Chương 745: Vô kỷ luật, không biết giới hạn
Phi Điểu Bất Tuyệt
24/08/2021
Giang Vương Phủ bên sông là sản nghiệp của Sở Trung Thiên, là một nhà hàng cao cấp chuyên về đặc sản đồ sông.
Giang Vương Phủ ở Hán Thành là một truyền thuyết, có rất nhiều người biết đến tên Giang Vương Phủ nhưng thật sự vào được đó thì lại rất ít, chỉ một nhóm nhỏ những người nằm ở hàng top của Hán Thành mới có thể trở thành khách ở đây.
Giờ phút này những kẻ có máu mặt nhất Hàn Thành đều bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt ngay trong Giang Vương Phủ.
Sở Trung Thiên thế mà lại rất khiêm tốn, dẫn đường cho một thanh niên ăn mặc bình thường.
Mà người thanh niên mặc quần áo bình thường đó chính là Lý Phàm.
Thuộc hạ của Sở Trung Thiên đã làm rối tung mọi chuyện, Dương Tiền Tiến bị người ta chặn giết giữa đường, vì thế Sở Trung Thiên đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc ở Giang Vương Phủ với ý định giải thích rõ ràng và hơn thế nữa là để chuộc lỗi.
Lập tức khách khứa trong Giang Vương Phủ đều sôi nổi bàn tán về Lý Phàm, hỏi nhau xem có ai biết gì về Lý Phàm không.
Nhưng sau khi hỏi nhau, không ai có thể đưa ra thông tin gì về Lý Phàm, khiến những người này vô cùng †ò mò.
Trong phòng riêng trên tầng hai của Giang Vương Phủ một vài cậu ấm con nhà giàu đang bàn luận về Lý Phàm.
Bên cạnh những cậu ấm này đều có các nữ sinh trẻ đẹp ngồi cùng, nhưng trong góc phòng lại có một nữ sinh đang co người, cúi gằm mặt, trông thật đáng thương.
“Có thể khiến cho Sở Trung Thiên như vậy, xem ra tên nhóc này không đơn giản đâu, chúng ta có nên đi kết giao không nhỉ?”
“Kết giao? Không dễ ăn như vậy đâu, người mà ông Thiên nịnh bợ sợ rằng chúng ta không có cơ hội làm quen.”
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người thôi, chúng ta phải chớp lấy cơ hội thử càng sớm càng tốt, dựa hơi được những nhân vật lớn như vậy sau này sẽ thu được rất nhiều lợi ích đấy.
Một nữ sinh đảo mắt, nhìn về phía cô gái đang ngồi thu lu trong góc.
“Vũ khí tốt nhát để đối phó với đàn ông chính là phụ nữ. Mọi người thấy Nhạc Tĩnh Di thích hợp hay không, Nhạc Tĩnh Di của chúng ta không những là hoa khôi giảng đường mà đến bây giờ còn chưa có bạn trai, là một xử nữ đó.”
Nhạc Tĩnh Di run rấy, cô nao núng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn cô gái đang nói chuyện: “Tiểu Thiên, cô, sao cô có thể như vậy, tôi, tôi…”
“Nhạc Tĩnh Di, cô giả bộ gì chứ, cô thật sự tưởng mình là hoa khôi trong sáng à, tôi giới thiệu cô tới làm quen với anh Phong và mọi người là đã cho cô thể diện lắm rồi, bỏ cái dáng vẻ ngây thơ trong sáng đó đi!
Cô lại còn khóc, khóc cho ai xem đấy!”
Hầu hạ anh Phong cho tốt thì nửa đời sau của cô không cần phải lo nữa, bây giờ là cơ hội để cô chuộc lỗi đấy, chỉ cần cô có cách tiếp cận được người đàn ông đó để anh Phong làm quen được với người ta thì anh Phong sẽ không tính toán với cô nữa, còn không thì, chậc chậc…”
Tiểu Thiên nở một nụ cười xấu xa, Nhạc Tĩnh Di lại càng run rẫy, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt xinh đẹp đã sưng tấy lên vì khóc.
Anh Phong vừa nhìn thấy Nhạc Tĩnh Di khóc liền nhíu mày không vui.
“Khóc đám tang hả! Chỉ cần làm theo những gì Tiểu Thiên nói, cô phải đi quyến rũ anh ta ngay bây giờ cho tôi, nếu hôm nay cô không thể móc nồi với tên đó thì cô biết hậu quả rồi đó, cút đi làm đi!”
“Tôi, tôi…” Nhạc Tĩnh Di nức nở, nói không nên lời.
Tiểu Thiên cười xảo quyệt, đứng dậy túm áo Nhạc Tĩnh Di kéo lên rồi đẩy ra khỏi phòng bao.
“Nhạc Tĩnh Di, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội đấy nhé, tôi đã trọn tình trọn nghĩa của một người bạn học rồi, hôm nay cô chọc tức anh Phong, khiến tôi cũng phải liên lụy theo cô, cô nhanh tìm cách khắc.
phục đi nếu không lát nữa chết bây giờ.”
Tiểu Thiên hung dữ nói vài câu, sau đó quay trở lại phòng bao, đóng cửa lại.
Nhạc Tĩnh Di dựa vào tường, hai tay bịt chặt miệng khóc, cảm thấy mình thật bắt lực, thực sự mong muốn có một anh hùng từ trên trời rơi xuống và cứu mình ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Giọng của Sở Trung Thiên vọng ra từ hành lang: “Anh Lý, từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều được cần thận bồ trí, hơn nữa đều do các chuyên gia phong thuỷ thiết kế, cực kỳ chú ý đến bồ cục.”
Bồ cục trang trí của Giang Vương Phủ rất có thẩm mỹ, Sở Trung Thiên giới thiệu cho Lý Phàm cực kỳ cẩn thận, cho nên hai người không trực tiếp đi thang máy.
Nhìn thấy bóng người đi cùng Sở Trung Thiên, Nhạc Tĩnh Di có cảm giác rất quen.
Sẽ không phải là ảo giác chứ? Chắc là khóc nhiều quá nên mắt mình đã nhoè đi, khiến mình nhìn gà hoá cuốc chăng.
Nhạc Tĩnh Di vội vàng đưa tay lên chà mạnh hai mắt.
Lý Phàm cũng nhìn thấy Nhạc Tĩnh Di, liếc mắt một cái liền nhận ra cô: “Lão Sở, tôi thấy một người bạn, qua đó xem thử nhé.”
“Ò? Đi xem xem, người đó đang khóc à?” Sở Trung Thiên cau mày, trong lòng thoáng có chút bắt an.
Nếu đây là bạn của Lý Phàm, lại còn xảy ra chuyện trong nhà hàng thì…
Sở Trung Thiên rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp, nếu Lý Phàm thực sự nỗi giận sợ rằng sẽ đập tan Giang Vương Phủ chỉ trong nháy mắt mắt.
Sở Trung Thiên lập tức nói: “Anh Lý, hình như bạn của anh bị người ta bắt nạt, tôi sẽ kiểm tra tình hình và nhất định sẽ xử lý những kẻ bắt nạt bạn của anh.”
Nhạc Tĩnh Di nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Lý Phàm, như thể nhìn thầy một anh hùng từ trên trời giáng xuống trông còn đẹp trai phong độ hơn cả hoàng tử cưỡi ngựa trắng mà đến nữa.
Hết thảy những ảo tưởng của Nhạc Tĩnh Di đối với tình yêu giờ phút này đều được Lý Phàm thỏa mãn.
Lý Phàm bước tới trước mặt Nhạc Tĩnh Di, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại khóc ở đây, chuyện gì xảy ra vậy?
“Oa! Hu hu hu.” Nhạc Tĩnh Di rốt cuộc không nhịn được bắt bình trong lòng nữa, dang hai tay ôm chặt Lý Phàm, khóc lớn, nước mắt đã sớm thắm ướt quần áo của Lý Phàm.
Lý Phàm bắt đắc dĩ nhìn Sở Trung Thiên: “Tìm một chỗ ngồi đi, cô nhóc này chắc phải khóc một lúc nữa đó.”
“Anh Lý, mời sang bên này, chúng ta trực tiếp lên phòng bao trên tầng cao nhát, chỉ cần bạn của anh bị uất ức ở chỗ của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện, và tôi hứa sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
Sở Trung Thiên vừa nói vừa dẫn hai người đi đến thang máy.
Lý Phàm trần an Nhạc Tĩnh Di, Nhạc Tĩnh Di nghẹn ngào, tiếng khóc của cô cũng dần nhỏ hẳn đi.
Ngồi trong căn phòng bao siêu xa hoa trên tầng cao nhất của toà nhà, Lý Phàm rút khăn tay ra đưa cho Nhạc Tĩnh Di: “Lau nước mắt đi rồi nói chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ làm chủ cho em.”
Nhạc Tĩnh Di lau nước mắt, nhìn Lý Phàm với bộ dạng đáng thương.
“Anh Lý Phàm, em… Em tới cùng bạn học, nói là mời em ăn cơm, còn có thể làm quen với một vài người máu mặt, như vậy sau khi tốt nghiệp sẽ dễ tìm được công việc.
Tuy nhiên, sau khi đến đây, em mới biết là mấy tên con nhà giàu đó muốn bao nuôi em, em từ chối thì bọn họ liền chửi mắng, đánh đập em, hu hu hu…”
Nhạc Tĩnh Di càng nói càng cảm thấy uất ức, liền che mặt rồi lại oà khóc.
Lý Phàm nhướng mày, anh khá bắt mãn với cách hành xử của những tên con nhà giàu đó, cách hành xử như vậy đúng là vô kỷ luật và không biết giới hạn.
Giang Vương Phủ ở Hán Thành là một truyền thuyết, có rất nhiều người biết đến tên Giang Vương Phủ nhưng thật sự vào được đó thì lại rất ít, chỉ một nhóm nhỏ những người nằm ở hàng top của Hán Thành mới có thể trở thành khách ở đây.
Giờ phút này những kẻ có máu mặt nhất Hàn Thành đều bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt ngay trong Giang Vương Phủ.
Sở Trung Thiên thế mà lại rất khiêm tốn, dẫn đường cho một thanh niên ăn mặc bình thường.
Mà người thanh niên mặc quần áo bình thường đó chính là Lý Phàm.
Thuộc hạ của Sở Trung Thiên đã làm rối tung mọi chuyện, Dương Tiền Tiến bị người ta chặn giết giữa đường, vì thế Sở Trung Thiên đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc ở Giang Vương Phủ với ý định giải thích rõ ràng và hơn thế nữa là để chuộc lỗi.
Lập tức khách khứa trong Giang Vương Phủ đều sôi nổi bàn tán về Lý Phàm, hỏi nhau xem có ai biết gì về Lý Phàm không.
Nhưng sau khi hỏi nhau, không ai có thể đưa ra thông tin gì về Lý Phàm, khiến những người này vô cùng †ò mò.
Trong phòng riêng trên tầng hai của Giang Vương Phủ một vài cậu ấm con nhà giàu đang bàn luận về Lý Phàm.
Bên cạnh những cậu ấm này đều có các nữ sinh trẻ đẹp ngồi cùng, nhưng trong góc phòng lại có một nữ sinh đang co người, cúi gằm mặt, trông thật đáng thương.
“Có thể khiến cho Sở Trung Thiên như vậy, xem ra tên nhóc này không đơn giản đâu, chúng ta có nên đi kết giao không nhỉ?”
“Kết giao? Không dễ ăn như vậy đâu, người mà ông Thiên nịnh bợ sợ rằng chúng ta không có cơ hội làm quen.”
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người thôi, chúng ta phải chớp lấy cơ hội thử càng sớm càng tốt, dựa hơi được những nhân vật lớn như vậy sau này sẽ thu được rất nhiều lợi ích đấy.
Một nữ sinh đảo mắt, nhìn về phía cô gái đang ngồi thu lu trong góc.
“Vũ khí tốt nhát để đối phó với đàn ông chính là phụ nữ. Mọi người thấy Nhạc Tĩnh Di thích hợp hay không, Nhạc Tĩnh Di của chúng ta không những là hoa khôi giảng đường mà đến bây giờ còn chưa có bạn trai, là một xử nữ đó.”
Nhạc Tĩnh Di run rấy, cô nao núng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn cô gái đang nói chuyện: “Tiểu Thiên, cô, sao cô có thể như vậy, tôi, tôi…”
“Nhạc Tĩnh Di, cô giả bộ gì chứ, cô thật sự tưởng mình là hoa khôi trong sáng à, tôi giới thiệu cô tới làm quen với anh Phong và mọi người là đã cho cô thể diện lắm rồi, bỏ cái dáng vẻ ngây thơ trong sáng đó đi!
Cô lại còn khóc, khóc cho ai xem đấy!”
Hầu hạ anh Phong cho tốt thì nửa đời sau của cô không cần phải lo nữa, bây giờ là cơ hội để cô chuộc lỗi đấy, chỉ cần cô có cách tiếp cận được người đàn ông đó để anh Phong làm quen được với người ta thì anh Phong sẽ không tính toán với cô nữa, còn không thì, chậc chậc…”
Tiểu Thiên nở một nụ cười xấu xa, Nhạc Tĩnh Di lại càng run rẫy, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt xinh đẹp đã sưng tấy lên vì khóc.
Anh Phong vừa nhìn thấy Nhạc Tĩnh Di khóc liền nhíu mày không vui.
“Khóc đám tang hả! Chỉ cần làm theo những gì Tiểu Thiên nói, cô phải đi quyến rũ anh ta ngay bây giờ cho tôi, nếu hôm nay cô không thể móc nồi với tên đó thì cô biết hậu quả rồi đó, cút đi làm đi!”
“Tôi, tôi…” Nhạc Tĩnh Di nức nở, nói không nên lời.
Tiểu Thiên cười xảo quyệt, đứng dậy túm áo Nhạc Tĩnh Di kéo lên rồi đẩy ra khỏi phòng bao.
“Nhạc Tĩnh Di, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội đấy nhé, tôi đã trọn tình trọn nghĩa của một người bạn học rồi, hôm nay cô chọc tức anh Phong, khiến tôi cũng phải liên lụy theo cô, cô nhanh tìm cách khắc.
phục đi nếu không lát nữa chết bây giờ.”
Tiểu Thiên hung dữ nói vài câu, sau đó quay trở lại phòng bao, đóng cửa lại.
Nhạc Tĩnh Di dựa vào tường, hai tay bịt chặt miệng khóc, cảm thấy mình thật bắt lực, thực sự mong muốn có một anh hùng từ trên trời rơi xuống và cứu mình ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Giọng của Sở Trung Thiên vọng ra từ hành lang: “Anh Lý, từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều được cần thận bồ trí, hơn nữa đều do các chuyên gia phong thuỷ thiết kế, cực kỳ chú ý đến bồ cục.”
Bồ cục trang trí của Giang Vương Phủ rất có thẩm mỹ, Sở Trung Thiên giới thiệu cho Lý Phàm cực kỳ cẩn thận, cho nên hai người không trực tiếp đi thang máy.
Nhìn thấy bóng người đi cùng Sở Trung Thiên, Nhạc Tĩnh Di có cảm giác rất quen.
Sẽ không phải là ảo giác chứ? Chắc là khóc nhiều quá nên mắt mình đã nhoè đi, khiến mình nhìn gà hoá cuốc chăng.
Nhạc Tĩnh Di vội vàng đưa tay lên chà mạnh hai mắt.
Lý Phàm cũng nhìn thấy Nhạc Tĩnh Di, liếc mắt một cái liền nhận ra cô: “Lão Sở, tôi thấy một người bạn, qua đó xem thử nhé.”
“Ò? Đi xem xem, người đó đang khóc à?” Sở Trung Thiên cau mày, trong lòng thoáng có chút bắt an.
Nếu đây là bạn của Lý Phàm, lại còn xảy ra chuyện trong nhà hàng thì…
Sở Trung Thiên rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp, nếu Lý Phàm thực sự nỗi giận sợ rằng sẽ đập tan Giang Vương Phủ chỉ trong nháy mắt mắt.
Sở Trung Thiên lập tức nói: “Anh Lý, hình như bạn của anh bị người ta bắt nạt, tôi sẽ kiểm tra tình hình và nhất định sẽ xử lý những kẻ bắt nạt bạn của anh.”
Nhạc Tĩnh Di nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Lý Phàm, như thể nhìn thầy một anh hùng từ trên trời giáng xuống trông còn đẹp trai phong độ hơn cả hoàng tử cưỡi ngựa trắng mà đến nữa.
Hết thảy những ảo tưởng của Nhạc Tĩnh Di đối với tình yêu giờ phút này đều được Lý Phàm thỏa mãn.
Lý Phàm bước tới trước mặt Nhạc Tĩnh Di, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại khóc ở đây, chuyện gì xảy ra vậy?
“Oa! Hu hu hu.” Nhạc Tĩnh Di rốt cuộc không nhịn được bắt bình trong lòng nữa, dang hai tay ôm chặt Lý Phàm, khóc lớn, nước mắt đã sớm thắm ướt quần áo của Lý Phàm.
Lý Phàm bắt đắc dĩ nhìn Sở Trung Thiên: “Tìm một chỗ ngồi đi, cô nhóc này chắc phải khóc một lúc nữa đó.”
“Anh Lý, mời sang bên này, chúng ta trực tiếp lên phòng bao trên tầng cao nhát, chỉ cần bạn của anh bị uất ức ở chỗ của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện, và tôi hứa sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
Sở Trung Thiên vừa nói vừa dẫn hai người đi đến thang máy.
Lý Phàm trần an Nhạc Tĩnh Di, Nhạc Tĩnh Di nghẹn ngào, tiếng khóc của cô cũng dần nhỏ hẳn đi.
Ngồi trong căn phòng bao siêu xa hoa trên tầng cao nhất của toà nhà, Lý Phàm rút khăn tay ra đưa cho Nhạc Tĩnh Di: “Lau nước mắt đi rồi nói chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ làm chủ cho em.”
Nhạc Tĩnh Di lau nước mắt, nhìn Lý Phàm với bộ dạng đáng thương.
“Anh Lý Phàm, em… Em tới cùng bạn học, nói là mời em ăn cơm, còn có thể làm quen với một vài người máu mặt, như vậy sau khi tốt nghiệp sẽ dễ tìm được công việc.
Tuy nhiên, sau khi đến đây, em mới biết là mấy tên con nhà giàu đó muốn bao nuôi em, em từ chối thì bọn họ liền chửi mắng, đánh đập em, hu hu hu…”
Nhạc Tĩnh Di càng nói càng cảm thấy uất ức, liền che mặt rồi lại oà khóc.
Lý Phàm nhướng mày, anh khá bắt mãn với cách hành xử của những tên con nhà giàu đó, cách hành xử như vậy đúng là vô kỷ luật và không biết giới hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.