Chương 6
Nghê Tịnh
03/11/2014
Mấy ngày sau đó, Viêm Nương cố ý tránh bất kỳ chuyện có thể sẽ có liên quan với Hoắc Đông Lưu, cũng không đối nghịch với anh ta, ngay cả chính cô
cũng không hiểu được tại sao cô lại có thay đổi như vậy, cô chỉ biết là, cô sợ mình bị lạc.
Hoắc Đông Lưu thì hoàn toàn ngược lại với cô ấy, luôn cố ý đối nghịch với cô ấy, mặc dù cô ấy nhiều lần tránh né, nhưng anh có lòng như thế, khiến cô căn bản không thể tránh né.
Trước đêm tốt nghiệp, anh ta lấy thân phận Hội trưởng hội học sinh trường nam yêu cầu cùng múa với cô Hội trưởng hội học sinh trường nữ, mà yêu cầu dạng này trường học lại đồng ý, cô cảm thấy khó tin, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở trường học từ trước tới nay, mặc dù trước Hoắc Đông Lưu đã có mấy lần họat động hợp lại hai trường, nhưng nếu như cô có năng lực thì có thể ngăn cản , bình thường cũng không được thông qua, nhưng lúc này đây không biết anh ta vận dụng lực lượng nào đó, lại khiến cho trường học lập tức đồng ý đề nghị của anh ta, hơn nữa còn hết sức vui khi thấy hai người bọn họ cùng múa, lần đầu cùng múa ở học kỳ trước đã làm cho thầy trò toàn trường khắc sâu ấn tượng.
Tin tức như thế khiến cô tức giận đến mức muốn đập nát đồ đạc trong phòng, cũng may Giang Tâm Nhi rất thông minh trấn an cô, hơn nữa luôn canh chừng ở bên người cô, nếu không thật không biết phòng ngủ của họ sẽ gặp phải cái dạng tai nạn gì.
"Anh ta cho rằng mình là ai, tại sao lại nói lên yêu cầu như thế?" Nói đến Hoắc Đông Lưu, thì Viêm Nương nổi cơn tức giận, hai tay chống nạnh mà mắng.
Giang Tâm Nhi còn tưởng rằng đã qua bão táp, ai ngờ vào lúc này lại đột kích nữa. "Đúng, tất cả đều là lỗi của anh ta."
"Tâm Nhi, tao muốn đi tìm anh ta tính sổ." Mặc kệ như thế nào, cô cũng không còn hơi sức để mà nhịn nữa, cô nhất định phải đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng, còn yêu cầu anh ta hủy bỏ đề nghị này.
"Tìm anh ta tính sổ? Tốt, tao ủng hộ mày, nhưng mà bây giờ đã là nửa đêm mười hai giờ, ngày mai còn phải đi học, chúng ta hôm nào lại tìm anh ta được không?"
Bởi vì liên quan tới Viêm Nương, nên Giang Tâm Nhi và Cao Vân bắt đầu lui tới một cách tự nhiên, bởi vì Viêm Nương không muốn chạm trán trực tiếp với Hoắc Đông Lưu, cho nên thường nhờ Giang Tâm Nhi làm người phát ngôn dùm cô.
Vì vậy, lúc Giang Tâm Nhi không thể tìm thấy Hoắc Đông Lưu, thì biện pháp tốt nhất chính là tìm Cao Vân bạn cùng phòng của anh ta truyền lời thay, đã gần hai tháng qua, Viêm Nương và Hoắc Đông Lưu vẫn còn đang giằng co, nhưng tình cảm của Giang Tâm Nhi và Cao Vân cũng đã tăng lên cao, điều này không biết có phải nên cảm tạ Viêm Nương và Hoắc Đông Lưu đã tạo nên hay không.
"Không được!" Viêm Nương nói dứt lời, thì lập tức mở tủ treo quần áo, "Bây giờ tao muốn đi tìm anh ta liền, ai biết chờ một lát anh ta lại làm ra chuyện gì nữa thì sao."
"Cái gì? Không phải chứ, Viêm Nương, không phải là mày nói thật chứ?" Cũng đã nửa đêm rồi, tại sao có thể đi đến trường nam? Huống chi có thể Hoắc Đông Lưu đã ngủ.
"Tại sao không được?"
Cô cầm lấy áo khoác, ngay cả áo ngủ cũng không thay đổi mà mặc áo khoác vào, dù sao ban đêm cũng không có ai chú ý đến cô, hơn nữa cô cũng sẽ cẩn thận để không bị phát hiện.
"Có thể người ta đã ngủ rồi, mày đi đến nơi đó không phải sẽ làm mọi người tỉnh sao?"
