Chương 59: Cạo đầu cô không còn một sợi tóc nào
Cẩm Hạ Mạt
11/02/2017
"Cô..." An Sơ Hạ hít sâu một hơi, kìm nén ý muốn đánh người của mình.
Nhưng ai ngờ Hoàn Tử vừa buông ngón trỏ ra liền giơ nhanh cổ tay lên, mắt nhìn thấy mình sẽ bị ăn tát, cô biết mình không kịp né, gắt gao nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát lại không rơi xuống mà ngừng giữa không trung, cô mở to mắt thì nhìn thấy Lăng Hàn Vũ vẫn còn đang ngái ngủ. Nhìn qua Hoàn Tử, vẻ mặt cô ta cũng rất kinh ngạc.
"Lăng thiếu gia..." Hoàn Tử kịp phản ứng, cúi đầu kêu một tiếng Lăng Hàn Vũ. Cô ta bây giờ đối với Lăng Hàn Vũ và cô ta lúc đối với An Sơ Hạ quả thực như hai người khác nhau. Thật giả tạo!
Lăng Hàn Vũ không ngờ mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng An Sơ Hạ bị người ta tát, cô không biết đỡ sao? Còn ngu ngốc nhắm mắt lại. Vô dụng! Nếu sau này vậy còn tồn tại loại người như thế này, Tư Đế Lan không cách nào tiến bộ được.
Giương mắt không kiên nhẫn nhìn Hoàn Tử, Lăng Hàn Vũ chậm rãi mở miệng: "Hoàn Tử, biết chúng tôi không dễ chọc rồi thì cũng đừng tìm đến cái chết a! Nếu lần sau còn để tôi nhìn thấy, tôi..."
Hắn dừng một chút, giơ tay túm lấy tóc Hoàn Tử hung hăng nói: "Tôi sẽ cạo đầu cô không còn một sợi tóc! Còn không mau cút đi!"
Lăng Hàn Vũ buông lỏng tóc, cô ta liền cuống quít chạy đi. Nếu thật sự bị cạo trọc, cô sẽ chết mất đi?
"Cám ơn anh." An Sơ Hạ gật đầu với hắn, tiếp tục nói: "Chỉ là sau này không cần giúp tôi."
Cô đây là không cảm kích hắn sao? Lăng Hàn Vũ kẹp chặt quyển truyện tranh dưới nách, có chút khó hiểu hỏi: "Ý cô là?"
Đúng lúc đo chuông vào lớp vang lên, An Sơ Hạ cũng không lo đi trễ nữa, vì đã muộn rồi... đứng thẳng người nhìn Lăng Hàn Vũ nói: "Anh không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Chỉ là hy vọng sau này không phải thấy... cảnh tượng như vậy nữa nên xin đừng giúp tôi. Vì quá bức xúc, nên tôi mới gặp phải họ, tôi không muốn vì bức xúc giúp tôi mà anh gặp phiền toái."
Cô thật khéo hiểu lòng người, dùng lời nói uyển chuyển để diễn tả lòng cô với Lăng Hàn Vũ. Nhưng nếu nói trực tiếp cũng có thể dùng rất nhiều từ ngữ để hình dung.
Ví dụ như là... ngu ngốc, thần kinh, đần độn, đầu gỗ...
"Vậy nên ý cô là, cho dù sau này tôi có thấy cô ta cầm dao đâm vào tim cô cũng giả vờ không thấy, rồi lẳng lặng rời đi?" Lăng Hàn Vũ mỉm cười nhìn An Sơ Hạ: "Cô a, bớt bớt lại đi! Cô gái kia vì ghen tỵ với cô nên mới làm vậy. Nên biết rằng con gái khi ghen là sinh vật đáng sợ nhất đó, một khi đã ghen, đừng nói giết cô, đem cô băm thành trăm mảnh sau đó nhét vào tủ lạnh cũng có thể làm!"
Ghen? An Sơ Hạ nghĩ ngợi, phát hiện mình không có gì đáng để người khác phải ghen cả.
Lăng Hàn Vũ đoán được cô đang suy nghĩ gì, cười nói: "Đừng cảm thấy chính mình không có gì để người khác phải ghen, có khi cô là nguồn gốc! Suy nghĩ cẩn thận đi, quan trọng là thích hợp, phản kích đúng lúc. Không phải chịu đựng bị khi dễ. Mau vô học đi, thời gian không còn sớm."
Vỗ nhẹ vai An Sơ Hạ, hắn xoay người đi ra chỗ khác, không đi đến phòng học.
Hắn không vô học sao? An Sơ Hạ nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, lập tức hướng phía phòng học chạy như điên tới.
Đi trễ đi trễ... chết chắc rồi chết chắc rồi.
Nhưng, An Sơ Hạ ngạc nhiên, lúc cô thở hồng hộc chạy đến phòng học...
P/s: Xin lỗi các cậu vì hôm nay chỉ ra được 5 chương chứ không ra được 7 chương như đã hẹn, vì mình về trễ quá :>
Nhưng ai ngờ Hoàn Tử vừa buông ngón trỏ ra liền giơ nhanh cổ tay lên, mắt nhìn thấy mình sẽ bị ăn tát, cô biết mình không kịp né, gắt gao nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát lại không rơi xuống mà ngừng giữa không trung, cô mở to mắt thì nhìn thấy Lăng Hàn Vũ vẫn còn đang ngái ngủ. Nhìn qua Hoàn Tử, vẻ mặt cô ta cũng rất kinh ngạc.
"Lăng thiếu gia..." Hoàn Tử kịp phản ứng, cúi đầu kêu một tiếng Lăng Hàn Vũ. Cô ta bây giờ đối với Lăng Hàn Vũ và cô ta lúc đối với An Sơ Hạ quả thực như hai người khác nhau. Thật giả tạo!
Lăng Hàn Vũ không ngờ mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng An Sơ Hạ bị người ta tát, cô không biết đỡ sao? Còn ngu ngốc nhắm mắt lại. Vô dụng! Nếu sau này vậy còn tồn tại loại người như thế này, Tư Đế Lan không cách nào tiến bộ được.
Giương mắt không kiên nhẫn nhìn Hoàn Tử, Lăng Hàn Vũ chậm rãi mở miệng: "Hoàn Tử, biết chúng tôi không dễ chọc rồi thì cũng đừng tìm đến cái chết a! Nếu lần sau còn để tôi nhìn thấy, tôi..."
Hắn dừng một chút, giơ tay túm lấy tóc Hoàn Tử hung hăng nói: "Tôi sẽ cạo đầu cô không còn một sợi tóc! Còn không mau cút đi!"
Lăng Hàn Vũ buông lỏng tóc, cô ta liền cuống quít chạy đi. Nếu thật sự bị cạo trọc, cô sẽ chết mất đi?
"Cám ơn anh." An Sơ Hạ gật đầu với hắn, tiếp tục nói: "Chỉ là sau này không cần giúp tôi."
Cô đây là không cảm kích hắn sao? Lăng Hàn Vũ kẹp chặt quyển truyện tranh dưới nách, có chút khó hiểu hỏi: "Ý cô là?"
Đúng lúc đo chuông vào lớp vang lên, An Sơ Hạ cũng không lo đi trễ nữa, vì đã muộn rồi... đứng thẳng người nhìn Lăng Hàn Vũ nói: "Anh không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Chỉ là hy vọng sau này không phải thấy... cảnh tượng như vậy nữa nên xin đừng giúp tôi. Vì quá bức xúc, nên tôi mới gặp phải họ, tôi không muốn vì bức xúc giúp tôi mà anh gặp phiền toái."
Cô thật khéo hiểu lòng người, dùng lời nói uyển chuyển để diễn tả lòng cô với Lăng Hàn Vũ. Nhưng nếu nói trực tiếp cũng có thể dùng rất nhiều từ ngữ để hình dung.
Ví dụ như là... ngu ngốc, thần kinh, đần độn, đầu gỗ...
"Vậy nên ý cô là, cho dù sau này tôi có thấy cô ta cầm dao đâm vào tim cô cũng giả vờ không thấy, rồi lẳng lặng rời đi?" Lăng Hàn Vũ mỉm cười nhìn An Sơ Hạ: "Cô a, bớt bớt lại đi! Cô gái kia vì ghen tỵ với cô nên mới làm vậy. Nên biết rằng con gái khi ghen là sinh vật đáng sợ nhất đó, một khi đã ghen, đừng nói giết cô, đem cô băm thành trăm mảnh sau đó nhét vào tủ lạnh cũng có thể làm!"
Ghen? An Sơ Hạ nghĩ ngợi, phát hiện mình không có gì đáng để người khác phải ghen cả.
Lăng Hàn Vũ đoán được cô đang suy nghĩ gì, cười nói: "Đừng cảm thấy chính mình không có gì để người khác phải ghen, có khi cô là nguồn gốc! Suy nghĩ cẩn thận đi, quan trọng là thích hợp, phản kích đúng lúc. Không phải chịu đựng bị khi dễ. Mau vô học đi, thời gian không còn sớm."
Vỗ nhẹ vai An Sơ Hạ, hắn xoay người đi ra chỗ khác, không đi đến phòng học.
Hắn không vô học sao? An Sơ Hạ nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, lập tức hướng phía phòng học chạy như điên tới.
Đi trễ đi trễ... chết chắc rồi chết chắc rồi.
Nhưng, An Sơ Hạ ngạc nhiên, lúc cô thở hồng hộc chạy đến phòng học...
P/s: Xin lỗi các cậu vì hôm nay chỉ ra được 5 chương chứ không ra được 7 chương như đã hẹn, vì mình về trễ quá :>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.