Chương 7: Chuyển Qua Đi
Ninh Mông Hồ
24/11/2022
Đường Vũ ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, dì Trương thử hỏi: "Cô Đường, ăn chút cháo chứ? ”
Đường Vũ nhìn bát cháo kia, nhíu nhíu mày, còn chưa kịp cự tuyệt, dì Trương lập tức nói: "Ăn chút gì đi, nếu không thân thể cũng không chịu nổi đâu, chuyện lớn gì cũng không quan trọng bằng sức khoẻ."
Đường Vũ thở dài, nhìn bộ dáng khẩn trương của dì Trương, bất đắc dĩ cười cười, dì Trương chỉ sợ chăm sóc không tốt cho mình sẽ chọc giận Hoắc Vân Thâm, cô làm khó một bảo mẫu làm gì chứ?
Đường Vũ vươn tay, nói: "Bưng tới đi, tôi ăn một miếng.”
Dì Trương vui mừng, nếu Đường Vũ không ăn cơm sẽ cách ngày Hoắc Vân Thâm sa thải bà không xa, bà bưng cháo đưa cho Đường Vũ, Đường Vũ bưng lên ăn một miếng, tay nghề của dì Trương rất tốt, cháo nấu mềm thơm ngát, rất ngon miệng, Đường Nghiên ăn nửa bát rồi trả lại bát cho dì Trương, nói: "Ăn không nổi nữa, dọn đi đi.”
Dì Trương thu dọn bát, nói: "Cô Đường, lúc tiên sinh đi đã dặn dò, bảo cô chuyển lên phòng bệnh vip trên lầu, anh ấy nói thủ tục đều đã làm xong.”
Đường Vũ ngẩn người, nói: "Được, vậy chuyển qua đi.”
Dì Trương đỡ Đường Vũ lên lầu, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Bạch Chi Ngữ, Đường Vũ dừng một chút, không nói gì, cùng dì Trương tiếp tục đi, đi thẳng đến cuối hành lang mới đến phòng bệnh, Bạch Chi Ngữ ở phòng bệnh 401, Phòng bệnh Hoắc Vân Thâm sắp xếp cho Đường Vũ ở 412, cách cả hành lang, Đường Vũ cười cười, đây là sợ cô quấy rầy Bạch Chi Ngữ nghỉ ngơi sao? Nếu đã như vậy, sao không đem cô ta về nhà mà nuôi dưỡng? Để hai người phụ nữ sống cùng một tầng đã khiến Hoắc Vân Thâm khó xử rồi nhỉ.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì khó xử. Lúc trước khi cô tự đưa mình đến trước mặt Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm đã nói rất rõ ràng với cô, chỉ là giao dịch, cho dù tình cảm thì đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, cô cho tới bây giờ cũng không phải là người đáng để làm khó anh, cô còn đang suy nghĩ lung tung cái gì?
Bạch Chi Ngữ là ai, Đường Vũ không biết, chỉ biết mỗi lần Bạch Chi Ngữ vừa gọi điện thoại, Hoắc Vân Thâm đã lập tức rời đi, cho nên những thứ khác, cô cũng không cần phải tự làm mất mặt mình mà hỏi quá nhiều, miễn cho mình khó chịu.
Buổi tối, Đường Vũ hạ sốt, khó khăn lắm trên người mới có chút sức lực, muốn đứng lên đi dạo một chút, vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Hoắc Vân Thâm từ trong thang máy đi ra, cô cười đi tới, đang chuẩn bị chào hỏi, còn chưa kịp lên tiếng, phía trước đã vang lên một giọng nữ nũng nịu, nói: "Anh Vân Thâm, anh đến rồi!”
Bạch Chi Ngữ mặc quần áo bệnh nhân, có vẻ nhỏ nhắn lại nhu nhược. Hoắc Vân Thâm đi tới trước mặt Bạch Chi Ngữ, nói một câu gì đó, dỗ dành Bạch Chi Ngữ mặt mày hớn hở, Bạch Chi Ngữ kéo góc áo anh, giống như đang làm nũng với bạn trai. Hoắc Vân Thâm giơ tay sờ sờ tóc cô ta, đi theo cô ta vào phòng bệnh 401, Đường Vũ lúng túng buông cánh tay đang giơ lên một nửa xuống, bất lực nở nụ cười. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Đường Vũ xoay người trở lại phòng bệnh, dì Trương đang thu dọn giường bệnh cho cô, thấy cô trở về nhanh như vậy, hỏi: "Sao lại trở về nhanh như vậy? Không phải nói muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Đường Vũ cười cười, nói: "Một người lười vận động.”
"Vậy tôi đi cùng cô Đường nhé?" Dì Trương lập tức nói.
Đường Vũ lắc đầu, ngồi trên giường bệnh chán ngán chơi điện thoại, nói: "Không cần, tôi không muốn đi.”
Không bao lâu sau, Hoắc Vân Thâm liền tiến vào, dì Trương rất tinh ý mà rời khỏi phòng bệnh, Đường Vũ liếc Hoắc Vân Thâm một cái rồi chui vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt giống như mèo nhìn Hoắc Vân Thâm, mang theo mị lực câu người, lại ẩn chứa ủy khuất không rõ.
Đường Vũ nhìn bát cháo kia, nhíu nhíu mày, còn chưa kịp cự tuyệt, dì Trương lập tức nói: "Ăn chút gì đi, nếu không thân thể cũng không chịu nổi đâu, chuyện lớn gì cũng không quan trọng bằng sức khoẻ."
Đường Vũ thở dài, nhìn bộ dáng khẩn trương của dì Trương, bất đắc dĩ cười cười, dì Trương chỉ sợ chăm sóc không tốt cho mình sẽ chọc giận Hoắc Vân Thâm, cô làm khó một bảo mẫu làm gì chứ?
Đường Vũ vươn tay, nói: "Bưng tới đi, tôi ăn một miếng.”
Dì Trương vui mừng, nếu Đường Vũ không ăn cơm sẽ cách ngày Hoắc Vân Thâm sa thải bà không xa, bà bưng cháo đưa cho Đường Vũ, Đường Vũ bưng lên ăn một miếng, tay nghề của dì Trương rất tốt, cháo nấu mềm thơm ngát, rất ngon miệng, Đường Nghiên ăn nửa bát rồi trả lại bát cho dì Trương, nói: "Ăn không nổi nữa, dọn đi đi.”
Dì Trương thu dọn bát, nói: "Cô Đường, lúc tiên sinh đi đã dặn dò, bảo cô chuyển lên phòng bệnh vip trên lầu, anh ấy nói thủ tục đều đã làm xong.”
Đường Vũ ngẩn người, nói: "Được, vậy chuyển qua đi.”
Dì Trương đỡ Đường Vũ lên lầu, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Bạch Chi Ngữ, Đường Vũ dừng một chút, không nói gì, cùng dì Trương tiếp tục đi, đi thẳng đến cuối hành lang mới đến phòng bệnh, Bạch Chi Ngữ ở phòng bệnh 401, Phòng bệnh Hoắc Vân Thâm sắp xếp cho Đường Vũ ở 412, cách cả hành lang, Đường Vũ cười cười, đây là sợ cô quấy rầy Bạch Chi Ngữ nghỉ ngơi sao? Nếu đã như vậy, sao không đem cô ta về nhà mà nuôi dưỡng? Để hai người phụ nữ sống cùng một tầng đã khiến Hoắc Vân Thâm khó xử rồi nhỉ.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì khó xử. Lúc trước khi cô tự đưa mình đến trước mặt Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm đã nói rất rõ ràng với cô, chỉ là giao dịch, cho dù tình cảm thì đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, cô cho tới bây giờ cũng không phải là người đáng để làm khó anh, cô còn đang suy nghĩ lung tung cái gì?
Bạch Chi Ngữ là ai, Đường Vũ không biết, chỉ biết mỗi lần Bạch Chi Ngữ vừa gọi điện thoại, Hoắc Vân Thâm đã lập tức rời đi, cho nên những thứ khác, cô cũng không cần phải tự làm mất mặt mình mà hỏi quá nhiều, miễn cho mình khó chịu.
Buổi tối, Đường Vũ hạ sốt, khó khăn lắm trên người mới có chút sức lực, muốn đứng lên đi dạo một chút, vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy Hoắc Vân Thâm từ trong thang máy đi ra, cô cười đi tới, đang chuẩn bị chào hỏi, còn chưa kịp lên tiếng, phía trước đã vang lên một giọng nữ nũng nịu, nói: "Anh Vân Thâm, anh đến rồi!”
Bạch Chi Ngữ mặc quần áo bệnh nhân, có vẻ nhỏ nhắn lại nhu nhược. Hoắc Vân Thâm đi tới trước mặt Bạch Chi Ngữ, nói một câu gì đó, dỗ dành Bạch Chi Ngữ mặt mày hớn hở, Bạch Chi Ngữ kéo góc áo anh, giống như đang làm nũng với bạn trai. Hoắc Vân Thâm giơ tay sờ sờ tóc cô ta, đi theo cô ta vào phòng bệnh 401, Đường Vũ lúng túng buông cánh tay đang giơ lên một nửa xuống, bất lực nở nụ cười. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Đường Vũ xoay người trở lại phòng bệnh, dì Trương đang thu dọn giường bệnh cho cô, thấy cô trở về nhanh như vậy, hỏi: "Sao lại trở về nhanh như vậy? Không phải nói muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Đường Vũ cười cười, nói: "Một người lười vận động.”
"Vậy tôi đi cùng cô Đường nhé?" Dì Trương lập tức nói.
Đường Vũ lắc đầu, ngồi trên giường bệnh chán ngán chơi điện thoại, nói: "Không cần, tôi không muốn đi.”
Không bao lâu sau, Hoắc Vân Thâm liền tiến vào, dì Trương rất tinh ý mà rời khỏi phòng bệnh, Đường Vũ liếc Hoắc Vân Thâm một cái rồi chui vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt giống như mèo nhìn Hoắc Vân Thâm, mang theo mị lực câu người, lại ẩn chứa ủy khuất không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.