Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái
Chương 8: Người Của Ma Giới
Hí Yêu
21/03/2021
“Thiếu gia, tại sao người lại không chịu thua vương gia, ta cảm thấy trong lòng vương gia vẫn có người, không phải trước kia cũng thường mang bánh chưng đường tới phủ cho người sao?” Thanh Chi cầm theo bọc đồ trang sức, đi ở trên đường đầy cỏ dại, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Đúng là có vài lần Tiêu Lăng Vũ đem đồ ăn vặt đến cho Tô Vân Thanh, nhưng cũng chỉ là nể mặt mũi của thừa tướng thôi. Đối vẻ mặt ngốc nghếch của Tô Vân Thanh, hắn tránh còn không kịp.
Tô Vân Thanh bứt lấy một cành cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, chẳng hề để ý nói: “Thời gian qua ta mềm yếu còn chưa đủ sao? Tiêu Lăng Vũ có bởi vì vậy mà đối tốt với ta không? Thanh Chi, có một số người, ngươi càng theo đuổi hắn, hắn sẽ không xem ngươi ra gì.”
Tiểu nha hoàn nghe không hiểu ý Tô Vân Thanh nói, nhưng nàng biết, kế tiếp sẽ phải sống khổ sở.
Nàng nghĩ rằng sau khi rời khỏi phủ thừa tướng gả đến vương phủ, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, không nghĩ tới…
Thanh Chi nhịn không được quay đầu đi, lau nước mắt.
Tô Vân Thanh đẩy cửa sổ Khô Nguyệt Lâu ra, chú chim sơn ca nhỏ kia cũng bay theo qua đây.
“Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Linh nhi, ngươi còn người bạn nào khác ở đây không?” Tô Vân Thanh phủi bụi, trườn lên bệ cửa sổ cũ kỹ, trêu đùa chim chóc.
“Chiêm chiếp!” chú chim nhỏ dùng đầu cọ vào bàn tay Tô Vân Thanh.
Thanh Chi nhìn Tô Vân Thanh cứ lầm bà lầm bầm, khẽ thở dài.
Cứ tưởng bệnh tình của thiếu gia đã tốt hơn, không nghĩ tới bệnh lại ngày càng lớn, thường xuyên nói chuyện cùng lũ chim không hiểu rõ đang nói cái gì.
Thanh Chi ôm đệm chăn vào phòng, Tô Vân Thanh chán đến chết nhìn phong cảnh xung quanh.
Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ rời khỏi nơi này. Có nhiều chuyện hắn vẫn chưa làm tốt, chưa báo ân cha mẹ, lương tâm hắn thật sự khó an.
“Chiêm chiếp!” Chú chim đang ngoan ngoãn bỗng nhiên vỗ cánh bay lên không trung.
Nó nói cho Tô Vân Thanh có người tới, nó phải đi trước.
Người?
Tô Vân Thanh nhìn bốn phía, người ở nơi nào?
Nếu như có quỷ, hắn cũng không sợ, trên người chính mình không có nhân quả, hơn nữa Lục giới có quy định, năm giới còn lại không được làm tổn thương phàm nhân, nếu không sẽ bị trời phạt.
Nhìn kĩ hơn, Tô Vân Thanh mới thấy trong sân có một nam tử xa lạ đứng dựa vào cây đại thụ.
Đôi mắt của tên nam tử này thật tà mị.
“Tiểu Thanh Nhi, ngươi sống tốt chứ? Ngày đó ta tới chậm, chớ trách ta.” Nam tử này đứng chổ cây đại thụ, vài giây sau bước tới trước mặt Tô Vân Thanh, tay xoa mặt hắn.
“Ngươi là ai?” Tô Vân Thanh hất tay hắn xuống.
Mặc Ly nhíu mày: “Tiểu Thanh Nhi ngươi đang trách ta sao?”
Tô Vân Thanh lạnh lùng đánh giá quần áo hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi là người của Ma giới?”
Hắn không có ấn tượng tốt với ma giới, những người rơi vào ma đạo phần lớn tâm tính đều cố chấp, phản nghịch.
“Ngươi thật sự không nhớ ta sao?” Mặc Ly duỗi tay lung lay vài cái ở trước mặt Tô Vân Thanh.
“Ma giới các ngươi không mấy ai tốt.” Tô Vân Thanh liếc mắt nhìn hắn.
“Tiểu Thanh Nhi nói như vậy làm ta đâu lòng, năm đó hai chúng ta cùng nhau đến vườn tiên trộm trái cây, sao ta lại không phải người tốt chứ?” Mặc Ly giả bộ đau lòng, đặt tay lên ngực.
Tô Vân Thanh xoa đầu, hắn không nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ rõ mình là huyết mạch của tộc Phượng thần, chân long chưởng quản Thiên giới, phượng hoàng phù hộ nhân gian, trăm năm qua tộc Phượng thần luôn cố gắng hoàn thành phận sự của mình, bảo vệ phàm giới.
Nhưng tại sao mình lại ngủ say, còn nhập vào thân thể của phàm nhân, hắn không thể nhớ nỗi.
“Phượng tộc… đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Vân Thanh cảm thấy sự tình không đúng, hình như người trước mặt biết mình trước kia, nếu vậy hỏi hắn không tốt hơn sao.
“Này… Nói ra thì rất dài, về sau có cơ hội ta sẽ kể cho ngươi. Tiểu Thanh Nhi ngươi cứ dùng thân phận này sống vui vẻ cả đời, đến khi nào dương thọ hết, ta chắc chắn sẽ trợ nguyên thần ngươi quy vị.” Mặc Ly duỗi tay điểm cái trán Tô Vân Thanh, giống như rất thân mật.
Thanh Chi đi tới hỏi: “Thiếu gia, ngươi nói chuyện với ai ngoài đó vậy?”
Mặc Lychống cái trán nhìn Thanh Chi nói: “Nha đầu kia không thấy ta, ở đây chỉ có tiểu Thanh nhi mới nhìn thấy.”
Người khác không nhìn thấy hắn?
Tô Vân Thanh nhìn Mặc Ly, tròng mắt xoay vài vòng, bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến hay!
Hắc hắc hắc, không phải nói nơi này có ma quỷ sao?
Vậy hắn sẽ làm cho nơi này thật sự có ma quỷ!
Tô Vân Thanh cười xấu xa, ngoắc ngoắc ngón tay với Mặc Ly: “Giúp ta chuyện này đi!”
Đúng là có vài lần Tiêu Lăng Vũ đem đồ ăn vặt đến cho Tô Vân Thanh, nhưng cũng chỉ là nể mặt mũi của thừa tướng thôi. Đối vẻ mặt ngốc nghếch của Tô Vân Thanh, hắn tránh còn không kịp.
Tô Vân Thanh bứt lấy một cành cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, chẳng hề để ý nói: “Thời gian qua ta mềm yếu còn chưa đủ sao? Tiêu Lăng Vũ có bởi vì vậy mà đối tốt với ta không? Thanh Chi, có một số người, ngươi càng theo đuổi hắn, hắn sẽ không xem ngươi ra gì.”
Tiểu nha hoàn nghe không hiểu ý Tô Vân Thanh nói, nhưng nàng biết, kế tiếp sẽ phải sống khổ sở.
Nàng nghĩ rằng sau khi rời khỏi phủ thừa tướng gả đến vương phủ, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, không nghĩ tới…
Thanh Chi nhịn không được quay đầu đi, lau nước mắt.
Tô Vân Thanh đẩy cửa sổ Khô Nguyệt Lâu ra, chú chim sơn ca nhỏ kia cũng bay theo qua đây.
“Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Linh nhi, ngươi còn người bạn nào khác ở đây không?” Tô Vân Thanh phủi bụi, trườn lên bệ cửa sổ cũ kỹ, trêu đùa chim chóc.
“Chiêm chiếp!” chú chim nhỏ dùng đầu cọ vào bàn tay Tô Vân Thanh.
Thanh Chi nhìn Tô Vân Thanh cứ lầm bà lầm bầm, khẽ thở dài.
Cứ tưởng bệnh tình của thiếu gia đã tốt hơn, không nghĩ tới bệnh lại ngày càng lớn, thường xuyên nói chuyện cùng lũ chim không hiểu rõ đang nói cái gì.
Thanh Chi ôm đệm chăn vào phòng, Tô Vân Thanh chán đến chết nhìn phong cảnh xung quanh.
Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ rời khỏi nơi này. Có nhiều chuyện hắn vẫn chưa làm tốt, chưa báo ân cha mẹ, lương tâm hắn thật sự khó an.
“Chiêm chiếp!” Chú chim đang ngoan ngoãn bỗng nhiên vỗ cánh bay lên không trung.
Nó nói cho Tô Vân Thanh có người tới, nó phải đi trước.
Người?
Tô Vân Thanh nhìn bốn phía, người ở nơi nào?
Nếu như có quỷ, hắn cũng không sợ, trên người chính mình không có nhân quả, hơn nữa Lục giới có quy định, năm giới còn lại không được làm tổn thương phàm nhân, nếu không sẽ bị trời phạt.
Nhìn kĩ hơn, Tô Vân Thanh mới thấy trong sân có một nam tử xa lạ đứng dựa vào cây đại thụ.
Đôi mắt của tên nam tử này thật tà mị.
“Tiểu Thanh Nhi, ngươi sống tốt chứ? Ngày đó ta tới chậm, chớ trách ta.” Nam tử này đứng chổ cây đại thụ, vài giây sau bước tới trước mặt Tô Vân Thanh, tay xoa mặt hắn.
“Ngươi là ai?” Tô Vân Thanh hất tay hắn xuống.
Mặc Ly nhíu mày: “Tiểu Thanh Nhi ngươi đang trách ta sao?”
Tô Vân Thanh lạnh lùng đánh giá quần áo hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi là người của Ma giới?”
Hắn không có ấn tượng tốt với ma giới, những người rơi vào ma đạo phần lớn tâm tính đều cố chấp, phản nghịch.
“Ngươi thật sự không nhớ ta sao?” Mặc Ly duỗi tay lung lay vài cái ở trước mặt Tô Vân Thanh.
“Ma giới các ngươi không mấy ai tốt.” Tô Vân Thanh liếc mắt nhìn hắn.
“Tiểu Thanh Nhi nói như vậy làm ta đâu lòng, năm đó hai chúng ta cùng nhau đến vườn tiên trộm trái cây, sao ta lại không phải người tốt chứ?” Mặc Ly giả bộ đau lòng, đặt tay lên ngực.
Tô Vân Thanh xoa đầu, hắn không nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ rõ mình là huyết mạch của tộc Phượng thần, chân long chưởng quản Thiên giới, phượng hoàng phù hộ nhân gian, trăm năm qua tộc Phượng thần luôn cố gắng hoàn thành phận sự của mình, bảo vệ phàm giới.
Nhưng tại sao mình lại ngủ say, còn nhập vào thân thể của phàm nhân, hắn không thể nhớ nỗi.
“Phượng tộc… đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Vân Thanh cảm thấy sự tình không đúng, hình như người trước mặt biết mình trước kia, nếu vậy hỏi hắn không tốt hơn sao.
“Này… Nói ra thì rất dài, về sau có cơ hội ta sẽ kể cho ngươi. Tiểu Thanh Nhi ngươi cứ dùng thân phận này sống vui vẻ cả đời, đến khi nào dương thọ hết, ta chắc chắn sẽ trợ nguyên thần ngươi quy vị.” Mặc Ly duỗi tay điểm cái trán Tô Vân Thanh, giống như rất thân mật.
Thanh Chi đi tới hỏi: “Thiếu gia, ngươi nói chuyện với ai ngoài đó vậy?”
Mặc Lychống cái trán nhìn Thanh Chi nói: “Nha đầu kia không thấy ta, ở đây chỉ có tiểu Thanh nhi mới nhìn thấy.”
Người khác không nhìn thấy hắn?
Tô Vân Thanh nhìn Mặc Ly, tròng mắt xoay vài vòng, bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến hay!
Hắc hắc hắc, không phải nói nơi này có ma quỷ sao?
Vậy hắn sẽ làm cho nơi này thật sự có ma quỷ!
Tô Vân Thanh cười xấu xa, ngoắc ngoắc ngón tay với Mặc Ly: “Giúp ta chuyện này đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.