Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Chương 2: Chương 2

Vô Tâm Vô Tư

03/10/2015

"Hử !?" Lãnh Thiên ngâm mình trong suối nước nóng, khuỷu tay chống lên bậc đá cầm lấy ly Whisky màu xanh hỗn hợp hồng uống một ngụm, nhướng mày nhìn thuộc hạ đang quỳ bên bờ.

"Tra ra ?"

"Bây giờ thì chưa, Thiếu Chủ !" Bọn họ quả là thất trách, đã năm lần bảy lượt làm Thiếu Chủ thất vọng. Lần này bên Y Nhĩ bị trộm mất loại hợp chất hoá học mới chế tạo dùng để khống chế sự khép miệng vết thương.

"À..." Tiếng "à" nhẹ nhàng lại làm tim hắn khẽ lộp bộp, không ổn.

"Bảng xếp hạng Thần Thâu thế nào !?"

Ách, nói chuyện với Thiếu Chủ quả là hại não. Giây trước còn thân thiết trò chuyện với bạn, phút sau đã ghim đạn vào tim bạn - đây là câu dùng để miêu tả Lãnh Thiên.

Lòng dạ thâm sâu, vô cùng khó lường!

"Thanh Từ của Vạn Huyết bang - xếp hạng ba, Huyền Âm - đầu bảng !"

"Thứ hai ?"

"Dạ, tháng trước đắc tội Minh thiếu, đã chết !" Nói đến đây, hắn nhịn không được giật nhẹ khoé môi. Haha...đáng lắm, lấy cắp đồ của Minh thiếu, nhưng Thi Tâm kia cũng có bản lãnh đó chứ.

"A...vậy còn không đi xem Huyền Âm kia đang nơi nào !" Lãnh Thiên lạnh giọng gầm một tiếng.

"Dạ...thuộc hạ lập tức đi !" Vẻ vui sướng khi người gặp hoạ nháy mắt cứng ngắc. Dạo này, đúng là hắn quá lú lẫn rồi.

Quên nói, hắn tên là Thanh Từ a !

"Có vẻ, cậu cần đến chỗ Y Nhĩ tẩy não một chút" Giọng Lãnh Thiên lành lạnh góp phần thanh lãnh trong sương tối sớm hạ.

"Thiếu Chủ... haha... thuộc hạ đi lĩnh tội trước." Chưa tới ba giây, bóng Thanh Từ cũng chẳng thấy, hơi thở cũng không còn.

Đùa gì đấy ! Không chạy mới thật là ngu. Trời, rõ ràng đang ám chỉ hắn quên bang quy. Không hoàn thành nhiệm vụ phải đi từ đường nhận phạt.

Aiz, Huyền Âm là ai vậy ? Dung mạo thế nào ? Một chút cũng không biết, đi tìm...đây căn bản là đòi mạng hắn mà.

Hy vọng Y Nhĩ không dùng hắn làm chuột bạch.

"Từ, mai tôi tới Sky, cậu sẵn trấn Vạn Huyết một thời gian." Âm thanh từ hoa tai vang lên doạ hắn ngã đến choáng váng.

Thiếu Chủ, người quá hắc rồi !





Tử Động cũng là một trong những tổ chức mới tiếp truyền trăm năm gần đây. Nơi này nằm sâu trong lòng đất, địa động phức tạp hoá, kĩ thuật tân tiến. Không ai rõ mặt ai, bởi...ngũ hộ pháp chiếc ghế đặt mỗi nơi phòng C-AL.

Người chủ vị ngồi trong phòng kính bảo hộ. Trong đường hầm xuyên suốt một khoảng tối đến không nhìn thấy rõ bàn tay, nhưng cố tình làm con người thư thái nhẹ nhõm kì lạ.

Tiếng cười nhẹ vang vọng...

Thiếu nữ mặc đồ đen mặt ửng đỏ, giọng ngại ngùng.

"Chủ nhân, đừng cười Thi Thi nữa !"

"Ha..ngươi chạy tới chỗ Y Nhĩ làm gì ta không biết sao. Muốn gả đi ?" Giọng nói ôn nhu đầy ý cười trêu chọc.

"Thi Thi không dám, Chủ nhân !"

"Tốt ! Hay cho câu không dám, ngươi đây là đang khiêu khích năng lực Vạn Huyết !"