"Yên tâm, tao sẽ không làm ầm ĩ đến Cao Vân yêu mến của mày, người tao muốn tìm là Hoắc Đông Lưu, nếu anh ta ngủ thiếp đi thì tốt, vừa đúng lúc tao làm cho anh ta không ngủ được." Viêm Nương nói xong, thì cầm lấy chìa khóa dứt khóat đi ra ngoài.
"Viêm Nương, mày không sợ bị bắt được sao?" Đây chính là muốn bị đuổi học, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô thật không hy vọng Viêm Nương gặp phải phiền toái như vậy."
"Tao ngốc như vậy sao?"
Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên cô làm, cô tin rằng mình sẽ không gặp xui xẻo như vậy, huống chi cô còn là Hội trưởng hội học sinh trường nữa, ở trong mắt các thầy cô là học sinh ưu tú, ai sẽ tin tưởng cô làm chuyện như vậy?
Rồi sau đó, không đợi Giang Tâm Nhi nhiều lời, Viêm Nương đi thẳng ra khỏi phòng, Giang Tâm Nhi ở sau lưng cô chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, cô thật là không hiểu nổi hai người kia, nếu đúng là không có cảm giác với nhau, sao lại phải cố gắng đối nghịch với đối phương như vậy? Nhưng nếu nói bọn họ có cảm giác với nhau, thì hình như chuyện lại không giống như vậy, bởi vì cô vẫn chưa thấy hai người hòa bình với nhau, cho dù hai người không có nói chuyện với nhau, người khác vẫn cảm thấy ngọn lửa chiến tranh giữa hai người họ.
Kéo màn cửa sổ ra, Giang Tâm Nhi đã không còn thấy bóng dáng của Viêm Nương, nhưng cô hy vọng có thể đúng như Viêm Nương nói, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra; nếu không cô ấy sẽ gặp phiền phức lớn.
Mà cô tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn lên giường ngủ, nếu không ngày mai nhất định cô sẽ bị trễ, cô không có thể lực cùng tinh lực tốt như Viêm Nương, cái giai đoạn này quan trọng nhất là cố gắng đọc sách, thi đậu nguyện vọng thứ nhất, thuận lợi tiến vào đại học, mới có thể hưởng thụ cuộc sống đại học thật tốt.
Viêm Nương mò mẫm đi tới túc xá nam sinh, rất may mắn không có người phát hiện, cô phải tìm được phòng ngủ của Hoắc Đông Lưu trước.
Đây là lần đầu tiên mà cô xông vào túc xá nam sinh đêm khuya, nói cô không lo lắng đó là gạt người, nói thế nào thì cô cũng không có qua lại với bạn trai, nhưng lửa giận của cô đối với Hoắc Đông Lưu lại khiến cô không còn sức để nhịn, cô thật sự không thể đợi đến trời sáng tìm anh ta tính sổ, cho nên cô mới có thể nghĩ đến chủ ý này, đối mặt với một hàng túc xá giống nhau như đúc, cô thật đúng là có chút muốn lùi bước, bởi vì cô hiểu mình chỉ có cơ hội một lần, sai lầm sẽ khiến thanh danh một đời bị hủy trong chốc lát.
Nhưng tính tình hiếu thắng lại không chịu thua của cô không ngừng thúc giục cô, làm chocô tiếp tục đi về phía trước, cô tin tưởng vận số của mình hẳn là không tệ, sẽ không gặp xui xẻo bị người ta phát hiện như vậy.
Cô đi ở trên hành lang mấy lần, sau đó rốt cuộc cũng để cho cô nhìn thấy phòng ngủ của Hoắc Đông Lưu, thật là cả ông trời cũng giúp cô, cô không có suy nghĩ nhiều mà mở cửa, cô biết, phòng ngủ túc xá trường học đều là không có khóa cửa, cho nên cô căn bản không cần lo lắng có thể vào được hay không, cô vặn tay nắm cửa dễ dàng, cẩn thận từng li từng tí lắc mình vào phòng; nghĩ đến vận may của cô vẫn chưa dùng hết.
Trong phòng tối đen như mực, hại cô thiếu chút nữa bị trật chân ngã, lúc cô thật vất vả thích ứng bóng tối trong phòng; thì cô lại nghĩ tới Giang Tâm Nhi đã từng đề cập với cô, giường ngủ của Cao Vân là dựa vào cửa sổ , còn lại bên kia là Hoắc Đông Lưu.
Nhìn cửa sổ một chút, trực giác của cô là đi tới hướng bên kia, rồi sau đó dùng sức đẩy người ngủ ở phía dưới chăn bông.
Chỉ một lúc, người vốn đang ngủ đã lập tức tỉnh lại, đồng thời nhanh chóng bắt lấy tay cô, hơn nữa dùng sức lôi cô lên trên giường, dùng thân thể của mình đè cô ở dưới thân thể.
Mà tình thế đột nhiên như thế là cô không ngờ tới, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, Hoắc Đông Lưu sẽ có cái phản ứng này.
"Buông tôi ra!" Cô nhỏ giọng hầm hừ, cô biết người đè ở trên người mình là Hoắc Đông Lưu, bởi vì hơi thở ở trên người của anh ta cô làm thế nào cũng không quên, điều này đã từng khốn nhiễu cô một thời gian.
"Viêm Nương, tại sao bạn ở chỗ này?" Hoắc Đông Lưu cho rằng mình nghe lầm, nhưng anh biết mình rất tỉnh táo, mới vừa rồi cô ấy dùng lực đẩy mạnh vô cùng, mà người có thâm thù đại hận với anh như vậy ngọai trừ Viêm Nương, thì không có ai khác.
"Hoắc Đông Lưu, lập tức buông tôi ra!" Cô sắp bị anh ta đè đến không thở được rồi, mà vốn là tay dùng sức đánh anh ta cũng bị anh ta đè lại.
Ghê tởm hơn chính là anh ta lại là trần truồng ngủ, mà cô phát hiện thêm, phía dưới anh ta chỉ mặc một cái quần cụt, tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô rất không tự nhiên, khiến mặt cô hồng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cô thật là đáng chết, lại lớn mật đến mức đêm khuya xông vào túc xá nam sinh." Hoắc Đông Lưu chẳng những không có giảm bớt sức nặng mà gia tăng ở trên người cô ấy, càng cố ý đem toàn thân đè lên cô ấy.
Viêm Nương ở phía dưới anh ta tản ra một mùi thơm phái nữ, thân thể mềm mại kia khiến anh gần như không nhịn được mà thăm dò cô ấy, mặc kệ nói rằng anh là con trai, một người con trai trẻ tuổi chính trực, mà cô ấy lại càng không biết nặng nhẹ mà chạy đến trên giường anh như thế, rốt cuộc cô ấy có biết mình đang làm gì hay không?
"Nếu không phải là do bạn, tôi mới sẽ không làm như vậy." Cô muốn mở miệng hít thở, nhưng trong mũi cô đều là hơi thở nam tính của anh ta, tiếp xúc như vậy khiến tim cô lọan.
"Hả?"
Hoắc Đông Lưu theo ánh trăng nhìn cô ấy, trên gương mặt dịu dàng của cô ấy có tức giận nồng nặc, anh tin tưởng tất cả điều này đều là hướng về phía anh mà đến.
"Tại sao bạn lại đề nghị cùng múa với tôi?"
"Chì vì chuyện này."
Cô nhóc này rốt cuộc có đầu óc hay không? Loại chuyện nhỏ này có thể đợi đến ngày mai để bàn lại, mà cô ấy lại muốn lúc này, Hoắc Đông Lưu cảm giác mình thật là thua cô ấy.
"Đương nhiên là chỉ vì chuyện này, bạn cho rằng nửa đêm tôi không ngủ được đặc biệt chạy tới nhìn bạn?" Viêm Nương bởi vì tức giận, cho nên nhất thời quên giãy giụa, "Tôi cũng không phải là điên."
"Tôi còn tưởng rằng bạn nhớ tôi." Hoắc Đông Lưu đùa giỡn và nói, nhưng mà trong lòng anh rất rõ ràng, cảm giác chân thật của mình.
"Đó là vĩnh viễn không được, tôi mới sẽ không nhàm chán như vậy." Viêm Nương nói chắc chắn, bộ dáng cô tức giận, lại khiến người ta cảm nhận được cô hồn nhiên và đáng yêu.
Viêm Nương sau khi nói xong, lại phát hiện mình có chút khó thở, vì thế cô lại bắt đầu giãy giụa. "Hoắc Đông Lưu, bạn buông tôi ra trước đi."
"Nếu mà tôi không làm thì sao?" Ôm cô ấy như vậy, đối với anh mà nói rất thoải mái, hơi thở của cô ấy mê người như thế, một chút anh cũng không muốn buông cô ấy ra.
"Bạn là tên tiểu nhân!"
Cô sớm nên biết, bây giờ cô thật là không có biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào đôi mắt đẹp duy nhất của mình mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hoắc Đông Lưu thấy cô ấy như vậy, không tự chủ được mà cúi đầu nhẹ nhàng in cái hôn lên trên mặt cô ấy.
Nụ hôn này khiến Viêm Nương nhất thời không phản ứng được, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu, đợi đến lúc cô phản ứng kịp thì mới vội vàng đưa tay lau nụ hôn anh ta để lại ở trên má cô.
"Làm sao bạn có thể như vậy? Không nên đụng vào tôi!"
Ai nấy đều thấy được giờ phút này cô rất tức giận, đang lúc cô cảm thấy mình đã lau đi nụ hôn trên má thì Hoắc Đông Lưu lại ấn xuống cái hôn ở trên trán cô.
"Tại sao không thể?"
Anh thích đụng cô ấy, càng thích hôn cô ấy hơn, anh không cảm thấy thưởng thức tư vị ngọt ngào như vậy là có lỗi, huống chi hôm nay là chính cô tìm tới anh, không thể trách anh, thật sự không thể trách anh.
"Không được! Buông tôi ra!"
Cô tức giận lần nữa và dùng sức lau cái trán, Hoắc Đông Lưu cũng không có ngăn cản hành động của cô, để tùy cô dùng sức lau.
"Em không nên tới, biết không?"
"Tôi. . . . . ."
Bây giờ dĩ nhiên cô cũng biết mình không nên không nghe lời Giang Tâm Nhi, trực tiếp tìm tới Hoắc Đông Lưu như vậy, trước tiên cô nên nghĩ đối sách thật tốt rồi trở lại đối mặt với anh ta, bây giờ thì tốt rồi, chẳng những bị chiếm tiện nghi trắng trợn, mà ngay cả vấn đề cần nói cũng còn chưa nói được.
"Hả?"
Hoắc Đông Lưu cúi đầu nhìn về phía cô, thái độ dịu dàng, cùng với căng thẳng của cô hoàn toàn khác nhau.
"Hủy bỏ đề nghị của bạn."
Một chút cô cũng không muốn chạm mặt với anh ta, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện tối nay.
"Tại sao?" Anh muốn một lý do.
"Không có lý do gì, tôi chính là không muốn." Đây là loại tự do thân thể, anh ta không thể miễn cưỡng cô làm chuyện không muốn làm, chỉ đơn giản như vậy.
"Vậy không được, bởi vì tôi đã quyết định làm như vậy rồi."
"Bạn ——"
Cô không tự chủ mà đề cao âm lượng, đánh thức Cao Vân ở giường kế bên.
"Đông Lưu, mày đang nói chuyện với ai thế?" Cao Vân quay đầu nhìn về phía giường ngủ của Hoắc Đông Lưu, nhưng bởi vì trong phòng này quá mờ, cho nên cũng không có nhìn thấy Viêm Nương cũng đang ở trên giường của anh ta.
Hoắc Đông Lưu ý bảo cô yên lặng; sau đó quay đầu lại lười biếng trả lời: "Không có."
"A, vậy có thể là tao nghe nhầm rồi." Cao Vân lật người tiếp tục ngủ.
Lúc Cao Vân lên tiếng thì Viêm Nương đã sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, cô đâu còn dám mở miệng nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu.
"Tôi muốn đi về." Cô nói cực kỳ nhỏ, Hoắc Đông Lưu lắc đầu với cô một cái.
"Không được." Để cho cô ấy trở về như vậy quá mạo hiểm rồi, rất dễ bị phát hiện.
"Tại sao không được? Tôi không muốn bị người ta hiểu lầm." Một chút cô cũng không muốn có liên quan tới Hoắc Đông Lưu.
"Bởi vì em đã không ra được." Hoắc Đông Lưu liếc thời gian một cái, "Cửa chính đã khóa lại rồi."
"Cái gì?" Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao túc xá nam sinh cùng túc xá nữ sinh không có quy định giống nhau?
"Vì phòng ngừa đêm khuya có người đi ra ngoài, cho nên mới gắn khóa tự động ở trong ký túc xá."
"Vậy tôi phải trở về như thế nào?" Cô giùng giằng, muốn tránh thoát bàn tay của anh.
"Em cứ nói đi?"
"Tôi không muốn ở lại chỗ này!"
Vì tin tức ngoài ý muốn, khiến cô kích động hô to lần nữa, và lần này, cô đã thật sự đánh thức Cao Vân.
Hoắc Đông Lưu muốn ngăn cản tiếng thét của cô thì đã không kịp rồi.
Viêm Nương không chỉ đánh thức Cao Vân, ngay cả người ở phòng bên cạnh cũng bị cô ầm ĩ tới.
Mặc dù Hoắc Đông Lưu đã che cô ở phía dưới, còn dùng chăn bông đắp lên cô, nhưng vẫn khiến người phát hiện ra rồi, cuối cùng rốt cuộc làm ầm đến phòng hiệu trưởng.
Hoắc Đông Lưu thì hoàn toàn ngược lại với cô ấy, luôn cố ý đối nghịch với cô ấy, mặc dù cô ấy nhiều lần tránh né, nhưng anh có lòng như thế, khiến cô căn bản không thể tránh né.
Trước đêm tốt nghiệp, anh ta lấy thân phận Hội trưởng hội học sinh trường nam yêu cầu cùng múa với cô Hội trưởng hội học sinh trường nữ, mà yêu cầu dạng này trường học lại đồng ý, cô cảm thấy khó tin, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở trường học từ trước tới nay, mặc dù trước Hoắc Đông Lưu đã có mấy lần họat động hợp lại hai trường, nhưng nếu như cô có năng lực thì có thể ngăn cản , bình thường cũng không được thông qua, nhưng lúc này đây không biết anh ta vận dụng lực lượng nào đó, lại khiến cho trường học lập tức đồng ý đề nghị của anh ta, hơn nữa còn hết sức vui khi thấy hai người bọn họ cùng múa, lần đầu cùng múa ở học kỳ trước đã làm cho thầy trò toàn trường khắc sâu ấn tượng.
Tin tức như thế khiến cô tức giận đến mức muốn đập nát đồ đạc trong phòng, cũng may Giang Tâm Nhi rất thông minh trấn an cô, hơn nữa luôn canh chừng ở bên người cô, nếu không thật không biết phòng ngủ của họ sẽ gặp phải cái dạng tai nạn gì.
"Anh ta cho rằng mình là ai, tại sao lại nói lên yêu cầu như thế?" Nói đến Hoắc Đông Lưu, thì Viêm Nương nổi cơn tức giận, hai tay chống nạnh mà mắng.
Giang Tâm Nhi còn tưởng rằng đã qua bão táp, ai ngờ vào lúc này lại đột kích nữa. "Đúng, tất cả đều là lỗi của anh ta."
"Tâm Nhi, tao muốn đi tìm anh ta tính sổ." Mặc kệ như thế nào, cô cũng không còn hơi sức để mà nhịn nữa, cô nhất định phải đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng, còn yêu cầu anh ta hủy bỏ đề nghị này.
"Tìm anh ta tính sổ? Tốt, tao ủng hộ mày, nhưng mà bây giờ đã là nửa đêm mười hai giờ, ngày mai còn phải đi học, chúng ta hôm nào lại tìm anh ta được không?"
Bởi vì liên quan tới Viêm Nương, nên Giang Tâm Nhi và Cao Vân bắt đầu lui tới một cách tự nhiên, bởi vì Viêm Nương không muốn chạm trán trực tiếp với Hoắc Đông Lưu, cho nên thường nhờ Giang Tâm Nhi làm người phát ngôn dùm cô.
Vì vậy, lúc Giang Tâm Nhi không thể tìm thấy Hoắc Đông Lưu, thì biện pháp tốt nhất chính là tìm Cao Vân bạn cùng phòng của anh ta truyền lời thay, đã gần hai tháng qua, Viêm Nương và Hoắc Đông Lưu vẫn còn đang giằng co, nhưng tình cảm của Giang Tâm Nhi và Cao Vân cũng đã tăng lên cao, điều này không biết có phải nên cảm tạ Viêm Nương và Hoắc Đông Lưu đã tạo nên hay không.
"Không được!" Viêm Nương nói dứt lời, thì lập tức mở tủ treo quần áo, "Bây giờ tao muốn đi tìm anh ta liền, ai biết chờ một lát anh ta lại làm ra chuyện gì nữa thì sao."
"Cái gì? Không phải chứ, Viêm Nương, không phải là mày nói thật chứ?" Cũng đã nửa đêm rồi, tại sao có thể đi đến trường nam? Huống chi có thể Hoắc Đông Lưu đã ngủ.
"Tại sao không được?"
Cô cầm lấy áo khoác, ngay cả áo ngủ cũng không thay đổi mà mặc áo khoác vào, dù sao ban đêm cũng không có ai chú ý đến cô, hơn nữa cô cũng sẽ cẩn thận để không bị phát hiện.
"Có thể người ta đã ngủ rồi, mày đi đến nơi đó không phải sẽ làm mọi người tỉnh sao?"
"Yên tâm, tao sẽ không làm ầm ĩ đến Cao Vân yêu mến của mày, người tao muốn tìm là Hoắc Đông Lưu, nếu anh ta ngủ thiếp đi thì tốt, vừa đúng lúc tao làm cho anh ta không ngủ được." Viêm Nương nói xong, thì cầm lấy chìa khóa dứt khóat đi ra ngoài.
"Viêm Nương, mày không sợ bị bắt được sao?" Đây chính là muốn bị đuổi học, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô thật không hy vọng Viêm Nương gặp phải phiền toái như vậy."
"Tao ngốc như vậy sao?"
Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên cô làm, cô tin rằng mình sẽ không gặp xui xẻo như vậy, huống chi cô còn là Hội trưởng hội học sinh trường nữa, ở trong mắt các thầy cô là học sinh ưu tú, ai sẽ tin tưởng cô làm chuyện như vậy?
Rồi sau đó, không đợi Giang Tâm Nhi nhiều lời, Viêm Nương đi thẳng ra khỏi phòng, Giang Tâm Nhi ở sau lưng cô chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, cô thật là không hiểu nổi hai người kia, nếu đúng là không có cảm giác với nhau, sao lại phải cố gắng đối nghịch với đối phương như vậy? Nhưng nếu nói bọn họ có cảm giác với nhau, thì hình như chuyện lại không giống như vậy, bởi vì cô vẫn chưa thấy hai người hòa bình với nhau, cho dù hai người không có nói chuyện với nhau, người khác vẫn cảm thấy ngọn lửa chiến tranh giữa hai người họ.
Kéo màn cửa sổ ra, Giang Tâm Nhi đã không còn thấy bóng dáng của Viêm Nương, nhưng cô hy vọng có thể đúng như Viêm Nương nói, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra; nếu không cô ấy sẽ gặp phiền phức lớn.
Mà cô tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn lên giường ngủ, nếu không ngày mai nhất định cô sẽ bị trễ, cô không có thể lực cùng tinh lực tốt như Viêm Nương, cái giai đoạn này quan trọng nhất là cố gắng đọc sách, thi đậu nguyện vọng thứ nhất, thuận lợi tiến vào đại học, mới có thể hưởng thụ cuộc sống đại học thật tốt.
Viêm Nương mò mẫm đi tới túc xá nam sinh, rất may mắn không có người phát hiện, cô phải tìm được phòng ngủ của Hoắc Đông Lưu trước.
Đây là lần đầu tiên mà cô xông vào túc xá nam sinh đêm khuya, nói cô không lo lắng đó là gạt người, nói thế nào thì cô cũng không có qua lại với bạn trai, nhưng lửa giận của cô đối với Hoắc Đông Lưu lại khiến cô không còn sức để nhịn, cô thật sự không thể đợi đến trời sáng tìm anh ta tính sổ, cho nên cô mới có thể nghĩ đến chủ ý này, đối mặt với một hàng túc xá giống nhau như đúc, cô thật đúng là có chút muốn lùi bước, bởi vì cô hiểu mình chỉ có cơ hội một lần, sai lầm sẽ khiến thanh danh một đời bị hủy trong chốc lát.
Nhưng tính tình hiếu thắng lại không chịu thua của cô không ngừng thúc giục cô, làm chocô tiếp tục đi về phía trước, cô tin tưởng vận số của mình hẳn là không tệ, sẽ không gặp xui xẻo bị người ta phát hiện như vậy.
Cô đi ở trên hành lang mấy lần, sau đó rốt cuộc cũng để cho cô nhìn thấy phòng ngủ của Hoắc Đông Lưu, thật là cả ông trời cũng giúp cô, cô không có suy nghĩ nhiều mà mở cửa, cô biết, phòng ngủ túc xá trường học đều là không có khóa cửa, cho nên cô căn bản không cần lo lắng có thể vào được hay không, cô vặn tay nắm cửa dễ dàng, cẩn thận từng li từng tí lắc mình vào phòng; nghĩ đến vận may của cô vẫn chưa dùng hết.
Trong phòng tối đen như mực, hại cô thiếu chút nữa bị trật chân ngã, lúc cô thật vất vả thích ứng bóng tối trong phòng; thì cô lại nghĩ tới Giang Tâm Nhi đã từng đề cập với cô, giường ngủ của Cao Vân là dựa vào cửa sổ , còn lại bên kia là Hoắc Đông Lưu.
Nhìn cửa sổ một chút, trực giác của cô là đi tới hướng bên kia, rồi sau đó dùng sức đẩy người ngủ ở phía dưới chăn bông.
Chỉ một lúc, người vốn đang ngủ đã lập tức tỉnh lại, đồng thời nhanh chóng bắt lấy tay cô, hơn nữa dùng sức lôi cô lên trên giường, dùng thân thể của mình đè cô ở dưới thân thể.
Mà tình thế đột nhiên như thế là cô không ngờ tới, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, Hoắc Đông Lưu sẽ có cái phản ứng này.
"Buông tôi ra!" Cô nhỏ giọng hầm hừ, cô biết người đè ở trên người mình là Hoắc Đông Lưu, bởi vì hơi thở ở trên người của anh ta cô làm thế nào cũng không quên, điều này đã từng khốn nhiễu cô một thời gian.
"Viêm Nương, tại sao bạn ở chỗ này?" Hoắc Đông Lưu cho rằng mình nghe lầm, nhưng anh biết mình rất tỉnh táo, mới vừa rồi cô ấy dùng lực đẩy mạnh vô cùng, mà người có thâm thù đại hận với anh như vậy ngọai trừ Viêm Nương, thì không có ai khác.
"Hoắc Đông Lưu, lập tức buông tôi ra!" Cô sắp bị anh ta đè đến không thở được rồi, mà vốn là tay dùng sức đánh anh ta cũng bị anh ta đè lại.
Ghê tởm hơn chính là anh ta lại là trần truồng ngủ, mà cô phát hiện thêm, phía dưới anh ta chỉ mặc một cái quần cụt, tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô rất không tự nhiên, khiến mặt cô hồng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cô thật là đáng chết, lại lớn mật đến mức đêm khuya xông vào túc xá nam sinh." Hoắc Đông Lưu chẳng những không có giảm bớt sức nặng mà gia tăng ở trên người cô ấy, càng cố ý đem toàn thân đè lên cô ấy.
Viêm Nương ở phía dưới anh ta tản ra một mùi thơm phái nữ, thân thể mềm mại kia khiến anh gần như không nhịn được mà thăm dò cô ấy, mặc kệ nói rằng anh là con trai, một người con trai trẻ tuổi chính trực, mà cô ấy lại càng không biết nặng nhẹ mà chạy đến trên giường anh như thế, rốt cuộc cô ấy có biết mình đang làm gì hay không?
"Nếu không phải là do bạn, tôi mới sẽ không làm như vậy." Cô muốn mở miệng hít thở, nhưng trong mũi cô đều là hơi thở nam tính của anh ta, tiếp xúc như vậy khiến tim cô lọan.
"Hả?"
Hoắc Đông Lưu theo ánh trăng nhìn cô ấy, trên gương mặt dịu dàng của cô ấy có tức giận nồng nặc, anh tin tưởng tất cả điều này đều là hướng về phía anh mà đến.
"Tại sao bạn lại đề nghị cùng múa với tôi?"
"Chì vì chuyện này."
Cô nhóc này rốt cuộc có đầu óc hay không? Loại chuyện nhỏ này có thể đợi đến ngày mai để bàn lại, mà cô ấy lại muốn lúc này, Hoắc Đông Lưu cảm giác mình thật là thua cô ấy.
"Đương nhiên là chỉ vì chuyện này, bạn cho rằng nửa đêm tôi không ngủ được đặc biệt chạy tới nhìn bạn?" Viêm Nương bởi vì tức giận, cho nên nhất thời quên giãy giụa, "Tôi cũng không phải là điên."
"Tôi còn tưởng rằng bạn nhớ tôi." Hoắc Đông Lưu đùa giỡn và nói, nhưng mà trong lòng anh rất rõ ràng, cảm giác chân thật của mình.
"Đó là vĩnh viễn không được, tôi mới sẽ không nhàm chán như vậy." Viêm Nương nói chắc chắn, bộ dáng cô tức giận, lại khiến người ta cảm nhận được cô hồn nhiên và đáng yêu.
Viêm Nương sau khi nói xong, lại phát hiện mình có chút khó thở, vì thế cô lại bắt đầu giãy giụa. "Hoắc Đông Lưu, bạn buông tôi ra trước đi."
"Nếu mà tôi không làm thì sao?" Ôm cô ấy như vậy, đối với anh mà nói rất thoải mái, hơi thở của cô ấy mê người như thế, một chút anh cũng không muốn buông cô ấy ra.
"Bạn là tên tiểu nhân!"
Cô sớm nên biết, bây giờ cô thật là không có biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào đôi mắt đẹp duy nhất của mình mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hoắc Đông Lưu thấy cô ấy như vậy, không tự chủ được mà cúi đầu nhẹ nhàng in cái hôn lên trên mặt cô ấy.
Nụ hôn này khiến Viêm Nương nhất thời không phản ứng được, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu, đợi đến lúc cô phản ứng kịp thì mới vội vàng đưa tay lau nụ hôn anh ta để lại ở trên má cô.
"Làm sao bạn có thể như vậy? Không nên đụng vào tôi!"
Ai nấy đều thấy được giờ phút này cô rất tức giận, đang lúc cô cảm thấy mình đã lau đi nụ hôn trên má thì Hoắc Đông Lưu lại ấn xuống cái hôn ở trên trán cô.
"Tại sao không thể?"
Anh thích đụng cô ấy, càng thích hôn cô ấy hơn, anh không cảm thấy thưởng thức tư vị ngọt ngào như vậy là có lỗi, huống chi hôm nay là chính cô tìm tới anh, không thể trách anh, thật sự không thể trách anh.
"Không được! Buông tôi ra!"
Cô tức giận lần nữa và dùng sức lau cái trán, Hoắc Đông Lưu cũng không có ngăn cản hành động của cô, để tùy cô dùng sức lau.
"Em không nên tới, biết không?"
"Tôi. . . . . ."
Bây giờ dĩ nhiên cô cũng biết mình không nên không nghe lời Giang Tâm Nhi, trực tiếp tìm tới Hoắc Đông Lưu như vậy, trước tiên cô nên nghĩ đối sách thật tốt rồi trở lại đối mặt với anh ta, bây giờ thì tốt rồi, chẳng những bị chiếm tiện nghi trắng trợn, mà ngay cả vấn đề cần nói cũng còn chưa nói được.
"Hả?"
Hoắc Đông Lưu cúi đầu nhìn về phía cô, thái độ dịu dàng, cùng với căng thẳng của cô hoàn toàn khác nhau.
"Hủy bỏ đề nghị của bạn."
Một chút cô cũng không muốn chạm mặt với anh ta, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện tối nay.
"Tại sao?" Anh muốn một lý do.
"Không có lý do gì, tôi chính là không muốn." Đây là loại tự do thân thể, anh ta không thể miễn cưỡng cô làm chuyện không muốn làm, chỉ đơn giản như vậy.
"Vậy không được, bởi vì tôi đã quyết định làm như vậy rồi."
"Bạn ——"
Cô không tự chủ mà đề cao âm lượng, đánh thức Cao Vân ở giường kế bên.
"Đông Lưu, mày đang nói chuyện với ai thế?" Cao Vân quay đầu nhìn về phía giường ngủ của Hoắc Đông Lưu, nhưng bởi vì trong phòng này quá mờ, cho nên cũng không có nhìn thấy Viêm Nương cũng đang ở trên giường của anh ta.
Hoắc Đông Lưu ý bảo cô yên lặng; sau đó quay đầu lại lười biếng trả lời: "Không có."
"A, vậy có thể là tao nghe nhầm rồi." Cao Vân lật người tiếp tục ngủ.
Lúc Cao Vân lên tiếng thì Viêm Nương đã sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, cô đâu còn dám mở miệng nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Đông Lưu.
"Tôi muốn đi về." Cô nói cực kỳ nhỏ, Hoắc Đông Lưu lắc đầu với cô một cái.
"Không được." Để cho cô ấy trở về như vậy quá mạo hiểm rồi, rất dễ bị phát hiện.
"Tại sao không được? Tôi không muốn bị người ta hiểu lầm." Một chút cô cũng không muốn có liên quan tới Hoắc Đông Lưu.
"Bởi vì em đã không ra được." Hoắc Đông Lưu liếc thời gian một cái, "Cửa chính đã khóa lại rồi."
"Cái gì?" Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao túc xá nam sinh cùng túc xá nữ sinh không có quy định giống nhau?
"Vì phòng ngừa đêm khuya có người đi ra ngoài, cho nên mới gắn khóa tự động ở trong ký túc xá."
"Vậy tôi phải trở về như thế nào?" Cô giùng giằng, muốn tránh thoát bàn tay của anh.
"Em cứ nói đi?"
"Tôi không muốn ở lại chỗ này!"
Vì tin tức ngoài ý muốn, khiến cô kích động hô to lần nữa, và lần này, cô đã thật sự đánh thức Cao Vân.
Hoắc Đông Lưu muốn ngăn cản tiếng thét của cô thì đã không kịp rồi.
Viêm Nương không chỉ đánh thức Cao Vân, ngay cả người ở phòng bên cạnh cũng bị cô ầm ĩ tới.
Mặc dù Hoắc Đông Lưu đã che cô ở phía dưới, còn dùng chăn bông đắp lên cô, nhưng vẫn khiến người phát hiện ra rồi, cuối cùng rốt cuộc làm ầm đến phòng hiệu trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.