Chương 156: Vậy đánh đến khi anh khóc
Phi Điểu Bất Tuyệt
29/04/2021
“Úi chà, còn cho chúng ta bài học à, anh tưởng anh là ai, còn không phải là tên vô dụng bám váy vợ của nhà họ Cố thôi sao, tôi cười bể bụng chết mất.”
“Anh cũng chỉ là may mắn, leo được lên giường của tổng giám đốc Cố, nếu không anh cũng chẳng hơn gì bọn tôi, còn đứng đây ra oai với bọn tôi.”
“Tên vô dụng này cũng chỉ là chó cậy thế chủ, đứng trước mặt chủ nhân thì sủa vài tiếng, về nhà sẽ có khúc xương gặm.”
Mấy tên công nhân dùng ánh mắt châm chọc nhìn Lý Phàm, những câu chuyện về sự hèn mọn vô dụng của Lý Phàm chính là thứ mà các công nhân hay tám chuyện nhất.
Cố Họa Y tức giận dậm chân: “Nếu các anh còn ăn nói bậy bạ nữa thì đừng trách tôi sẽ đuổi việc các anh.”
“Úi chà, tôi sợ quá à, chỉ cần xưởng của chúng tôi không làm việc, chỉ sợ tổng giám đốc Cố cũng không ngồi được ở vị trí kia, đúng là chuyện cười mà, chỉ sợ cuối cùng người phải cuốn gói là tổng giám đốc Cố.”
Mấy người này đều là cấp dưới thân thuộc của Cố Bằng Phi, cũng nghe được phong phanh, bây giờ cũng tiện miệng nói ra.
Lý Phàm híp mắt lại, trong lòng dần dâng lên một ngọn lửa, không phải là lửa giận khi bị làm nhục, mà là nhiệt huyết đang nóng cháy vì muốn bảo vệ Cố Họa Y.
Lý Phàm quyết đoán vung nắm đấm, xông lên đánh mấy tên công nhân kia.
Người công dân dẫn đầu thấy Lý Phàm ra tay đánh nhau, thò tay ra sau lưng rút một thanh cờ lê ra, đập thẳng vào nắm đấm của Lý Phàm: “Mẹ nó còn dám đánh nhau, hôm nay tôi phải dạy dỗ cái tên vô dụng anh… ai da!”
Lý Phàm đã dùng tay túm được cổ tay của tên công nhân dẫn dầu, vừa bắt lấy, cánh tay của người công nhân dẫn đầu đã bị trật khớp.
Dưới cơn đau đớn, người công nhân dẫn đầu cũng không cầm cờ lê nổi nữa, cờ lê cỡ bự rơi leng keng xuống đất.
“Khốn nạn, anh dám đánh thật, lên hết cho tôi, đánh chết anh ta!”
Mấy tên công nhân còn lại rối rít móc vũ khí ra, nào búa, nào chùy,… cầm trong tay, cùng đánh về phía Lý Phàm.
“Cẩn thận!”
Cố Họa Y sợ hãi kêu lên, sau đó lại hô: “Các anh ngừng tay ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nhưng không ai thèm nghe Cố Họa Y, bây giờ cháy nhà đã lòi ra mặt chuột, chỉ khi nào đánh đến thắng thua thì mới dừng tay.
Lý Phàm cong môi cười, ánh mắt giống hệt như báo săn, nhìn chằm chằm mấy tên công nhân đang chạy vọt đến.
Trong giây lát, Lý Phàm đã nhào người nhảy lên!
Trước khi công nhân kia kịp đưa búa lên, đã đập mạnh nắm đấm lên người tên đó.
Tên công nhân đó ngã ngửa ra sao, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Một chiêu đã thắng!
Lý Phàm nhanh chóng dời bước chân, tìm kiếm sơ hở của người thứ hai, tiếp tục ra tay mạnh mẽ đánh bại kẻ thù.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Phàm đã đánh ngã vài tên công nhân, có người hôn mê, có kêu rên, tóm lại không có ai có thể đứng dậy nổi.
“Không biết tự lượng sức.”
Lý Phàm khinh thường vỗ tay, sau đó xoay người nói: “Vợ ơi, em có thấy anh men lắm không.”
“Bớt khoe khoang đi, bọn họ có chết không?”
