Chương 440: Cho nên nói không cần quá tự kỷ
Cẩm Hạ Mạt
22/03/2017
- "Ha ha, hiện tại tôi ngược lại là bắt đầu có phần thương cảm Nam Cung
Tử Phi rồi." Nam Cung Tử Tước cười như không cười: "Chính mình lại yêu
người con gái không yêu mình..."
Nghe được Nam Cung Tử Tước nói như vậy, An Sơ Hạ nhất thời nảy sinh một kế. Cô xoay một vòng, lông mi nhăn lại: "Nam Cung Tử Tước tiên sinh, tôi cùng Tử Phi số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mời anh không cần luôn miệng nói anh ta yêu tôi được không? Xin hỏi con mắt nào của anh nhìn thấy anh ta yêu tôi rồi hả? Tôi chẳng qua là trong lúc vô ý cứu anh ta một mạng mà thôi."
Chỉ cần Nam Cung Tử Tước tin tưởng Nam Cung Tử Phi cũng không thích cô, như thế anh ta có lẽ sẽ có lòng thả cô đi, còn có Hàn Thất Lục đi?
Tuy nhiên trong tiềm thức liền cảm thấy được phương pháp này không thành công, nhưng là trước mắt cũng không có gì biện pháp nào tốt hơn, liền đem ngựa chết chữa cho ngựa sống đi!
VỪa nói xong, Nam CUng Tử Tước, ánh mắt nhìn thẳng ra sau, tựa như có thể thấy lòng người sắc bén. An Sơ Hạ cực kỳ mặt không chút đỏ, đó không phải tính cách của cô, mà cô cũng không phải là người da mặt mỏng, mà là.... ánh mắt kia tựa như... nhừ thấu tâm can cô rồi!
" Anh anh anh, anh nhìn tôi làm gì?" An Sơ Hạ dời tầm mắt đi nơi khác, cố gắng bỏ qua ánh mắt của Nam Cung Tử Tước.
"Ha ha ha" Nam Cung Tử Tước thâm ý cười một tiếng: "Ta cùng hắn là anh em sinh đôi, ta so với cô đương nhiêu hiểu hắn rõ hơn. Cô không cần uổng phí khí lực muốn giở trò gì với ta, Ta hỏi lần cuối cùng, có muốn chơi trò chơi này với ta hay không?"
Liếc mắt một cái không thể nào nhìn thấu được tâm tư...An Sơ Hạ cắn răng, dũng cảm chống ánh mắt lại Nam Cung Tử Tước: "Được thôi, chơi thì chơi! Nói đi, muốn chơi như thế nào!"
Trong thế giới của An Sơ Hạ cô không có bốn chữ "Lâm trận lùi bước".
"Tốt tốt!" Nam Cung Tử Tước thân thủ vỗ tay phát ra tiếng, cửa phòng nhỏ bị người mở ra, một nam nhân mang kính râm vóc dáng cao lớn đi tới. An Sơ Hạ yên lặng ở trong lòng châm chọc, con mẹ nó buổi tối khuya mà đeo mắt kính, thời trang cũng phải phù hợp một chút chứ?
"Tước thiếu, xin hỏi có cái gì phân phó." Làm cho An Sơ Hạ kinh ngạc hơn cả chính là, người ngoại quốc vóng dáng cao lớn này có thể nói lưu loát Trung, mà còn tiếng phổ thông cũng cực tốt khiến An Sơ Hạ đều đã cảm thấy được xấu hổ.
Nam Cung Tử Tước hướng An Sơ Hạ chép miệng, người đàn ông vóc dáng cao lớn tựa hồ có thể hiểu được ngôn ngữ cơ thể của Nam Cung Tử Tước muốn nói gì, lập tức hướng An Sơ Hạ đi đến.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì?!" An Sơ Hạ đồng tử đột nhiên co rút nhanh, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt trở lai. Cô tuyệt đối không ngờ đến, người chính trực như Nam Cung Tử Tước tự dưng muốn chơi trò chơi là Bá Vương ngạnh thượng cung...
Người đàn ông cao lớn kia ngồi chồm hổm xuống, đưa tay hướng người An Sơ Hạ liền tìm kiếm...
Ngay lúc An Sơ Hạ sắp thét chói tai ra tiếng, tiếng Nam Cung Tử Tước lành lạnhvang lên: "Không cần lo lắng quá, ta chỉ là để cho hắn giúp cô cởi bỏ dây thừng."
Giống như là đột nhiên bị đánh thuốc an thần, An Sơ Hạ chợt liền yên lòng. Quả nhiên,người cao lớn kia chỉ là giúp cô cởi bỏ giây thừng trói cô như cái bánh chưng thôi, cũng không có làm ra cái gì chuyện gì như trong tưởng tượng của cô.
Quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều sao... An Sơ Hạ vẻ mặt xấu hổ.
"Tony, để mắt tới cô ta." