Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái
Chương 22: Ngươi Cầu Như Thế Mà Được Sao
Hí Yêu
08/04/2021
Thanh Chi nghe Ninh Viễn nói mới biết được Tô gia đã xảy ra chuyện. “Ngươi nói cái gì? Tại sao cha mẹ lại bị bắt!” Tô Vân Thanh biết cha mẹ mình là người thành thật, sẽ không làm những việc thương thiên hại lý, chỉ là cha hơi tham mà thôi.
“Tât cả là sự thật, cả phủ đều bị phong tỏa. Thiếu gia, bây giờ phải làm sao đây… tại sao vương gia có thể làm chuyện như vậy!” Thanh Chi gấp đến muốn khóc ra.
Tô Vân Thanh đè bả vai Thanh Chi lại: “Đừng khóc, Thanh Chi, ngươi chậm rãi nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Họ nói người của triều đình có một nữa là người của Tô gia, phải đối xử tốt với lão gia mới có được chức quan, bên ngoài truyền nhau nói tô thừa tướng một tay che trời, ý đồ… Ý đồ mưu phản!” Thanh Chi nói ra điều này cả người đều run rẩy.
Mưu phản, từ xưa đến nay chỉ cần mang tội danh này sẽ bị tru di cửu tộc!
“Mưu phản? Cha ta? Không thể nào!” Tô Vân Thanh nói chắc chắn như đinh đóng cột. Tô phụ làm người rất thành thật, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, nên mới có thể bò lên vị trí tể tướng, thịnh sủng không suy. Với tính cách của hắn, không có khả năng làm những việc mưu phản! Tám phần là do Tiêu Lăng Vũ cố ý tát nước bẩn…
“Ta đi tìm hắn!” Tô Vân Thanh nói xong những lời này liền đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa, bọn thị vệ trông giữ hắn liền vươn đao, chắn trước mặt Tô Vân Thanh.
“Hôm nay ta nhất định phải ra khỏi nơi này, xem ai dám cản ta?!” Tô Vân Thanh không quan tâm đi về phía trước. Sợ làm Vương phi bị thương, bọn họ đành phải cầm đao lui xuống. Hai bên cứ giằng co như vậy, ngươi tiến ta lui, mãi cho đến Lăng Hiên Các.
Tiêu Lăng Vũ đang thưởng thức hạch đào trên tay, nhìn Tô Vân Thanh xông vào. “Vương phi làm gì vậy, chẳng lẽ tỉnh ngộ, muốn tìm bổn vương xin lỗi?” Tiêu Lăng Vũ chống một tay đứng lên.
“Tiêu Lăng Vũ, ngươi có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta, ra tay với người nhà của ta còn gì gọi là anh hùng hảo hán?!” Tô Vân Thanh vọt vào trong phòng.
“Ngươi cho rằng, tô thừa tướng xảy ra chuyện là do bổn vương giở trò?” Tiêu Lăng Vũ trầm giọng hỏi. Thật ra hoàng đế đã điều tra tâm tư của Tô gia, chuyện này để ai làm đều có kết quả như thế. Hơn nữa Tiêu Lăng Vũ đã mua được ngục tốt, để bọn họ chiếu cố vợ chồng Tô thị, không cho bọn họ chịu khổ.
“Không phải ngươi thì còn ai? Từ trước tới nay cha mẹ ta chưa từng gây thù với ai cả!” Tô Vân Thanh khẳng định đáp. Không biết vì sao, nghe lời nói khẳng định từ miệng Tô Vân Thanh, lại làm ngực Tiêu Lăng Vũ đau.
Mình trong lòng Tô Vân Thanh, xấu xa như vậy sao?
(tôi sẽ không nói mấy trang khác reup truyện tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
“Đúng vậy, là bổn vương làm.” Không biết ma xui quỷ khiên gì mà Tiêu Lăng Vũ lại nói một câu như vậy, đem mọi chuyện ôm vào trong người mình. Hắn cũng không biết tại sao, thấy Tô Vân Thanh phản ứng, hắn cũng lười giải thích.
“Ta biết ngay mà! Tiêu Lăng Vũ, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Tô Vân Thanh nhéo đôi tay, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Vũ. Bất cứ lúc nào, người nhà cũng như bằng hữu, là uy hiếp lớn nhất của Tô Vân Thanh.
“Ta muốn ngươi.” Tiêu Lăng Vũ giống như vừa mới uống rượu, đôi mắt có chút đỏ lên.
“Ta? Buồn cười! Lúc trước người sống chêt không muốn cưới ta là ngươi, người tìm đủ mọi cách vũ nhục ta cũng là ngươi, thậm chí còn bắt người nhà của ta uy hiếp… Tiêu Lăng Vũ, loại ngươi như ngươi, làm ta khinh thường.” Sắc mặt Tô Vân Thanh không đùa giỡn như lúc trước nữa, mà lần này vô cùng nghiêm túc.
Tên nam nhân đáng chết này, sao lại dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn chính mình, tốt xấu gì mình cũng là một trong hai mỹ nam quyền quý nhất kinh thành, không ngờ lại bị ghét bỏ!
“Tô Vân Thanh, ngươi nghĩ kỹ đi, hiện tại là ngươi cầu bổn vương, không phải bổn vương cầu ngươi!” Tiêu Lăng Vũ khấu ghế mộc.
Đúng vậy, cha mẹ bọn họ, còn bị nhốt ở đại lao… Tô Vân Thanh giảm bớt cơn tức giận, cụp mi rũ mắt nói: “Được, ta cầu ngươi.”
“Ngươi cầu như thế mà được sao?” Tiêu Lăng Vũ đứng dậy, cầm lấy cằm hắn, thở ra một mùi rượu phun lên mặt hắn. Hương nhàn nhạt từ trên người Tiêu Lăng Vũ thổi tới, mang theo vị mị hoặc tâm người.
“vương gia muốn ta cầu ngươi như thế nào?” Tô Vân Thanh quay mặt qua chỗ khác.
“Lựa chọn thứ nhất, rửa sạch sẽ hầu hạ ta.” Ánh mắt Tiêu Lăng Vũ làm người khác không nhìn ra, tay vuốt ve trên mặt Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”
Tiêu Lăng Vũ buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn chăm chú Tô Vân Thanh: “Ngươi nghe qua toái sứ chi hình chưa? Chỉ cần ngươi có thể nhịn được, ta sẽ làm cha mẹ ngươi thoát khỏi nhà lao bình yên vô sự.”
“Tât cả là sự thật, cả phủ đều bị phong tỏa. Thiếu gia, bây giờ phải làm sao đây… tại sao vương gia có thể làm chuyện như vậy!” Thanh Chi gấp đến muốn khóc ra.
Tô Vân Thanh đè bả vai Thanh Chi lại: “Đừng khóc, Thanh Chi, ngươi chậm rãi nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Họ nói người của triều đình có một nữa là người của Tô gia, phải đối xử tốt với lão gia mới có được chức quan, bên ngoài truyền nhau nói tô thừa tướng một tay che trời, ý đồ… Ý đồ mưu phản!” Thanh Chi nói ra điều này cả người đều run rẩy.
Mưu phản, từ xưa đến nay chỉ cần mang tội danh này sẽ bị tru di cửu tộc!
“Mưu phản? Cha ta? Không thể nào!” Tô Vân Thanh nói chắc chắn như đinh đóng cột. Tô phụ làm người rất thành thật, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, nên mới có thể bò lên vị trí tể tướng, thịnh sủng không suy. Với tính cách của hắn, không có khả năng làm những việc mưu phản! Tám phần là do Tiêu Lăng Vũ cố ý tát nước bẩn…
“Ta đi tìm hắn!” Tô Vân Thanh nói xong những lời này liền đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa, bọn thị vệ trông giữ hắn liền vươn đao, chắn trước mặt Tô Vân Thanh.
“Hôm nay ta nhất định phải ra khỏi nơi này, xem ai dám cản ta?!” Tô Vân Thanh không quan tâm đi về phía trước. Sợ làm Vương phi bị thương, bọn họ đành phải cầm đao lui xuống. Hai bên cứ giằng co như vậy, ngươi tiến ta lui, mãi cho đến Lăng Hiên Các.
Tiêu Lăng Vũ đang thưởng thức hạch đào trên tay, nhìn Tô Vân Thanh xông vào. “Vương phi làm gì vậy, chẳng lẽ tỉnh ngộ, muốn tìm bổn vương xin lỗi?” Tiêu Lăng Vũ chống một tay đứng lên.
“Tiêu Lăng Vũ, ngươi có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta, ra tay với người nhà của ta còn gì gọi là anh hùng hảo hán?!” Tô Vân Thanh vọt vào trong phòng.
“Ngươi cho rằng, tô thừa tướng xảy ra chuyện là do bổn vương giở trò?” Tiêu Lăng Vũ trầm giọng hỏi. Thật ra hoàng đế đã điều tra tâm tư của Tô gia, chuyện này để ai làm đều có kết quả như thế. Hơn nữa Tiêu Lăng Vũ đã mua được ngục tốt, để bọn họ chiếu cố vợ chồng Tô thị, không cho bọn họ chịu khổ.
“Không phải ngươi thì còn ai? Từ trước tới nay cha mẹ ta chưa từng gây thù với ai cả!” Tô Vân Thanh khẳng định đáp. Không biết vì sao, nghe lời nói khẳng định từ miệng Tô Vân Thanh, lại làm ngực Tiêu Lăng Vũ đau.
Mình trong lòng Tô Vân Thanh, xấu xa như vậy sao?
(tôi sẽ không nói mấy trang khác reup truyện tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
“Đúng vậy, là bổn vương làm.” Không biết ma xui quỷ khiên gì mà Tiêu Lăng Vũ lại nói một câu như vậy, đem mọi chuyện ôm vào trong người mình. Hắn cũng không biết tại sao, thấy Tô Vân Thanh phản ứng, hắn cũng lười giải thích.
“Ta biết ngay mà! Tiêu Lăng Vũ, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Tô Vân Thanh nhéo đôi tay, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Vũ. Bất cứ lúc nào, người nhà cũng như bằng hữu, là uy hiếp lớn nhất của Tô Vân Thanh.
“Ta muốn ngươi.” Tiêu Lăng Vũ giống như vừa mới uống rượu, đôi mắt có chút đỏ lên.
“Ta? Buồn cười! Lúc trước người sống chêt không muốn cưới ta là ngươi, người tìm đủ mọi cách vũ nhục ta cũng là ngươi, thậm chí còn bắt người nhà của ta uy hiếp… Tiêu Lăng Vũ, loại ngươi như ngươi, làm ta khinh thường.” Sắc mặt Tô Vân Thanh không đùa giỡn như lúc trước nữa, mà lần này vô cùng nghiêm túc.
Tên nam nhân đáng chết này, sao lại dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn chính mình, tốt xấu gì mình cũng là một trong hai mỹ nam quyền quý nhất kinh thành, không ngờ lại bị ghét bỏ!
“Tô Vân Thanh, ngươi nghĩ kỹ đi, hiện tại là ngươi cầu bổn vương, không phải bổn vương cầu ngươi!” Tiêu Lăng Vũ khấu ghế mộc.
Đúng vậy, cha mẹ bọn họ, còn bị nhốt ở đại lao… Tô Vân Thanh giảm bớt cơn tức giận, cụp mi rũ mắt nói: “Được, ta cầu ngươi.”
“Ngươi cầu như thế mà được sao?” Tiêu Lăng Vũ đứng dậy, cầm lấy cằm hắn, thở ra một mùi rượu phun lên mặt hắn. Hương nhàn nhạt từ trên người Tiêu Lăng Vũ thổi tới, mang theo vị mị hoặc tâm người.
“vương gia muốn ta cầu ngươi như thế nào?” Tô Vân Thanh quay mặt qua chỗ khác.
“Lựa chọn thứ nhất, rửa sạch sẽ hầu hạ ta.” Ánh mắt Tiêu Lăng Vũ làm người khác không nhìn ra, tay vuốt ve trên mặt Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”
Tiêu Lăng Vũ buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn chăm chú Tô Vân Thanh: “Ngươi nghe qua toái sứ chi hình chưa? Chỉ cần ngươi có thể nhịn được, ta sẽ làm cha mẹ ngươi thoát khỏi nhà lao bình yên vô sự.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.