Chương 5: Tiểu Ngũ, Không Nên Chọc Tôi
Ninh Mông Hồ
24/11/2022
Y tá còn đang lải nhải nói, muốn dùng sự quá đáng của bệnh nhân làm nổi bật sự hào phóng đoan trang của mình. Hoắc Vân Thâm đã sải bước đi về phía thang máy, đi tới cửa phòng bệnh 302, đúng lúc gặp bác sĩ đến thay nước truyền đi ra, Hoắc Vân Thâm kéo bác sĩ lại, hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn Hoắc Vân Thâm một cái, hỏi: "Anh là người nhà à?”
Hoắc Vân Thâm ngẩn người, hai chữ người nhà quanh co ở đầu lưỡi một chút, gật đầu, nói: "Tôi là người nhà.”
"Sốt cao không hạ, viêm phổi, bệnh thành như vậy, còn không uống ít rượu lại, người nhà các ngươi cũng mặc kệ." Bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân không thương tiếc sức khoẻ như vậy, tức giận không có chỗ xả, quở trách Hoắc Vân Thâm hai câu rồi rời đi.
Hoắc Vân Thâm có chút không kịp phản ứng, tối hôm qua Đường Vũ uống chút rượu vang đỏ mà đến nỗi khiến cô bị sốt cao viêm phổi? Người phụ nữ này từ khi nào lại yếu đuối như vậy?
Anh đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Đường Vũ đang nằm ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm tái nhợt, nhìn vô cùng suy yếu, cô cau mày, hình như rất không thoải mái. Hoắc Vân Thâm ngồi xuống, sờ trán cô, chỉ cảm thấy rất nóng.
Minh Thành đến phòng bệnh của Bạch Chi Ngữ không tìm thấy Hoắc Vân Thâm, gọi điện thoại cho anh, chuông điện thoại vang lên Đường Vũ liền tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm bên giường bệnh, ngẩn người không nói gì, chờ Hoắc Vân Thâm nghe điện thoại trước.
Hoắc Vân Thâm nghe máy, nói: "Nói."
"Tổng giám đốc, chiều nay còn có cuộc họp, anh nên về nghỉ ngơi rồi." Minh Thành là trợ lý cá nhân của Hoắc Vân Thâm, vô cùng nghiêm khắc sắp xếp thời gian của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Vũ, nhíu mày, nói: "Anh chờ ở dưới lầu đi."
Anh cúp điện thoại, còn chưa nói gì thì dì Trương đã đẩy cửa đi vào, bà vừa mới đi lấy nước nóng cho Đường Vũ, trở về nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ngồi trong phòng bệnh, tay chân luống cuống đứng ở cửa, Đường Vũ liên tiếp xảy ra chuyện, cũng coi như là trách nhiệm của bà.
Đường Vũ nhìn về phía dì Trương ở cửa, nói: "Dì Trương, tôi muốn ăn cháo, phiền dì trở về nấu cháo cho tôi đi.”
"A! Được! Được! Tôi đi ngay." Dì Trương cảm kích nhìn thoáng qua Đường Vũ, bỏ nước ấm xuống xoay người rời đi.
Hoắc Vân Thâm nhìn Đường Vũ "hiểu lòng người", lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Minh Thành, nói: "Đưa dì Trương về biệt thự, chờ bà ấy nấu cháo xong lại đưa tới đây.”
Cúp điện thoại, Hoắc Vân Thâm nhìn Đường Vũ, hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái?”
Đường Vũ ôm chăn, nói: "Chỗ nào cũng không thoải mái.”
"Đau đầu sao?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
Đường Vũ nhìn Hoắc Vân Thâm, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Bạch tiểu thư thế nào rồi?”
Hoắc Vân Thâm ngẩn người rồi cười, nhìn Đường Vũ hỏi: "Em ghen à?”
Đường Vũ cười "ha ha", nói: "Đúng vậy, em ghen lắm, chua rụng cả răng.”
Trên mặt cô mang theo nụ cười lấy lòng, đáy mắt lại rõ ràng là trào phúng cùng lạnh lùng, người phụ nữ không tim không phổi như cô, làm sao có thể ghen được chứ? Nhưng cô lại muốn ra vẻ, còn muốn Hoắc Vân Thâm nhìn ra cô đang ra vẻ, vô cớ chọc người ta không vui.
"Tiểu Ngũ, không nên chọc tôi." Hoắc Vân Thâm vừa nhìn thấy gương mặt ra vẻ của Đường Vũ liền không hiểu sao mất hứng, cô liền thoải mái nói một câu ghen tuông thì sao đâu chứ? ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Đường Vũ và Hoắc Vân Thâm ở chung hơn một tháng, mỗi một ánh mắt của người đàn ông này cô đều nắm rõ ràng, nếu như không phải có bản lĩnh này, Đường Vũ cũng không có cơ hội ở lại bên cạnh Hoắc Vân Thâm, dù sao đùi Hoắc tam gia Giang Thành, không phải ai cũng có thể ôm.
Bác sĩ nhìn Hoắc Vân Thâm một cái, hỏi: "Anh là người nhà à?”
Hoắc Vân Thâm ngẩn người, hai chữ người nhà quanh co ở đầu lưỡi một chút, gật đầu, nói: "Tôi là người nhà.”
"Sốt cao không hạ, viêm phổi, bệnh thành như vậy, còn không uống ít rượu lại, người nhà các ngươi cũng mặc kệ." Bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân không thương tiếc sức khoẻ như vậy, tức giận không có chỗ xả, quở trách Hoắc Vân Thâm hai câu rồi rời đi.
Hoắc Vân Thâm có chút không kịp phản ứng, tối hôm qua Đường Vũ uống chút rượu vang đỏ mà đến nỗi khiến cô bị sốt cao viêm phổi? Người phụ nữ này từ khi nào lại yếu đuối như vậy?
Anh đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Đường Vũ đang nằm ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm tái nhợt, nhìn vô cùng suy yếu, cô cau mày, hình như rất không thoải mái. Hoắc Vân Thâm ngồi xuống, sờ trán cô, chỉ cảm thấy rất nóng.
Minh Thành đến phòng bệnh của Bạch Chi Ngữ không tìm thấy Hoắc Vân Thâm, gọi điện thoại cho anh, chuông điện thoại vang lên Đường Vũ liền tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm bên giường bệnh, ngẩn người không nói gì, chờ Hoắc Vân Thâm nghe điện thoại trước.
Hoắc Vân Thâm nghe máy, nói: "Nói."
"Tổng giám đốc, chiều nay còn có cuộc họp, anh nên về nghỉ ngơi rồi." Minh Thành là trợ lý cá nhân của Hoắc Vân Thâm, vô cùng nghiêm khắc sắp xếp thời gian của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Vũ, nhíu mày, nói: "Anh chờ ở dưới lầu đi."
Anh cúp điện thoại, còn chưa nói gì thì dì Trương đã đẩy cửa đi vào, bà vừa mới đi lấy nước nóng cho Đường Vũ, trở về nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ngồi trong phòng bệnh, tay chân luống cuống đứng ở cửa, Đường Vũ liên tiếp xảy ra chuyện, cũng coi như là trách nhiệm của bà.
Đường Vũ nhìn về phía dì Trương ở cửa, nói: "Dì Trương, tôi muốn ăn cháo, phiền dì trở về nấu cháo cho tôi đi.”
"A! Được! Được! Tôi đi ngay." Dì Trương cảm kích nhìn thoáng qua Đường Vũ, bỏ nước ấm xuống xoay người rời đi.
Hoắc Vân Thâm nhìn Đường Vũ "hiểu lòng người", lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Minh Thành, nói: "Đưa dì Trương về biệt thự, chờ bà ấy nấu cháo xong lại đưa tới đây.”
Cúp điện thoại, Hoắc Vân Thâm nhìn Đường Vũ, hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái?”
Đường Vũ ôm chăn, nói: "Chỗ nào cũng không thoải mái.”
"Đau đầu sao?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
Đường Vũ nhìn Hoắc Vân Thâm, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Bạch tiểu thư thế nào rồi?”
Hoắc Vân Thâm ngẩn người rồi cười, nhìn Đường Vũ hỏi: "Em ghen à?”
Đường Vũ cười "ha ha", nói: "Đúng vậy, em ghen lắm, chua rụng cả răng.”
Trên mặt cô mang theo nụ cười lấy lòng, đáy mắt lại rõ ràng là trào phúng cùng lạnh lùng, người phụ nữ không tim không phổi như cô, làm sao có thể ghen được chứ? Nhưng cô lại muốn ra vẻ, còn muốn Hoắc Vân Thâm nhìn ra cô đang ra vẻ, vô cớ chọc người ta không vui.
"Tiểu Ngũ, không nên chọc tôi." Hoắc Vân Thâm vừa nhìn thấy gương mặt ra vẻ của Đường Vũ liền không hiểu sao mất hứng, cô liền thoải mái nói một câu ghen tuông thì sao đâu chứ? ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Đường Vũ và Hoắc Vân Thâm ở chung hơn một tháng, mỗi một ánh mắt của người đàn ông này cô đều nắm rõ ràng, nếu như không phải có bản lĩnh này, Đường Vũ cũng không có cơ hội ở lại bên cạnh Hoắc Vân Thâm, dù sao đùi Hoắc tam gia Giang Thành, không phải ai cũng có thể ôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.