Chương 3
Nghê Tịnh
03/11/2014
Mãi cho đến đại hội liên hoan ngày đó, họ lướt qua con đường đi tới trường
nam thì Viêm Nương mới biết tâm tình của người làm bạn cùng với một bầy
lớn lên giống quái thú là vì sao, không phải cô trời sanh thanh cao, mà
là cô đã quen với cuộc sống ở trường nữ, nhất thời không thể tiếp nhận
một đám khác phái vây quanh mình, huống chi ở trong Viêm phái mấy ông
anh có dáng ngoài xuất chúng đã sớm dạy cô miễn dịch với nam sinh, vì
thế cô đối với các nam sinh trước mắt hoàn toàn không có cảm giác.
Đợi đến lúc các cô tiến vào trong hội trường, thì cô mới phát hiện, kiến trúc trường nam nữ trừ khác màu sắc, thì các thiết kế khác đều giống nhau.
Ngày nay cô tự mình gặp gỡ Hoắc Đông Lưu nhân vật như thế, nhìn thấy anh ta đứng ở đối diện, cô không thể không thừa nhận anh ta đúng là có năng lực khiến cho các cô gái động lòng, trừ ngũ quan bên ngoài rất tuấn tú, còn có vóc người càng không tệ, dựa vào cô là người tập võ mà nhìn, thì anh ta nhất định là người thích vận động, nếu không sẽ không có thể trạng tốt như vậy, các cô gái bên người cô nhìn thấy anh ta mà không chớp mắt, điều này làm cô cực kỳ không vui muốn lập tức rời đi, bởi vì cô không muốn để cho Hoắc Đông Lưu đó cho rằng mình cũng là háo sắc.
Cho nên cô không phải là cúi đầu, thì chính là dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần, dù sao từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Đông Lưu, thì cô cũng biết đời này mình và anh ta sẽ không có liên quan, nhìn thấy thái độ cao ngạo này của anh ta, còn có nụ cười này khiến cô muốn ói, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy nụ cười của mình rất giả tạo, khiến nhiều người cảm thấy ghê tởm sao?
Mà Hoắc Đông Lưu ở đối diện cô từ lúc bắt đầu liền hết sức tò mò về Viêm Nương, không đơn thuần là vì cô ấy không có hứng thú với mình, còn có mái tóc đen của cô ấy khiến anh không thể dời ánh mắt, anh rất ít thấy các cô gái trẻ có thể giữ tóc được đen nhánh xinh đẹp như thế, bây giờ hơn phân nửa các cô gái trẻ tuổi đều nhuộm tóc, mặc dù bề ngoài xem ra hòan tòan xuất sắc, nhưng mà anh vẫn yêu thích tự nhiên; ngoài ra, Viêm Nương này bực mình ánh mắt chú ý anh đưa tới, thái độ này không làm bộ, còn có cái này nhìn như cao quý, kì thực tính tình cao ngạo, càng làm cho anh lộ ra nụ cười thản nhiên, anh hiểu được, một năm trong tương lai, cuộc sống cấp 3 của anh chắc chắn sẽ không quá nhàm chán.
"Đông Lưu, sao lại cười vui vẻ như vậy?"
Bạn tốt Cao Vân ở bên cạnh ít khi nhìn thấy Hoắc Đông Lưu cười như vậy, vẻ mặt này giống như là loại nhìn trúng con mồi khiến anh ta khó hiểu.
"Không có việc gì."
Nhưng vẻ mặt của anh lại không giống như là không có việc gì, mà là có chuyện lớn xảy ra.
"Vậy sao?"
Cao Vân không có hỏi nhiều, dù sao tính tình của Hoắc Đông Lưu anh ta không phải là không hiểu rõ, hai người lớn lên cùng nhau, dù thế nào đi nữa thì ít nhiều gì cũng hiểu cá tính của đối phương.
Lúc này Cao Vân lại mở miệng: "Đông Lưu; có chú ý tới cô bé trước mặt mày hay không?" Cô bé xinh đẹp như vậy thật khiến ánh mắt người ta sáng lên, chỉ cần nhìn cô bé ấy cũng là một loại hưởng thụ.
Hoắc Đông Lưu không lên tiếng, bởi vì anh không muốn bạn tốt biết cảm thụ thật sự của anh, cho nên anh im lặng.
"Một cô bé rất đặc biệt." Đây là lời bình của Cao Vân đối với Viêm Nương.
Lúc này, ánh mắt của Viêm Nương vừa đúng lúc chống lại Hoắc Đông Lưu, lúc Hoắc Đông Lưu còn chưa kịp nhìn cô ấy thật tốt thì lần nữa Viêm Nương đã không nhịn được lộ ra vẻ mặt nhàm chán, đồng thời dời ánh mắt đi.
Nhưng Hoắc Đông Lưu ngược lại cảm thấy, lúc Viêm Nương dời ánh mắt đi thì trong mắt hình như đã hiện lên một tia sáng khác thường, anh phát hiện, cô ấy thật là hợp mắt của anh rồi.
Viêm Nương làm thế nào cũng khó mà tin được, người cùng múa với mình lại chính là Hoắc Đông Lưu, nhìn bộ dáng vẻ mặt nhẹ nhõm tự nhiên của anh ta, cơn tức của Viêm Nương không tự chủ mà lên cao, nhưng mà cô tự nói với mình ở trong lòng, ngàn vạn đừng vì thứ người như thế mà tức giận.
Hai người cùng múa thì Hoắc Đông Lưu rất khó mà không phát hiện cơn tức giận ở trên người cô tản ra, hơn nữa hình như là cô ấy nhằm vào anh.
"Không muốn múa cùng tôi như thế sao?"
Thật ra thì từ nhỏ anh đã có vũ điệu căn bản, muốn múa cùng với anh còn phải xem anh có nguyện ý hay không, nhưng bộ dáng của Viêm Nương lúc này lại có vẻ khó chịu, khiến anh có chút không vui.
"Đây là nội quy trường học."
Viêm Nương chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc khiêu vũ này, nhưng thường ngày cô luyện tập luôn có thể múa đến hoàn mỹ, hôm nay không biết làm thế nào, năm lần bảy lượt đều đạp sai điệu múa, nếu không phải Hoắc Đông Lưu dẫn cô, thì nhất định cô sẽ thất bại.
"Tôi cho rằng trường nữ sẽ phái cao thủ nhảy múa." Hoắc Đông Lưu không thích cô xem nhẹ mình, cho nên cố ý dùng lời kích cô.
"Bạn đang phê bình kỹ thuật nhảy của tôi?"
Điều này đối với cô mà nói là vô cùng nhục nhã, khiến cô tức giận mà trừng mắt anh.
Chiều cao của cô gần 170 centi mét, với con gái mà nói thì hẳn là rất cao, ở trước mặt anh ta, mình lại còn phải ngửa đầu nhìn anh ta.
"Tôi có sao?"
Hoắc Đông Lưu lưu loát dẫn cô xoay tròn mấy vòng, động tác này khiến cô có chút không thích mà dựa vào phía anh.
"Bạn cố ý!" Cô đã giận đến mức muốn mắng người rồi, anh ta lại còn dám kiêu ngạo với cô như vậy.
Hoắc Đông Lưu thấy cô sắp lên cơn, mặc dù anh rất tò mò cô tức giận thì sẽ có hành động gì, nhưng mà giờ phút này giáo viên và học sinh toàn trường đều đang nhìn bọn họ chăm chú, anh vẫn là bỏ đi cái chủ ý này.
"Đừng tức giận, bạn muốn trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú sao?" Anh tốt bụng nhắc nhở cô, đồng thời tránh được bước nhảy sai của cô.
"Bạn ——"
Cô nhất thời quên có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ chằm chằm, mà cô rốt cuộc cũng phát hiện sự ngu xuẩn của mình, cô lại phải nhịn để cùng múa với người khiến người ta không thể chịu được này, đặc biệt là tay của anh ta thường cố ý vuốt phía sau lưng đến eo của cô, bàn tay to của anh ta cứng rắn nắm tay cô; cưỡng ép cô phối hợp với anh ta.
"Tôi tên là Hoắc Đông Lưu, năm nay lớp mười hai." Anh tự giới thiệu mình, rồi sau đó thành thạo mà kéo cô vào trong ngực.
Anh làm thế nào cũng không nghĩ tới, lúc này Viêm Nương lại cố ý đạp chân của anh, sức lực này mạnh, khiến anh nhíu nhíu mày.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Dĩ nhiên Viêm Nương biết mình không nên tức giận, nhưng mà từ trước đến giờ cô chết sĩ diện, tính tình hiếu thắng lại không chịu thua khiến cô lập tức đè nén cơn giận xuống , đồng thời trên mặt còn lộ ra nụ cười động lòng người.
Hoắc Đông Lưu vì biến chuyển đột nhiên của cô mà sửng sốt một chút, nhưng nhìn vào mắt của cô, anh hiểu được, đây là cô ấy cố ý lộ ra, mà hình dáng của cô khiến anh càng muốn biết một chút.
"Không sao."
Cứ như vậy, hai người xem ra giống như là một đôi khiêu vũ hết sức hoàn mỹ, nhưng chỉ có chính bọn họ mới biết, giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt.
Đợi đến lúc các cô tiến vào trong hội trường, thì cô mới phát hiện, kiến trúc trường nam nữ trừ khác màu sắc, thì các thiết kế khác đều giống nhau.
Ngày nay cô tự mình gặp gỡ Hoắc Đông Lưu nhân vật như thế, nhìn thấy anh ta đứng ở đối diện, cô không thể không thừa nhận anh ta đúng là có năng lực khiến cho các cô gái động lòng, trừ ngũ quan bên ngoài rất tuấn tú, còn có vóc người càng không tệ, dựa vào cô là người tập võ mà nhìn, thì anh ta nhất định là người thích vận động, nếu không sẽ không có thể trạng tốt như vậy, các cô gái bên người cô nhìn thấy anh ta mà không chớp mắt, điều này làm cô cực kỳ không vui muốn lập tức rời đi, bởi vì cô không muốn để cho Hoắc Đông Lưu đó cho rằng mình cũng là háo sắc.
Cho nên cô không phải là cúi đầu, thì chính là dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần, dù sao từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Đông Lưu, thì cô cũng biết đời này mình và anh ta sẽ không có liên quan, nhìn thấy thái độ cao ngạo này của anh ta, còn có nụ cười này khiến cô muốn ói, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy nụ cười của mình rất giả tạo, khiến nhiều người cảm thấy ghê tởm sao?
Mà Hoắc Đông Lưu ở đối diện cô từ lúc bắt đầu liền hết sức tò mò về Viêm Nương, không đơn thuần là vì cô ấy không có hứng thú với mình, còn có mái tóc đen của cô ấy khiến anh không thể dời ánh mắt, anh rất ít thấy các cô gái trẻ có thể giữ tóc được đen nhánh xinh đẹp như thế, bây giờ hơn phân nửa các cô gái trẻ tuổi đều nhuộm tóc, mặc dù bề ngoài xem ra hòan tòan xuất sắc, nhưng mà anh vẫn yêu thích tự nhiên; ngoài ra, Viêm Nương này bực mình ánh mắt chú ý anh đưa tới, thái độ này không làm bộ, còn có cái này nhìn như cao quý, kì thực tính tình cao ngạo, càng làm cho anh lộ ra nụ cười thản nhiên, anh hiểu được, một năm trong tương lai, cuộc sống cấp 3 của anh chắc chắn sẽ không quá nhàm chán.
"Đông Lưu, sao lại cười vui vẻ như vậy?"
Bạn tốt Cao Vân ở bên cạnh ít khi nhìn thấy Hoắc Đông Lưu cười như vậy, vẻ mặt này giống như là loại nhìn trúng con mồi khiến anh ta khó hiểu.
"Không có việc gì."
Nhưng vẻ mặt của anh lại không giống như là không có việc gì, mà là có chuyện lớn xảy ra.
"Vậy sao?"
Cao Vân không có hỏi nhiều, dù sao tính tình của Hoắc Đông Lưu anh ta không phải là không hiểu rõ, hai người lớn lên cùng nhau, dù thế nào đi nữa thì ít nhiều gì cũng hiểu cá tính của đối phương.
Lúc này Cao Vân lại mở miệng: "Đông Lưu; có chú ý tới cô bé trước mặt mày hay không?" Cô bé xinh đẹp như vậy thật khiến ánh mắt người ta sáng lên, chỉ cần nhìn cô bé ấy cũng là một loại hưởng thụ.
Hoắc Đông Lưu không lên tiếng, bởi vì anh không muốn bạn tốt biết cảm thụ thật sự của anh, cho nên anh im lặng.
"Một cô bé rất đặc biệt." Đây là lời bình của Cao Vân đối với Viêm Nương.
Lúc này, ánh mắt của Viêm Nương vừa đúng lúc chống lại Hoắc Đông Lưu, lúc Hoắc Đông Lưu còn chưa kịp nhìn cô ấy thật tốt thì lần nữa Viêm Nương đã không nhịn được lộ ra vẻ mặt nhàm chán, đồng thời dời ánh mắt đi.
Nhưng Hoắc Đông Lưu ngược lại cảm thấy, lúc Viêm Nương dời ánh mắt đi thì trong mắt hình như đã hiện lên một tia sáng khác thường, anh phát hiện, cô ấy thật là hợp mắt của anh rồi.
Viêm Nương làm thế nào cũng khó mà tin được, người cùng múa với mình lại chính là Hoắc Đông Lưu, nhìn bộ dáng vẻ mặt nhẹ nhõm tự nhiên của anh ta, cơn tức của Viêm Nương không tự chủ mà lên cao, nhưng mà cô tự nói với mình ở trong lòng, ngàn vạn đừng vì thứ người như thế mà tức giận.
Hai người cùng múa thì Hoắc Đông Lưu rất khó mà không phát hiện cơn tức giận ở trên người cô tản ra, hơn nữa hình như là cô ấy nhằm vào anh.
"Không muốn múa cùng tôi như thế sao?"
Thật ra thì từ nhỏ anh đã có vũ điệu căn bản, muốn múa cùng với anh còn phải xem anh có nguyện ý hay không, nhưng bộ dáng của Viêm Nương lúc này lại có vẻ khó chịu, khiến anh có chút không vui.
"Đây là nội quy trường học."
Viêm Nương chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc khiêu vũ này, nhưng thường ngày cô luyện tập luôn có thể múa đến hoàn mỹ, hôm nay không biết làm thế nào, năm lần bảy lượt đều đạp sai điệu múa, nếu không phải Hoắc Đông Lưu dẫn cô, thì nhất định cô sẽ thất bại.
"Tôi cho rằng trường nữ sẽ phái cao thủ nhảy múa." Hoắc Đông Lưu không thích cô xem nhẹ mình, cho nên cố ý dùng lời kích cô.
"Bạn đang phê bình kỹ thuật nhảy của tôi?"
Điều này đối với cô mà nói là vô cùng nhục nhã, khiến cô tức giận mà trừng mắt anh.
Chiều cao của cô gần 170 centi mét, với con gái mà nói thì hẳn là rất cao, ở trước mặt anh ta, mình lại còn phải ngửa đầu nhìn anh ta.
"Tôi có sao?"
Hoắc Đông Lưu lưu loát dẫn cô xoay tròn mấy vòng, động tác này khiến cô có chút không thích mà dựa vào phía anh.
"Bạn cố ý!" Cô đã giận đến mức muốn mắng người rồi, anh ta lại còn dám kiêu ngạo với cô như vậy.
Hoắc Đông Lưu thấy cô sắp lên cơn, mặc dù anh rất tò mò cô tức giận thì sẽ có hành động gì, nhưng mà giờ phút này giáo viên và học sinh toàn trường đều đang nhìn bọn họ chăm chú, anh vẫn là bỏ đi cái chủ ý này.
"Đừng tức giận, bạn muốn trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú sao?" Anh tốt bụng nhắc nhở cô, đồng thời tránh được bước nhảy sai của cô.
"Bạn ——"
Cô nhất thời quên có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ chằm chằm, mà cô rốt cuộc cũng phát hiện sự ngu xuẩn của mình, cô lại phải nhịn để cùng múa với người khiến người ta không thể chịu được này, đặc biệt là tay của anh ta thường cố ý vuốt phía sau lưng đến eo của cô, bàn tay to của anh ta cứng rắn nắm tay cô; cưỡng ép cô phối hợp với anh ta.
"Tôi tên là Hoắc Đông Lưu, năm nay lớp mười hai." Anh tự giới thiệu mình, rồi sau đó thành thạo mà kéo cô vào trong ngực.
Anh làm thế nào cũng không nghĩ tới, lúc này Viêm Nương lại cố ý đạp chân của anh, sức lực này mạnh, khiến anh nhíu nhíu mày.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Dĩ nhiên Viêm Nương biết mình không nên tức giận, nhưng mà từ trước đến giờ cô chết sĩ diện, tính tình hiếu thắng lại không chịu thua khiến cô lập tức đè nén cơn giận xuống , đồng thời trên mặt còn lộ ra nụ cười động lòng người.
Hoắc Đông Lưu vì biến chuyển đột nhiên của cô mà sửng sốt một chút, nhưng nhìn vào mắt của cô, anh hiểu được, đây là cô ấy cố ý lộ ra, mà hình dáng của cô khiến anh càng muốn biết một chút.
"Không sao."
Cứ như vậy, hai người xem ra giống như là một đôi khiêu vũ hết sức hoàn mỹ, nhưng chỉ có chính bọn họ mới biết, giữa hai người có sóng ngầm mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.