Cố Họa Y nhìn tình cảnh thê thảm của máy tên công nhân, hơi lo lắng nếu Lý Phàm đánh quá nặng tay, đánh chết người ta thì phiền to.
“Chắc chắn sẽ không chết được, anh cũng đâu phải cao thủ cỡ vua quyền, không thể nào đánh một đấm đã chết được.”
Lý Phàm khiêm tốn nói.
Cố Họa Y trợn trắng mắt nhìn Lý Phàm, sau đó nhịn không được bật cười.
“Chúng ta mau vào xưởng đi, hôm nay dẫn anh theo cũng có chút tác dụng.”
Cố Họa Y vẫn hơi vui thầm trong lòng.
Cuối cùng cũng phát hiện ra một ưu điểm của Lý Phàm, tuy chỉ là một ưu điểm bé tí nhưng cũng đủ đê Cố Họa Y vui vẻ rồi.
Dù sao Lý Phàm cũng không vô dụng như thế, hơn nữa còn dám đánh nhau với người khác để bảo vệ cô, cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy có hơi ngọt ngào.
Khi Lý Phàm và Cố Họa Y đi vào xưởng, trong phòng bảo vệ cách đó không xa, mấy tên bảo vệ đang tấm tắc xuýt xoa liên tục.
“Sao cái tên vô dụng kia lại mạnh mẽ đến thế, thắng được đám cặn bã anh Hổ thì thôi đi, sao ngay cả tên trâu bò như ông Vương mà cũng có thể xử đẹp được.”
“Nếu anh ta là tên vô dụng thật thì Cố Họa Y sẽ để mắt đến anh ta à? Chắc chắn là bình thường che giấu không để lộ ra, mau gọi điện thoại thông báo cho quản lý đi.”
Bảo vệ gọi điện thoại thông báo tình hình cho Cố Bằng Phi, Cố Bằng Phi tức muốn méo mũi.
“Mẹ nó một đám vô dụng, lúc trước nói miệng thì hay lắm, cái gì mà quyền sắt vô địch chân thép siêu cấp, đều là chó má, đến thời khắc quan trọng thì đều để tôi gánh vác!”
Cố Họa Y xụ mặt nói.
“Không được, phân xưởng là nơi quan trọng không phải ai muốn vào là vào, cô muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra ở ngoài phân xưởng đi.”
Cố Bằng Phi nói ngang nói ngược, lười đi tìm cớ, bày ra dáng vẻ muốn vào thì cứ đánh tôi đi.
“Xem ra anh muốn bị đánh.”
Hai bàn tay của Lý Phàm đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Ha ha ha, cái tên vô dụng này, đừng tưởng anh đánh được vài tên công nhân là ghê gớm lắm, anh thử đánh tôi xem, nếu anh dám đánh tôi, tôi lập tức đi mách ông cụ Cố, đến lúc đó thì đến lượt tên vô dụng anh khóc rồi!”
Cố Bằng Phi còn có hơi chột dạ khi đối mặt với Cố Họa Y, nhưng khi đối mặt với Lý Phàm thì không hề sợ sệt gì, hơn nữa Cố Bằng Phi khẳng định Lý Phàm sẽ không dám đánh anh.
Tuy Cố Bằng Phi chỉ là bà con họ hàng xa, nhưng bà con dù sao vẫn là bà con!
Cố Bằng Phi tin chắc trong lòng của ông cụ Cố thì anh có vị trí quan trọng hơn xa cái tên vô dụng Lý Phàm này!
“Vậy anh cứ khóc trước đi.”
Lý Phàm sải bước xông lên trước, nắm đấm tay phải đập thẳng lên mũi Cố Bằng Phi.
Cố Bằng Phi không kịp phản ứng, đã bị Lý Phàm đánh chảy máu mũi!
Ngay sau đó, nắm đấm thứ hai của Lý Phàm nhanh chóng đập vào mắt Cố Bằng Phi, Cố Bằng Phi lập tức rơi lệ.
“Mẹ nó anh dám đánh thật à, người đâu lên cho tôi, đánh anh ta, đánh anh ta!”
Lý Phàm bóp cổ Cố Bằng Phi, bóp chặt cổ họng anh.
Cố Bằng Phi lập tức cảm thấy khó thở, mặt nhanh chóng biến thành màu đỏ bầm, đây là dấu hiệu ngạt thở thiếu oxi.