"Chủ nhân..." Thiếu nữ tên Thi Thi ngỡ ngàng vẻ không hiểu nhìn về nơi phát âm thanh.

"Tử Thi, ngươi không lo Tử Huyền sao ? Không lo Tử Động sao ?" Không khí trong mật thất nhất thời hạ xuống, thế nhưng, giọng nói còn rét lạnh hơn.

"Chủ nhân, Thi Thi không cố ý đâu." Người ngồi cạnh cách đó Thi Thi mặc váy đỏ quyến rũ kiều mị nũng nịu cầu tình.

"Tử Tình, muốn cầu tình ? Ngươi sẽ làm ta thương tâm đó !" Tuy nói vậy, nhưng chất giọng đã trở nên nhu hoà ấm áp.

"Thi Tâm, bại lộ ngươi sẽ thế nào đây !" Thanh âm than nhẹ ẩn ẩn lo lắng.

"Tử Huyền đang ở Ai Cập." Tử Tâm giọng lạnh ngắt bổ sung.

"Mọi hành động cẩn thận một chút. Vạn Huyết không phải dạng vừa đâu. Đi đi!"

"Rõ, Chủ nhân !"

"Ngu ngốc ! Đây là phòng Phán quyết, vậy mà còn mơ tưởng Chủ nhân yêu thương khen thưởng !" Ánh mắt Tử Tình sắc bén liếc Tử Thi, rồi cũng xoay người đi về cửa ra của mình.

Tử Thi cúi đầu có chút sụt sịt. Cô biết người ở đây ngoài xem trọng giá trị lợi dụng thì chính là khẩu xà tâm phật.

Tử Tình nhắc nhở sao cô không biết chứ. Bọn họ đều vào ra sinh tử tiếp nhận Tử Động. Chủ nhân nhặt họ về khi còn nhỏ, chăm sóc họ, sao có thể không quan tâm.



Cô đâu muốn làm hại mọi người chứ. Nhưng, Y Nhĩ sáng tạo đồ rất hay. Lần sau trộm tiếp, không cho mọi người biết là được rồi.

Tử Thi thở dài, trong lòng lại phấn khích không thôi. Ở trong đây tối, có ai nhìn thấy mặt ai đâu mà biết cô đang vui vẻ.

Mọi người thật quan tâm cô. Nét cười chợt đông lạnh, giọng nói nhàn nhạt truyền vào tai:"Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì. Đi phòng Tối !"

Ô...ô...Chủ nhân người không cần hù chết em ! Em sai rồi !

"Dạ.. !" Tử Thi khóc không ra nước mắt đi phòng Tối huấn luyện lại.



Sky

Thiếu nữ nhẹ chân bước đi, cúi đầu tay đảo lộn khối màu. Tóc lơ đãng che kín khuôn mặt tạo cho người khác cảm giác u ám không hiểu.

Một thuộc hạ thấy cô vô thức đi vào khuôn viên thì nhíu mày chặn lại.

"Tiểu thư, đã đến giờ vào lớp !"

"Tránh-ra !" Cô chậm rãi phun ra hai chữ nặng kí. Vẫn cúi đầu chơi rubic.

"Tiểu thư Băng L.."

*Cốp* Khối rubic quăng thẳng vào trán người lắm chuyện đang huyên huyên.

Không chút cảm giác với việc bản thân làm, Băng Ly đi thẳng tới khuôn viên để mọi việc cho người đàn ông mặt lạnh tên Hạo Tâm xử lí.

"Ngươi không có bản sự quản tiểu thư. Cũng không có quyền gọi tên Tiểu thư!" Hạo Tâm vốn dĩ mặt than hình tượng, nay lại khó chịu vì bị điều đến cạnh vị Tiểu thư này.

Nguỵ trang thân phận rất tốt, có điều...vì sao phải ở cạnh Băng Ly chứ ?

Hắn, Tử Tâm rất không cam lòng ! Hỉ nộ vô thường, lại thường thương mấy người vô tội vì lỗi lầm của cô ta...

Hắn ngắn tới nhìn lui cũng không ra trên người cái loại người này có gì cho Chủ nhân lấy giá trị.

Không biết Chủ nhân định làm gì.

*Oa...chương tới là Lãnh Thiên tới Sky rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook