Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Chương 18: Tìm được

Vô Tâm Vô Tư

15/07/2016

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tầng tầng lớp lớp rực sáng một mảng diệp lục đầy sức sống.

Âm thanh của thiên nhiên hoà lẫn tạo nên một bản hoà tấu tuyệt diệu. Nhẹ nhàng, bình thản!

Thiếu nữ vén tóc sang một bên ngẩng đầu cười một tiếng:"Xuất phát." Toàn thân toát lên vẻ thân cận ấm áp, cùng với thiếu nữ lạnh lùng xa cách ngày trước hoàn toàn trái ngược như hai thái cực.

Dù cho Băng lão ở đây, chắc rằng ông cũng không nhận ra đứa con gái quái dị của mình là cô gái thanh thuần dịu dàng trước mặt.

Thiếu nữ nhấc chân dứt khoát bước đi.

Lần này xem như nhiệm vụ cuối cùng, sống chết vẫn là một nan đề.

Thấy bốn người cứ sáp sáp đi sau mình, Băng Ly nhẹ cau mày:"Đi theo tôi làm gì? Giải tán."

Liếc mắt quan sát bốn phía đều một màu xanh, Hoa Dao Âm lắc đầu:"Thủ lĩnh, tôi muốn ở cạnh người." Thủ lĩnh mới lấy được huyết thanh giải bệnh, sức khoẻ vẫn chưa tốt, cô thế nào yên tâm bỏ đi.

Trên mặt Sai Nhi Tình thuở phong tình quyến rũ nay lại hết sức nghiêm túc không hài lòng:"Thủ lĩnh cô muốn chết sao? Vậy Lãnh Thiên thì sao?"

Vốn muốn kéo chút lưu luyến trong Băng Ly, ai ngờ cô chỉ cười nhạt, nói:"Tôi đã chết rồi."

"Thủ lĩnh..." Thi Tâm mím môi.

Đã chết, cách nói này cũng không sai. Bởi hiện tại thủ lĩnh chẳng khác gì mới tái sinh. Sống lại từ những ngày tháng bệnh độc dằn vặt từ nhỏ. Thuốc giải cùng huyết thanh đã thanh tẩy triệt để dư âm độc hại trong người thủ lĩnh, cho nên cô tràn đầy sức sống như vậy cũng không phải không có lý do.

Đây là nhiệm vụ cuối rồi. Quyết định lên nắm quyền hay không? Tuỳ thuộc bản thân thủ lĩnh.

Không khí nổi lên một hồi rạo rực, giằng co áp bức. Ngay lúc này thanh âm trầm ấm kiên quyết chợt vang lên chặn ngang cuộc phản đối của thuộc hạ bốn người.

"Băng Ly, anh xem lần này em làm sao trốn khỏi anh."

Băng Ly ngẩn người. Đó là...

Chưa kịp nghĩ nhiều đã rơi vào lòng ngực ấm áp, giọng nói nhu hoà trách cứ:"Sao em lại đối xử với anh như vậy? Em không biết anh tìm em rất lâu sao? Gặp lại em, em lại dùng bộ dáng này lừa gạt anh."

May mắn khi nhỏ hai người chơi chung, có lần hắn nhìn thấy cánh bướm đỏ tung bay sau lưng cô....bằng không e rằng hắn đã bị lừa. Cô thế nhưng dùng cách thức này chạy trốn khỏi hắn!

Rất tàn nhẫn...Xưa nay cô đối hắn đều như vậy. Nhưng hắn lại luyến tiếc buông tay!



"Lãnh Thiên, buông tay!" Người trong vòng tay bắt đầu vùng vẫy không yên. Hắn lại càng ôm chặt mím môi cương quyết:"Vĩnh viễn không buông!" Cả đời này đều không. Cô chạy mất. Vậy ai đền cô dâu cho hắn bây giờ?

"Hừ, anh trai, anh có cần sến súa vậy không hả!" Thanh âm lanh lãnh trong trẻo vọng từ phía sau làm Băng Ly đình chỉ hành động, cô nhíu mày liễu nghi hoặc:"Tiếu?"

"Hic...chị dâu. Hoá ra chị còn nhớ em hả? Tưởng chừng vứt em vào xó rồi chứ, dám bỏ đi." Lãnh Tiếu phồng má khoanh tay hờn dỗi.

Băng Ly:"...." Ai có thể nói cho cô chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ....hình như không thân nha.

Hai anh em tranh cãi một hồi cùng bốn người thủ hạ thỉnh thoảng góp vui, đến tối xuống vẫn chưa đi bao xa. Chuyện này làm Băng Ly cực đau đầu. Vốn đã có bốn người không nghe cô, nay lại thêm hai người trưng vẻ mặt 'như thế là không ngoan' để áp cô.

Hạo Tâm nén cười. Hiện tại hắn đã hiểu tại sao ngày trước Hoa Dao Âm buộc hắn đi bảo vệ Băng Ly. Khoảng thời gian chưa kế nhiệm để Hoa Dao Âm gánh vác tổ chức 'Tử Động', thỉng thoảng Băng Ly phải làm nhiệm vụ trong tình trạng suy yếu. Vì vậy đã suy lại càng yếu, không có người bảo vệ không được. So với người của Băng lão, Hoa Dao Âm càng yên tâm người trong tổ chức nên mới đẩy hắn đi chăm sóc Băng Ly.

Nếu Băng Ly chết, đối với tổ chức là một tổn thất lớn. Bởi người đầu bảng sát thủ của 'Tử Động' hơn mười năm nay đều là Băng Ly. Mà Băng Ly đối với thủ hạ cực kì tốt, hắn nguyện bảo vệ cô. Nhưng hiện tại cô không cần hắn.

Nhìn không khí vui vẻ tưng bừng, người không biết còn tưởng bọn họ đi dã ngoại chứ không phải làm nhiệm vụ. Mà Băng Ly lại hết sức bất đắc dĩ ngồi cạnh Lãnh Thiên ngẩn người nhìn đống lửa rực cháy đỏ hừng.

Có thủ lĩnh nào dung túng thuộc hạ như cô đâu a!

"Lãnh thiếu chủ, sao ngài lại biết thủ lĩnh ở đây?" Thi Tâm nghe Lãnh Tiếu xum xoe từ đầu đến cuối chuyện lật tẩy Băng Ly giả chết trốn đi, không khỏi hiếu kì hỏi.

"Haha~anh trai chả có gì cả. Ít ra em còn có tâm linh tương thông với chị dâu nga." Đứa em vô lương nào đó cất tiếng cười. Lãnh Thiên buồn bực. Em gái trêu chọc, vợ thì bỏ lơ hắn.

Hắn đã làm nên tội nghiệt gì a!

"Là em?" Thi Tâm trợn mắt bất khả tư nghị. Nói Lãnh Thiên lần đường tìm ra bọn họ còn hợp lí hơn, nhưng:"...Thật sao?"

Lãnh Tiếu đắc ý cười:"Phải đó. Có phải em rất giỏi hay không?" Chút chuyện nhỏ đó, chuyên gia nằm vùng như cô không có vấn đề.

"Phải. Rất giỏi a." Băng Ly nở nụ cười, má lộ ra đồng tiền tinh xảo.

Nhận được sát ý từ chị dâu, Lạnh Tiếu lập tức co rụt thu liễm lại:"Chị dâu...haha..em chẳng qua chỉ muốn gặp chị thôi.." Cười khan trở thành bất đắc dĩ. Cô chỉ muốn giải cứu Ly tỷ thoát kiếp nạn lần này thôi...món nợ kiếp trước, kiếp này trả!

"Hừ." Chạy loạn cũng không sao nhưng vì nguyên cớ gì cứ chạy theo cô? Con bé này cùng anh trai nó đều cùng một loại người, không tốt nhất là đều bám lấy cô.

Lãnh Tiếu nhích qua chỗ Băng Ly đang ngồi, đáng thương hề hề:"Em chỉ muốn bảo vệ chị thôi mà."



Khoé miệng Băng Ly nhếch lên cứng ngắc nghi hoặc:"Tôi yếu ớt đến vậy sao?"

No way!

Đùa gì chứ!

Bốn người Hoa Dao Âm đồng loạt đổ mồ hôi, trong lòng hô to không thể nào. Cho dù thời kì còn chất độc trong người, dù bọn họ đấu với cô đều không dành được thế thượng phong. Càng đừng nói hiện nay cô đã giải hết chất độc hại trong cơ thể, tuy có chút suy yếu, nhưng một kích giải quyết họ, thì không có vấn đề.

Thấy ánh mắt kinh dị của bốn người chằm chọc về phía mình, Lãnh Tiếu hơ hơ cười, sau đó cúi gằm mặt hung hăng cắn đùi gà trên tay.

Huhu, sao ai cũng ức hiếp cô, cô hiền quá mà.

Lãnh Thiên buồn cười nghịch bàn tay nõn mịm của Băng Ly. Tuy nhiên không còn đối tượng đả kích, Băng Ly chuyển sang người gần mình nhất:"Phiền anh tránh xa tôi một chút. Chúng ta không thân nha."

Khoé miệng Lãnh Thiên cứng đờ, vội nói:"Anh là hôn phu của em a!"

Đá ánh mắt tới chỗ bọn Hoa Dao Âm, Băng Ly nghi vấn:"Đó là thật à?"

Tập thể bốn người đồng lòng đồng thanh:"Không có a. Chúng ta đâu quen hắn. Hắn là ai vậy?"

Lãnh Thiên trợn mắt nhìn Băng Ly uy hiếp bọn thủ hạ trắng trợn, vừa tức vừa buồn cười cúi đầu cắn má cô một ngụm.

"Uy?" Dãn khoảng cách giữa mình và Lãnh Thiên xong, cô bối rối lấy tay lau má. Eo, nước bọt rất dơ biết không? Hàng tỷ vi khuẩn sinh sôi trong khoang miệng, biết không?

Nhìn đám Hoa Dao cúi đầu nén cười, Băng Ly mím môi tung chân đá Lãnh Thiên một phát.

Bắt lấy chân cô, hắn bất cười sáp lại gần:"Em đây là thẹn quá hoá giận à?"

"Đồ chết tiệt!" Chân trụ bị nắm, chân còn lại cũng chẳng còn sức lớn, đó là quy luật. Tuy nhiên nó lại chẳng thể áp dụng lên cô, Băng Ly nâng chân mượn lực đạp thẳng vào bụng Lãnh Thiên.

"Aaa..."

Lãnh Thiên giật khoé miệng. Hắn vốn định la lên để lấy sự áy náy đồng cảm của cô, nay lại....Sao ai cũng cướp lời thoại của hắn vậy hả!!!?

Lại nhìn người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, hắn càng câm nín. Người ta đã cháy đen thui rồi, hắn cũng không phải không có lương tâm tiếp tục giày vò? Aii, ai bảo hắn lương thiện đây, không tính toán với người kia. Bỏ qua, bỏ qua.

Băng Ly cười một tiếng than nhẹ:"Sụp bẫy a."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook