệ của anh, anh nhướng mày, rõ ràng bọn họ đang khiêu khích.
“Sư phụ, tôi vốn định mời anh tới đây để xem thi đấu, chứ không hề muốn anh bị cuốn vào trong.” Khang Văn Hận cúi đầu, rất áy náy nói.
“Mấy chuyện này đơn giản thôi” Lý Phàm hiểu rõ ý tốt của Khang Văn Hân, nếu có người chủ động tới khiêu khích, tất nhiên anh sẽ không trốn tránh. Xa thần Nam Vực đắc ý châm một điếu thuốc, ông tin rằng đối phương đã sợ đến vỡ mật khi nghe thấy tên tuổi của ông.
Võ Trí Dũng lại chế giễu: “Cậu Khang, tôi còn tưởng sư phụ anh lợi hại thế nào, ai dè chỉ là một người bình thường, không ngờ sự phụ tội nổi tiếng như thế, mà anh lại đi từ chối lời mời của ông ấy, thật đáng tiếc.”
“Tôi không hề nuối tiếc” Khang Văn Hân trả lời chắc như đinh đóng cột.
Lý Phàm cười nói: “Ai nói nổi tiếng thì chắc chắn sẽ có lợi, chủ yếu là dựa vào kỹ thuật đua xe”
“Được, vậy cậu hãy chấp nhận lời khiêu chiến của tôi đi.” Xa thần Nam Vực nở nụ cười khiêu khích nói.
Lý Phàm gật đầu, bày tỏ câu trả lời của anh.
“Thế này đi, tôi cũng không muốn bắt nạt cậu, chúng ta đấu ba vòng, ai về đích trước thì người đó thắng” Xa thần Nam Vực đảo mắt, nói tiếp.
Võ Trí Dũng khó hiểu, nên gãi đầu, mơ màng nhìn xa thần Nam Vực: “Sư phụ, một vòng đã có thể phân thắng thua rồi, cần gì phải đấu ba vòng?”
Trong anh thấy, kỹ thuật đua xe của Lý Phàm còn thua anh và Khang Văn Hân, nên hoàn toàn không cần làm to chuyện như vậy.
Nhưng chuyện này không quan trọng, mà quan trọng là anh mới đạp xe, còn nhục mạ Lý Phàm.
“Cái đó, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, anh đừng cho là thật” Chủ xe Lamborghini vội cười xòa với Lý Phàm và Khang Văn Hân.
“Sư phụ, anh nói thử xem nên giải quyết thế nào?” Khang Văn Hân cung kính nhìn Lý Phàm, hỏi thăm ý kiến của anh.
“Cậu tự xem rồi giải quyết đi!”
“Vâng sư phụ, chuyện này cứ để tôi lo liệu” Khang Văn Hân ra lệnh với mấy bảo vệ khác: “Các người mau đuổi anh ta ra ngoài” Ông chủ đã lên tiếng, mấy bảo vệ đó đâu dám không nghe lời, cưỡng ép đuổi chủ xe Lamborghini ra ngoài.
Chủ xe Lamborghini không dám hó hé, đành phải cam chịu, mặc dù anh là cậu chủ ở Hán Thành, nhưng nếu so với thân phận của Khang Văn Hân, thì hoàn toàn cách xa một trời một vực.
Đến giờ anh vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Lý Phàm có tài cán gì, mà có thể khiến Khang Văn Hân cam tâm tình nguyện làm đồ đệ anh ta?
Trong lòng thanh niên bảo vệ hoảng sợ, ngộ nhỡ Khang Văn Hân vì thế mà nổi giận, thì anh sẽ mất công việc này, anh do dự một lát, rồi chịu thua trước: “Ông chủ, lúc nãy tôi có mắt không trọng, giờ tôi biết sai rồi, ông chủ hãy cho tôi một cơ hội đi.”
“Không được, nhân viên như cậu không thích hợp làm việc ở đây.” Khang Văn Hân không hề cho đối phương một cơ hội nào.
Không dễ gì anh mới mời Lý Phàm tới, nhưng lại suýt bị nhân viên của mình đuổi đi, điều này làm anh rất khó xử, anh nhất định phải đuổi mấy người này, bằng không, chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục gây rắc rối cho anh.
Thanh niên bảo vệ thầm hối hận đến xanh ruột, không dễ gì mới tìm được một công việc ngon lành, nhưng lại bị bản thân đánh mất.
“Đội trưởng đội bảo vệ, chuyện này ông cũng có trách nhiệm” Khang Văn Hân xoay người, chỉ trích đội trưởng đội bảo vệ. Lý Phàm không khỏi nói đỡ cho đội trưởng đội bảo vệ: “Ông ấy là người trung lập, thôi bỏ qua đi” Trong lòng đội trưởng đội bảo vệ vô cùng cảm động, vui mừng vì ban đầu ông không nhúng tay vào, bằng không, vị trí này của ông cũng khó mà giữ lại.
“Sư phụ tôi đã nói như thế, thì tôi tạm tha cho ông.” Lúc này Khang Văn Hân mới thôi.
Đội trưởng đội bảo vệ liên tục cảm kích gật đầu với Khang Văn Hân và Lý Phàm.
“Sư phụ, cuối cùng anh cũng tới rồi, hôm nay anh sẽ là tâm điểm ở đây” Khang Văn Hân không nói chuyện xảy ra hôm nay cho Lý Phàm biết, vì không muốn sư phụ lo lắng, nên chuyển đề tài.
Lý Phàm cảm thấy Khang Văn Hân hơi khác thường, nhưng khác chỗ nào thì anh tạm thời chưa nói ra được.
Võ Trí Dũng và Xa thần Nam Vực thấy bóng dáng Khang Văn Hân đã xuất hiện, hơn nữa bên cạnh còn có một thanh niên, thì biết đây là sự phụ trong lời nói của anh. Xa thần Nam Vực bị Khang Văn Hân từ chối hai làn, thì trong lòng rất khó chịu, nên phất tay áo đi tới: “Tôi muốn xem thử sư phụ cậu là thần thánh phương nào?”
“Tất nhiên người đó không thể so bì với sư phụ rồi” Võ Trí Dũng lại bắt đầu nịnh bợ. Xa thần Nam Vực gần như không từ chối lời nịnh bợ nào, mà tiếp nhận hết, giờ danh tiếng của ông ngày càng cao, nên khó tránh khỏi việc thổi phồng lên.
“Sư phụ, anh cứ ngồi xuống đây trước đi, có người tới nói chuyện với tôi rồi.” Khang Văn Hân dẫn Lý Phàm ngồi xuống hàng ghế VIP, căn dặn xong mới vội vàng rời đi.
“Vị này là sư phụ của cậu?” Xa thần Nam Vực hất cằm vênh vang đắc ý, nhìn chằm chằm Lý Phàm bằng ánh mắt công kích.
Lý Phàm cảm nhận được ánh mắt của Xa thần Nam Vực, nên ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta.
Xa thần Nam Vực vội thu hồi tầm mắt, không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm, ông lại mất tự tin cúi đầu, ông cho rằng 80% đây là ảo giác.
“Hôm nay sư phụ tôi không rảnh so tài với mấy người.” Khang Văn Hân khéo léo từ chối.
“Tôi thấy anh ta sợ rồi đúng không?” Võ Trí Dũng cười khẩy. Khang Văn Hân sầm mặt, lớn tiếng quát: “Anh đừng ăn nói lung tung”
Xa thần Nam Vực vòng qua người Khang Văn Hân, tới thẳng trước mặt Lý Phàm, cười tấm tắc: “Tôi còn tưởng sư phụ Khang Văn Hân là một tay đua rất nổi tiếng, ai dè lại là người tầm thường.”
Trong trí nhớ về những tay đua nổi tiếng mà ông quen biết, không hề có nhân vật nào như Lý Phàm, nên ông khẳng định rằng anh không phải tay đua khét tiếng.
“Người như anh ta mà là sự phụ hoàng tử đua xe?”
“Không phải chứ, chỉ có như vậy?”
“Mấy người tin không? Còn tôi thì không?
Mặc dù giọng nói xa thần Nam Vực không lớn lắm, nhưng rất nhiều người đều nghe thấy rất rõ, bọn họ nhìn thấy Lý Phàm giống hệt người bình thường, thì đồng loạt nghi ngờ thực lực của anh.
“Ông có chuyện gì không?” Lý Phàm nhìn ra đối phương tới gây sự nên mở miệng hỏi.
“Sư phụ tôi muốn khiêu chiến với anh.”
Võ Trí Dũng thổi phồng Xa thần Nam Vực: “Sư phụ tôi là Xa thần Nam Vực, anh có thể khiêu chiến với ông ấy, là phúc của anh.” Lý Phàm mỉm cười không nói gì trước tiêu chuẩn kép của Võ Trí Dũng.
Khang Văn Hân biết chuyện không thể che giấu được nữa, lúc này mới nói rõ đầu đuôi cho Lý Phàm biết.
Qua lời giải thích của Khang Văn Hân, giờ Lý Phàm mới hiểu rõ, Võ Trí Dũng và Xa thần Nam Vực tới đây để đập phá câu lạc bộ của đồ đệ mình, hơn nữa còn tới khiêu khích.
Nhất là khi anh biết được Xa thần Nam Vực muốn cướp đồ đệ của anh, anh nhướng mày, rõ ràng bọn họ đang khiêu khích.
“Sư phụ, tôi vốn định mời anh tới đây để xem thi đấu, chứ không hề muốn anh bị cuốn vào trong.” Khang Văn Hận cúi đầu, rất áy náy nói.
“Mấy chuyện này đơn giản thôi” Lý Phàm hiểu rõ ý tốt của Khang Văn Hân, nếu có người chủ động tới khiêu khích, tất nhiên anh sẽ không trốn tránh. Xa thần Nam Vực đắc ý châm một điếu thuốc, ông tin rằng đối phương đã sợ đến vỡ mật khi nghe thấy tên tuổi của ông.
Võ Trí Dũng lại chế giễu: “Cậu Khang, tôi còn tưởng sư phụ anh lợi hại thế nào, ai dè chỉ là một người bình thường, không ngờ sự phụ tội nổi tiếng như thế, mà anh lại đi từ chối lời mời của ông ấy, thật đáng tiếc.”
“Tôi không hề nuối tiếc” Khang Văn Hân trả lời chắc như đinh đóng cột.
Lý Phàm cười nói: “Ai nói nổi tiếng thì chắc chắn sẽ có lợi, chủ yếu là dựa vào kỹ thuật đua xe”
“Được, vậy cậu hãy chấp nhận lời khiêu chiến của tôi đi.” Xa thần Nam Vực nở nụ cười khiêu khích nói.
Lý Phàm gật đầu, bày tỏ câu trả lời của anh.
“Thế này đi, tôi cũng không muốn bắt nạt cậu, chúng ta đấu ba vòng, ai về đích trước thì người đó thắng” Xa thần Nam Vực đảo mắt, nói tiếp.
Võ Trí Dũng khó hiểu, nên gãi đầu, mơ màng nhìn xa thần Nam Vực: “Sư phụ, một vòng đã có thể phân thắng thua rồi, cần gì phải đấu ba vòng?”
Trong anh thấy, kỹ thuật đua xe của Lý Phàm còn thua anh và Khang Văn Hân, nên hoàn toàn không cần làm to chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.