Cố Bằng Phi cảm giác hơi thở của cái chết dần bao phủ, giãy dụa nói: “Tôi sắp chết rồi, anh buông tay ra mau!”
“Anh cũng chỉ là may mắn, leo được lên giường của tổng giám đốc Cố, nếu không anh cũng chẳng hơn gì bọn tôi, còn đứng đây ra oai với bọn tôi.”
“Tên vô dụng này cũng chỉ là chó cậy thế chủ, đứng trước mặt chủ nhân thì sủa vài tiếng, về nhà sẽ có khúc xương gặm.”
Mấy tên công nhân dùng ánh mắt châm chọc nhìn Lý Phàm, những câu chuyện về sự hèn mọn vô dụng của Lý Phàm chính là thứ mà các công nhân hay tám chuyện nhất.
Cố Họa Y tức giận dậm chân: “Nếu các anh còn ăn nói bậy bạ nữa thì đừng trách tôi sẽ đuổi việc các anh.”
“Úi chà, tôi sợ quá à, chỉ cần xưởng của chúng tôi không làm việc, chỉ sợ tổng giám đốc Cố cũng không ngồi được ở vị trí kia, đúng là chuyện cười mà, chỉ sợ cuối cùng người phải cuốn gói là tổng giám đốc Cố.”
Mấy người này đều là cấp dưới thân thuộc của Cố Bằng Phi, cũng nghe được phong phanh, bây giờ cũng tiện miệng nói ra.
Lý Phàm híp mắt lại, trong lòng dần dâng lên một ngọn lửa, không phải là lửa giận khi bị làm nhục, mà là nhiệt huyết đang nóng cháy vì muốn bảo vệ Cố Họa Y.
Lý Phàm quyết đoán vung nắm đấm, xông lên đánh mấy tên công nhân kia.
Người công dân dẫn đầu thấy Lý Phàm ra tay đánh nhau, thò tay ra sau lưng rút một thanh cờ lê ra, đập thẳng vào nắm đấm của Lý Phàm: “Mẹ nó còn dám đánh nhau, hôm nay tôi phải dạy dỗ cái tên vô dụng anh… ai da!”
Lý Phàm đã dùng tay túm được cổ tay của tên công nhân dẫn dầu, vừa bắt lấy, cánh tay của người công nhân dẫn đầu đã bị trật khớp.
Dưới cơn đau đớn, người công nhân dẫn đầu cũng không cầm cờ lê nổi nữa, cờ lê cỡ bự rơi leng keng xuống đất.
“Khốn nạn, anh dám đánh thật, lên hết cho tôi, đánh chết anh ta!”
Mấy tên công nhân còn lại rối rít móc vũ khí ra, nào búa, nào chùy,… cầm trong tay, cùng đánh về phía Lý Phàm.
“Cẩn thận!”
Cố Họa Y sợ hãi kêu lên, sau đó lại hô: “Các anh ngừng tay ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nhưng không ai thèm nghe Cố Họa Y, bây giờ cháy nhà đã lòi ra mặt chuột, chỉ khi nào đánh đến thắng thua thì mới dừng tay.
Lý Phàm cong môi cười, ánh mắt giống hệt như báo săn, nhìn chằm chằm mấy tên công nhân đang chạy vọt đến.
Trong giây lát, Lý Phàm đã nhào người nhảy lên!
Trước khi công nhân kia kịp đưa búa lên, đã đập mạnh nắm đấm lên người tên đó.
Tên công nhân đó ngã ngửa ra sao, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Một chiêu đã thắng!
Lý Phàm nhanh chóng dời bước chân, tìm kiếm sơ hở của người thứ hai, tiếp tục ra tay mạnh mẽ đánh bại kẻ thù.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Phàm đã đánh ngã vài tên công nhân, có người hôn mê, có kêu rên, tóm lại không có ai có thể đứng dậy nổi.
“Không biết tự lượng sức.”
Lý Phàm khinh thường vỗ tay, sau đó xoay người nói: “Vợ ơi, em có thấy anh men lắm không.”
“Bớt khoe khoang đi, bọn họ có chết không?”
Cố Họa Y nhìn tình cảnh thê thảm của máy tên công nhân, hơi lo lắng nếu Lý Phàm đánh quá nặng tay, đánh chết người ta thì phiền to.
“Chắc chắn sẽ không chết được, anh cũng đâu phải cao thủ cỡ vua quyền, không thể nào đánh một đấm đã chết được.”
Lý Phàm khiêm tốn nói.
Cố Họa Y trợn trắng mắt nhìn Lý Phàm, sau đó nhịn không được bật cười.
“Chúng ta mau vào xưởng đi, hôm nay dẫn anh theo cũng có chút tác dụng.”
Cố Họa Y vẫn hơi vui thầm trong lòng.
Cuối cùng cũng phát hiện ra một ưu điểm của Lý Phàm, tuy chỉ là một ưu điểm bé tí nhưng cũng đủ đê Cố Họa Y vui vẻ rồi.
Dù sao Lý Phàm cũng không vô dụng như thế, hơn nữa còn dám đánh nhau với người khác để bảo vệ cô, cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy có hơi ngọt ngào.
Khi Lý Phàm và Cố Họa Y đi vào xưởng, trong phòng bảo vệ cách đó không xa, mấy tên bảo vệ đang tấm tắc xuýt xoa liên tục.
“Sao cái tên vô dụng kia lại mạnh mẽ đến thế, thắng được đám cặn bã anh Hổ thì thôi đi, sao ngay cả tên trâu bò như ông Vương mà cũng có thể xử đẹp được.”
“Nếu anh ta là tên vô dụng thật thì Cố Họa Y sẽ để mắt đến anh ta à? Chắc chắn là bình thường che giấu không để lộ ra, mau gọi điện thoại thông báo cho quản lý đi.”
Bảo vệ gọi điện thoại thông báo tình hình cho Cố Bằng Phi, Cố Bằng Phi tức muốn méo mũi.
“Mẹ nó một đám vô dụng, lúc trước nói miệng thì hay lắm, cái gì mà quyền sắt vô địch chân thép siêu cấp, đều là chó má, đến thời khắc quan trọng thì đều để tôi gánh vác!”
Cố Họa Y xụ mặt nói.
“Không được, phân xưởng là nơi quan trọng không phải ai muốn vào là vào, cô muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra ở ngoài phân xưởng đi.”
Cố Bằng Phi nói ngang nói ngược, lười đi tìm cớ, bày ra dáng vẻ muốn vào thì cứ đánh tôi đi.
“Xem ra anh muốn bị đánh.”
Hai bàn tay của Lý Phàm đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Ha ha ha, cái tên vô dụng này, đừng tưởng anh đánh được vài tên công nhân là ghê gớm lắm, anh thử đánh tôi xem, nếu anh dám đánh tôi, tôi lập tức đi mách ông cụ Cố, đến lúc đó thì đến lượt tên vô dụng anh khóc rồi!”
Cố Bằng Phi còn có hơi chột dạ khi đối mặt với Cố Họa Y, nhưng khi đối mặt với Lý Phàm thì không hề sợ sệt gì, hơn nữa Cố Bằng Phi khẳng định Lý Phàm sẽ không dám đánh anh.
Tuy Cố Bằng Phi chỉ là bà con họ hàng xa, nhưng bà con dù sao vẫn là bà con!
Cố Bằng Phi tin chắc trong lòng của ông cụ Cố thì anh có vị trí quan trọng hơn xa cái tên vô dụng Lý Phàm này!
“Vậy anh cứ khóc trước đi.”
Lý Phàm sải bước xông lên trước, nắm đấm tay phải đập thẳng lên mũi Cố Bằng Phi.
Cố Bằng Phi không kịp phản ứng, đã bị Lý Phàm đánh chảy máu mũi!
Ngay sau đó, nắm đấm thứ hai của Lý Phàm nhanh chóng đập vào mắt Cố Bằng Phi, Cố Bằng Phi lập tức rơi lệ.
“Mẹ nó anh dám đánh thật à, người đâu lên cho tôi, đánh anh ta, đánh anh ta!”
Lý Phàm bóp cổ Cố Bằng Phi, bóp chặt cổ họng anh.
Cố Bằng Phi lập tức cảm thấy khó thở, mặt nhanh chóng biến thành màu đỏ bầm, đây là dấu hiệu ngạt thở thiếu oxi.
Cố Bằng Phi cảm giác hơi thở của cái chết dần bao phủ, giãy dụa nói: “Tôi sắp chết rồi, anh buông tay ra mau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.