Chương 479: Bị phóng viên chụp ảnh
Cẩm Hạ Mạt
26/03/2017
"Ôi chao, ai, ôi! Mẹ!" An Sơ Hạ muốn đuổi theo, nhưng mới chạy được vài bước đã dừng lại.
Kỳ thật Khương Viên Viện nói rất đúng, nếu như thực sự là gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cho dù là Hàn Thất Lục có muốn làm gì cũng vô dụng. Đừng thấy bình thường Hàn Thất Lục luôn làm bộ yên lặng cao cao tại thượng, nhưng anh với từng hành động và lời nói của mình đều rất có trách nhiệm.
Nếu như thật sự là một nam một nữ xảy ra quan hệ gì, thì quan hệ của cô cùng Hàn Thất Lục, thì đúng là hồi thiên vô lực rồi. Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ nắm chặt tay lại, lúc này mới cảm nhận được trong tay mình ướt đẫm mồ hôi, làm cô có chút khó chịu.
Dù sao cũng rất lâu rồi không về nhà họ Hướng, Hướng Mạn Quỳ ngồi xe buýt công cộng trở về, thấy chỉ toàn là cô chú, không có mấy người trẻ tuổi, cô đeo kính đen, nhưng không có ai chú ý đến cô.
Cô muốn gọi một chiếc taxi lái đường dài, khoảng cách giữa thành phố A đến thành phố B khá xa, phải mất đến hai giờ ngồi xe, nếu đi nhanh sẽ sớm hơn một chút, nhưng tốc độ cao muốn chạy đường xa, xe buýt nhất định sẽ không đi nhanh. Hướng Mạn Quỳ liên tục vẫy mấy cái taxi tốt, nhưng lái xe đều không muốn đi đường dài.
Rất không dễ dàng gì mới gọi được chiếc xe không phải taxi, Hướng Mạn Quỳ vội vàng đi lên phía trước hỏi: "Xin hỏi, có đi đường dài hay không? Đi thành phố A."
"Không đi đường dài." Sư phó quyết đoán cự tuyệt: "Hiện tại chúng ta ở nơi này vốn dĩ không đi đường dài, khoảng cách ngắn có thể kiếm tiền, muốn gọi xe đi đường dài rất khó, cô vẫn là nên đến nhà ga để đón xe, đi thành phố A do xa nên khoảng hai giờ mới có một chiếc, bây giờ đi có thể vừa kịp lúc."
Chờ đợi thêm nữa không biết còn phải đợi bao lâu, Hướng Mạn Quỳ do dự một hồi, đành phải lên xe đi đến nhà ga.
Cô cực kỳ không thích ngồi xe đông người như vậy, nhưng rất lâu rồi cô không có về nhà lớn của họ Hướng, vào thời điểm lúc ấy cô cũng không dám tự mình lái xe đi, phải biết rằng hiện tại giao thông rất phức tạp, đi nhầm một con đường phải qua một chặng rất xa mới trở về được, đường giao nhau rất nhiều, trước kia đường chính nói không chừng đã thông với rất nhiều đường của các địa phương.
Hiện tại xem ra chỉ có lão Lộ vẫn lại là có thể đi, sớm biết thế đã không nghĩ nhiều, tự mình lái xe về.
Xe taxi rất nhanh đã tới nhà ga, lái xe không có lừa gạt cô, còn có hơn mười phút là chiếc xe tiếp theo tới, vừa lúc có thể kịp mua được một chiếc vé xe, chỉ là cô tới có hơi trễ, chỉ có thể ngồi ở phía sau. Nhưng này lại đúng ý cô, nếu như ngồi phía trước có người nhận ra cô thì thật là phiền phức.
Bị chụp ảnh gì gì đó chắc chắn tránh không được, cô mới đem công việc chuyển đến Trung Quốc không bao lâu, còn chưa đứng vững chân, có bất cứ tin đồn nào xấu đối với cô đều không tốt.
Mãi cho tới khi sắp đến nhà ga của thành phố A, Hướng Mạn Quỳ mới lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thất Lục tới đón cô, bởi vì đang ở trên xe buýt, cho nên cô cũng không nói nhiều, chỉ là kêu anh tới đón cô liền cúp máy.
Hàn Thất Lục đến sau nhà ga, Hướng Mạn Quỳ đi xe buýt còn chưa tới, vì không muốn nhiều người chú ý anh chỉ ngồi trên xe. Anh không đủ kiên nhẫn để ngồi chờ trên xe, liền muốn châm một điếu thuốc hút, Hướng Mạn Quỳ cũng hút thuốc, cho nên dù anh ở trên xe hút thuốc, Hướng Mạn Quỳ cũng sẽ không nói gì.
Đợi vừa đúng mười phút, Hàn Thất Lục cuối cùng cũng nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ từ xe buýt đi xuống, Hàn Thất Lục nói: "Hôm nay anh mở cửa xe cho em, lại đây lên xe."
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Mạn Quỳ nhìn thoáng xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy xe đỗ bên đường, cô vội vã tiến lên, Hàn Thất Lục cực kỳ ga lăng, anh xuống xe mở cửa xe cho cô.
"Cảm ơn." Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, Hàn Thất Lục sau khi lên xe, cô sờ sờ bụng nói: "Em ở trên xe đều không có ăn cái gì, sắp chết đói."
"Như thế nào lại không ăn." Hàn Thất Lục quay đầu xe, đi theo một hướng.
"Vốn nghĩ là đi taxi về, về sau lại đổi thành xe buýt, em ngồi xe buýt ăn nhỡ có người chụp được thì biết làm thế nào?" Hướng Mạn Quỳ bỏ chiếc kính trên mặt xuống, hơi chút chán nản nói: "Làm người nổi tiếng trên truyền hình thật không tốt."
Hàn Thất Lục không nói tiếp, đường cũng là do Hướng Mạn Quỳ tự chọn, cũng không có ai ép cô. Chính mình chọn đường, cho dù là quỳ hay bò cũng phải đi? Hiện nay lại oán giận đường khó đi, như vậy lúc trước cũng không nên lựa chọn con đường này.
Nếu là An Sơ Hạ mà nói, nhất định sẽ không bận tâm về hình tượng, muốn ăn liền đi ăn? Từ từ! Anh vì cái gì mà nghĩ đến An Sơ Hạ, mà còn, anh đối với An Sơ Hạ cũng không quen thuộc, làm sao có thể kết luận An Sơ Hạ nhất định sẽ không quan tâm đến hình tượng?
Trong trí nhớ anh tuy không có sự tồn tại của An Sơ Hạ, nhưng trong tiềm thức, An Sơ Hạ vẫn tồn tại.
"Đi ăn trước hay qua nhà họ Hàn xử lí một chút?" Hàn Thất Lục cố gắng bỏ đi những suy nghĩ về An Sơ Hạ, quay mặt nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ hỏi.
"Được, mấy ngày nay không thông báo, hơi chịu chút cay cũng không có việc gì."Hướng Mạn Quỳ nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Anh sau khi trở về vẫn chưa tới Tư Đế Lan ư?"
"Um, đợi Sơ Hạ xuất viện, cùng đi đến trường." Hàn Thất Lục nói xong cảm thấy được có chút không ổn, liền bổ sung một câu: "Mẹ anh dặn thế."
Nghe được Hàn Thất Lục muốn cùng An Sơ Hạ cùng đi học, trong lòng Hướng Mạn Quỳ liền cảm thấy không thoải mái, đúng là biết được là mệnh lệnh của Khương Viên Viên, Hướng Mạn Quỳ cảm thấy nhẹ lòng. Từ lần trước sân bay sự kiện đến xem, trong lòng Hàn Thất Lục hoàn toàn không có An Sơ Hạ, làm cô cảm thấy vô cùng vui vẻ."Khi nào thì cô ấy xuất viện? Em cũng nói với anh là em cũng muốn đi học chứ?" Hướng Mạn Quỳ vừa nhìn móng tay vẫn chưa kịp làm của mình, vừa hỏi.
"Đã xuất viện rồi, nên ngày mai sẽ đi học. Em không phải chỉ muốn lấy danh thôi sao, cũng đâu cần phải tới học?"
Hướng Mạn Quỳ cười cười nói: "Em không phải mới vừa về nước sao, thời gian vẫn lại là một vấn đề lớn, đã lâu không tới trường học, em cảm thấy mình sắp trở thành bà cô già rồi."
Còn nữa, An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục học chung một trường, cô đương nhiên lo lắng, tuyệt đối không yên tâm!
Vốn là nghĩ muốn cùng Hàn Thất Lục nói về chuyện của nhà họ Hướng cũng bị Hàn thị thu mua chuyện tình, nhưng là càng nghĩ, lúc này nói chuyện đấy có phần không tốt, liền áp chế trong lòng.
Hàn Thất Lục không đói, nhưng cũng gọi cho mình một phần điểm tâm, ngồi ở trong quán ăn Hàn Quốc giá cao, bốn phía là mấy người đang biểu diễn vi-ô-lông, tâm trạng Hướng Mạn Quỳ xem ra không tệ. Nhưng trên mặt Hàn Thất Lục không thấy mấy sự hứng thú, anh cũng không ăn nhiều đồ, chủ yếu là nhìn Hướng Mạn Quỳ ăn đĩa thức ăn một cách tao nhã.
Trong đầu anh đột nhiên hiện ra hình ảnh An Sơ Hạ vào giữa trưa khi đó, ăn từng miếng từng miếng cơm, dáng vẻ kia tuy không thể nói là tao nhã, nhưng người nhìn cũng rất muốn ăn. Nói cách khác, rất muốn ăn cơm...
Từ từ, anh như thế nào lại nghĩ tới An Sơ Hạ rồi!
Hàn Thất Lục có chút bối rối vội rời tầm mắt khỏi Hướng Mạn Quỳ, nói với cô muốn đi WC. Vừa đi vào WC, anh liền mở vòi nước lạnh, hai tay hất nước vào mặt.
"Mày điên rồi sao? Bây giờ nhìn bạn gái hiện tại mà lại có thể nghĩ tới bạn gái trước?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh lại nghĩ tới ở trong xe An Sơ Hạ đã nói với anh bọn họ vẫn chưa chia tay, chẳng qua là Hàn Thất Lục tự cho rằng mình vẫn độc thân, liền cầu hôn Hướng Mạn Quỳ mà thôi. Tuy nhiên sau cùng phiền phức kéo theo phiền phức, về phía Mạn Quỳ cũng không xác nhận, nhưng hai người có quan hệ yêu đương nhất định là đúng rồi.
Điều này nghĩa là anh đang bắt cá hai tay!?
Anh từ khi nào đã trở thành loại người giống Tiêu Minh Lạc rồi! Nghĩ đến Tiêu Minh Lạc, Hàn Thất Lục mới nhớ từ sau khi về nước đã không cùng Tiêu Minh Lạc liên lạc, tiện vẫy vẫy tay cho khô nước, viết một tin nhắn gửi đi: "Anh em về nước cũng đã một tuần, cũng không mở tiệc tiếp khách."
Lúc đó đúng là thời gian tan học, Tiêu Minh Lạc đọc tin nhắn, nghĩ nghĩ, rất nhanh trả lời: "Không phải là chờ cậu gọi điện cho tôi sao, chậm chạp không đợi đến. Buổi tối sáu giờ,ở Ngày Mai Huy Hoàng."
Ngày Mai Huy Hoàng là của Tiêu thị, sản nghiệp của Tiêu thị chủ yếu là liên quan đến du lịch khai phá, thẩm mỹ, chữa bệnh, Ngày Mai Huy Hoàng vốn là khách sạn chuyên tiếp đãi khách quý nước ngoài, hiện tại cũng dùng cho cả khách du lịch trong nước.
"OK." Hàn Thất Lục nhắn về hai chữ, quay người đi trở lại bên ngoài nhà ăn.
"Sao đi lâu vậy, em đã ăn xong rồi." Hướng Mạn Quỳ nói xong liền đứng lên.
Hai người tính tiền rồi đi ra khỏi nhà ăn, lúc này còn chưa tới năm giờ, nhà ăn chỉ có hai vị khách là họ, nên tiền bao đặt đều miễn hết.
"Ăn no chưa?" Hàn Thất Lục ôn hòa nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Để anh cho người trong nhà lái xe qua đây, đỡ phải lái xe của em trở về, đến trước công viên nhà em dạo một chút, đợi lát nữa đến sáu giờ anh có bạn mời đi ăn cơm chiều, đến lúc đó chúng ta lại đi ăn, như thế nào?"
"Sao anh không nói sớm, sớm nói ta đã ăn ít một chút rồi." Hướng Mạn Quỳ đi lên phía trước kéo tay Hàn Thất Lục đi tới chỗ dừng xe: "Anh muốn em béo mà chết à?" (Yên tâm, trong phim mày đé* có ngực thì làm sao chết vì béo.)
"Em có ăn nữa cũng không béo được đâu." Hàn Thất Lục nói xong liền vươn tay ôm lấy thắt lưng Hướng Mạn Quỳ: "Em cao như vậy, năm mươi cân còn chưa đến tại sao luôn tự nói mình béo."
"Con gái đều là như vậy." Hướng Mạn Quỳ nói: "Lo lắng nếu béo con trai sẽ không cần mình nữa."
"Dù thế nào anh cũng đều cần." Hàn Thất Lục nói xong lại nhéo má Hướng Mạn Quỳ: "Lại rất nghe lời nữa, cho nên em không cần phải trang điểm hay làm gì khác đâu."
Hai người vui vẻ lên trên xe.
Cách đó không xa hai phóng viên cầm máy ảnh nhìn hai người đi xa, trong đó một tên nói: "Cậu nói chúng ta đem này ảnh chụp được tới viết một bài báo, có phải sẽ được thăng chức không? Đại thiếu gia Hàn thị chơi bắt cá hai tay, cái đề tài này tuyệt đối sẽ lên trang nhất!"
"Đầu óc cậu thật là? Vừa rồi kêu cậu đừng chụp lại cứ chụp!" Người có vóc dáng thấp vẻ mặt thông minh lanh lợi nói: "Ảnh hưởng của Hàn thị đối với giới tin tức rất lớn, có bài báo nào về Hàn thị mà không phải đi qua người của Hàn thị xét duyệt mới được phát hành? Cậu làm vậy thật uổng phí công sức!"
Người vóc dáng cao to suy nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy được lời người kia nói rất đúng, hình như hắn nhớ được cái gì, nhìn về phía người kia hỏi: "Vậy cậu vừa nãy làm gì lúc tôi chụp?"
Kỳ thật Khương Viên Viện nói rất đúng, nếu như thực sự là gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cho dù là Hàn Thất Lục có muốn làm gì cũng vô dụng. Đừng thấy bình thường Hàn Thất Lục luôn làm bộ yên lặng cao cao tại thượng, nhưng anh với từng hành động và lời nói của mình đều rất có trách nhiệm.
Nếu như thật sự là một nam một nữ xảy ra quan hệ gì, thì quan hệ của cô cùng Hàn Thất Lục, thì đúng là hồi thiên vô lực rồi. Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ nắm chặt tay lại, lúc này mới cảm nhận được trong tay mình ướt đẫm mồ hôi, làm cô có chút khó chịu.
Dù sao cũng rất lâu rồi không về nhà họ Hướng, Hướng Mạn Quỳ ngồi xe buýt công cộng trở về, thấy chỉ toàn là cô chú, không có mấy người trẻ tuổi, cô đeo kính đen, nhưng không có ai chú ý đến cô.
Cô muốn gọi một chiếc taxi lái đường dài, khoảng cách giữa thành phố A đến thành phố B khá xa, phải mất đến hai giờ ngồi xe, nếu đi nhanh sẽ sớm hơn một chút, nhưng tốc độ cao muốn chạy đường xa, xe buýt nhất định sẽ không đi nhanh. Hướng Mạn Quỳ liên tục vẫy mấy cái taxi tốt, nhưng lái xe đều không muốn đi đường dài.
Rất không dễ dàng gì mới gọi được chiếc xe không phải taxi, Hướng Mạn Quỳ vội vàng đi lên phía trước hỏi: "Xin hỏi, có đi đường dài hay không? Đi thành phố A."
"Không đi đường dài." Sư phó quyết đoán cự tuyệt: "Hiện tại chúng ta ở nơi này vốn dĩ không đi đường dài, khoảng cách ngắn có thể kiếm tiền, muốn gọi xe đi đường dài rất khó, cô vẫn là nên đến nhà ga để đón xe, đi thành phố A do xa nên khoảng hai giờ mới có một chiếc, bây giờ đi có thể vừa kịp lúc."
Chờ đợi thêm nữa không biết còn phải đợi bao lâu, Hướng Mạn Quỳ do dự một hồi, đành phải lên xe đi đến nhà ga.
Cô cực kỳ không thích ngồi xe đông người như vậy, nhưng rất lâu rồi cô không có về nhà lớn của họ Hướng, vào thời điểm lúc ấy cô cũng không dám tự mình lái xe đi, phải biết rằng hiện tại giao thông rất phức tạp, đi nhầm một con đường phải qua một chặng rất xa mới trở về được, đường giao nhau rất nhiều, trước kia đường chính nói không chừng đã thông với rất nhiều đường của các địa phương.
Hiện tại xem ra chỉ có lão Lộ vẫn lại là có thể đi, sớm biết thế đã không nghĩ nhiều, tự mình lái xe về.
Xe taxi rất nhanh đã tới nhà ga, lái xe không có lừa gạt cô, còn có hơn mười phút là chiếc xe tiếp theo tới, vừa lúc có thể kịp mua được một chiếc vé xe, chỉ là cô tới có hơi trễ, chỉ có thể ngồi ở phía sau. Nhưng này lại đúng ý cô, nếu như ngồi phía trước có người nhận ra cô thì thật là phiền phức.
Bị chụp ảnh gì gì đó chắc chắn tránh không được, cô mới đem công việc chuyển đến Trung Quốc không bao lâu, còn chưa đứng vững chân, có bất cứ tin đồn nào xấu đối với cô đều không tốt.
Mãi cho tới khi sắp đến nhà ga của thành phố A, Hướng Mạn Quỳ mới lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thất Lục tới đón cô, bởi vì đang ở trên xe buýt, cho nên cô cũng không nói nhiều, chỉ là kêu anh tới đón cô liền cúp máy.
Hàn Thất Lục đến sau nhà ga, Hướng Mạn Quỳ đi xe buýt còn chưa tới, vì không muốn nhiều người chú ý anh chỉ ngồi trên xe. Anh không đủ kiên nhẫn để ngồi chờ trên xe, liền muốn châm một điếu thuốc hút, Hướng Mạn Quỳ cũng hút thuốc, cho nên dù anh ở trên xe hút thuốc, Hướng Mạn Quỳ cũng sẽ không nói gì.
Đợi vừa đúng mười phút, Hàn Thất Lục cuối cùng cũng nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ từ xe buýt đi xuống, Hàn Thất Lục nói: "Hôm nay anh mở cửa xe cho em, lại đây lên xe."
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Mạn Quỳ nhìn thoáng xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy xe đỗ bên đường, cô vội vã tiến lên, Hàn Thất Lục cực kỳ ga lăng, anh xuống xe mở cửa xe cho cô.
"Cảm ơn." Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, Hàn Thất Lục sau khi lên xe, cô sờ sờ bụng nói: "Em ở trên xe đều không có ăn cái gì, sắp chết đói."
"Như thế nào lại không ăn." Hàn Thất Lục quay đầu xe, đi theo một hướng.
"Vốn nghĩ là đi taxi về, về sau lại đổi thành xe buýt, em ngồi xe buýt ăn nhỡ có người chụp được thì biết làm thế nào?" Hướng Mạn Quỳ bỏ chiếc kính trên mặt xuống, hơi chút chán nản nói: "Làm người nổi tiếng trên truyền hình thật không tốt."
Hàn Thất Lục không nói tiếp, đường cũng là do Hướng Mạn Quỳ tự chọn, cũng không có ai ép cô. Chính mình chọn đường, cho dù là quỳ hay bò cũng phải đi? Hiện nay lại oán giận đường khó đi, như vậy lúc trước cũng không nên lựa chọn con đường này.
Nếu là An Sơ Hạ mà nói, nhất định sẽ không bận tâm về hình tượng, muốn ăn liền đi ăn? Từ từ! Anh vì cái gì mà nghĩ đến An Sơ Hạ, mà còn, anh đối với An Sơ Hạ cũng không quen thuộc, làm sao có thể kết luận An Sơ Hạ nhất định sẽ không quan tâm đến hình tượng?
Trong trí nhớ anh tuy không có sự tồn tại của An Sơ Hạ, nhưng trong tiềm thức, An Sơ Hạ vẫn tồn tại.
"Đi ăn trước hay qua nhà họ Hàn xử lí một chút?" Hàn Thất Lục cố gắng bỏ đi những suy nghĩ về An Sơ Hạ, quay mặt nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ hỏi.
"Được, mấy ngày nay không thông báo, hơi chịu chút cay cũng không có việc gì."Hướng Mạn Quỳ nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Anh sau khi trở về vẫn chưa tới Tư Đế Lan ư?"
"Um, đợi Sơ Hạ xuất viện, cùng đi đến trường." Hàn Thất Lục nói xong cảm thấy được có chút không ổn, liền bổ sung một câu: "Mẹ anh dặn thế."
Nghe được Hàn Thất Lục muốn cùng An Sơ Hạ cùng đi học, trong lòng Hướng Mạn Quỳ liền cảm thấy không thoải mái, đúng là biết được là mệnh lệnh của Khương Viên Viên, Hướng Mạn Quỳ cảm thấy nhẹ lòng. Từ lần trước sân bay sự kiện đến xem, trong lòng Hàn Thất Lục hoàn toàn không có An Sơ Hạ, làm cô cảm thấy vô cùng vui vẻ."Khi nào thì cô ấy xuất viện? Em cũng nói với anh là em cũng muốn đi học chứ?" Hướng Mạn Quỳ vừa nhìn móng tay vẫn chưa kịp làm của mình, vừa hỏi.
"Đã xuất viện rồi, nên ngày mai sẽ đi học. Em không phải chỉ muốn lấy danh thôi sao, cũng đâu cần phải tới học?"
Hướng Mạn Quỳ cười cười nói: "Em không phải mới vừa về nước sao, thời gian vẫn lại là một vấn đề lớn, đã lâu không tới trường học, em cảm thấy mình sắp trở thành bà cô già rồi."
Còn nữa, An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục học chung một trường, cô đương nhiên lo lắng, tuyệt đối không yên tâm!
Vốn là nghĩ muốn cùng Hàn Thất Lục nói về chuyện của nhà họ Hướng cũng bị Hàn thị thu mua chuyện tình, nhưng là càng nghĩ, lúc này nói chuyện đấy có phần không tốt, liền áp chế trong lòng.
Hàn Thất Lục không đói, nhưng cũng gọi cho mình một phần điểm tâm, ngồi ở trong quán ăn Hàn Quốc giá cao, bốn phía là mấy người đang biểu diễn vi-ô-lông, tâm trạng Hướng Mạn Quỳ xem ra không tệ. Nhưng trên mặt Hàn Thất Lục không thấy mấy sự hứng thú, anh cũng không ăn nhiều đồ, chủ yếu là nhìn Hướng Mạn Quỳ ăn đĩa thức ăn một cách tao nhã.
Trong đầu anh đột nhiên hiện ra hình ảnh An Sơ Hạ vào giữa trưa khi đó, ăn từng miếng từng miếng cơm, dáng vẻ kia tuy không thể nói là tao nhã, nhưng người nhìn cũng rất muốn ăn. Nói cách khác, rất muốn ăn cơm...
Từ từ, anh như thế nào lại nghĩ tới An Sơ Hạ rồi!
Hàn Thất Lục có chút bối rối vội rời tầm mắt khỏi Hướng Mạn Quỳ, nói với cô muốn đi WC. Vừa đi vào WC, anh liền mở vòi nước lạnh, hai tay hất nước vào mặt.
"Mày điên rồi sao? Bây giờ nhìn bạn gái hiện tại mà lại có thể nghĩ tới bạn gái trước?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh lại nghĩ tới ở trong xe An Sơ Hạ đã nói với anh bọn họ vẫn chưa chia tay, chẳng qua là Hàn Thất Lục tự cho rằng mình vẫn độc thân, liền cầu hôn Hướng Mạn Quỳ mà thôi. Tuy nhiên sau cùng phiền phức kéo theo phiền phức, về phía Mạn Quỳ cũng không xác nhận, nhưng hai người có quan hệ yêu đương nhất định là đúng rồi.
Điều này nghĩa là anh đang bắt cá hai tay!?
Anh từ khi nào đã trở thành loại người giống Tiêu Minh Lạc rồi! Nghĩ đến Tiêu Minh Lạc, Hàn Thất Lục mới nhớ từ sau khi về nước đã không cùng Tiêu Minh Lạc liên lạc, tiện vẫy vẫy tay cho khô nước, viết một tin nhắn gửi đi: "Anh em về nước cũng đã một tuần, cũng không mở tiệc tiếp khách."
Lúc đó đúng là thời gian tan học, Tiêu Minh Lạc đọc tin nhắn, nghĩ nghĩ, rất nhanh trả lời: "Không phải là chờ cậu gọi điện cho tôi sao, chậm chạp không đợi đến. Buổi tối sáu giờ,ở Ngày Mai Huy Hoàng."
Ngày Mai Huy Hoàng là của Tiêu thị, sản nghiệp của Tiêu thị chủ yếu là liên quan đến du lịch khai phá, thẩm mỹ, chữa bệnh, Ngày Mai Huy Hoàng vốn là khách sạn chuyên tiếp đãi khách quý nước ngoài, hiện tại cũng dùng cho cả khách du lịch trong nước.
"OK." Hàn Thất Lục nhắn về hai chữ, quay người đi trở lại bên ngoài nhà ăn.
"Sao đi lâu vậy, em đã ăn xong rồi." Hướng Mạn Quỳ nói xong liền đứng lên.
Hai người tính tiền rồi đi ra khỏi nhà ăn, lúc này còn chưa tới năm giờ, nhà ăn chỉ có hai vị khách là họ, nên tiền bao đặt đều miễn hết.
"Ăn no chưa?" Hàn Thất Lục ôn hòa nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Để anh cho người trong nhà lái xe qua đây, đỡ phải lái xe của em trở về, đến trước công viên nhà em dạo một chút, đợi lát nữa đến sáu giờ anh có bạn mời đi ăn cơm chiều, đến lúc đó chúng ta lại đi ăn, như thế nào?"
"Sao anh không nói sớm, sớm nói ta đã ăn ít một chút rồi." Hướng Mạn Quỳ đi lên phía trước kéo tay Hàn Thất Lục đi tới chỗ dừng xe: "Anh muốn em béo mà chết à?" (Yên tâm, trong phim mày đé* có ngực thì làm sao chết vì béo.)
"Em có ăn nữa cũng không béo được đâu." Hàn Thất Lục nói xong liền vươn tay ôm lấy thắt lưng Hướng Mạn Quỳ: "Em cao như vậy, năm mươi cân còn chưa đến tại sao luôn tự nói mình béo."
"Con gái đều là như vậy." Hướng Mạn Quỳ nói: "Lo lắng nếu béo con trai sẽ không cần mình nữa."
"Dù thế nào anh cũng đều cần." Hàn Thất Lục nói xong lại nhéo má Hướng Mạn Quỳ: "Lại rất nghe lời nữa, cho nên em không cần phải trang điểm hay làm gì khác đâu."
Hai người vui vẻ lên trên xe.
Cách đó không xa hai phóng viên cầm máy ảnh nhìn hai người đi xa, trong đó một tên nói: "Cậu nói chúng ta đem này ảnh chụp được tới viết một bài báo, có phải sẽ được thăng chức không? Đại thiếu gia Hàn thị chơi bắt cá hai tay, cái đề tài này tuyệt đối sẽ lên trang nhất!"
"Đầu óc cậu thật là? Vừa rồi kêu cậu đừng chụp lại cứ chụp!" Người có vóc dáng thấp vẻ mặt thông minh lanh lợi nói: "Ảnh hưởng của Hàn thị đối với giới tin tức rất lớn, có bài báo nào về Hàn thị mà không phải đi qua người của Hàn thị xét duyệt mới được phát hành? Cậu làm vậy thật uổng phí công sức!"
Người vóc dáng cao to suy nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy được lời người kia nói rất đúng, hình như hắn nhớ được cái gì, nhìn về phía người kia hỏi: "Vậy cậu vừa nãy làm gì lúc tôi chụp?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.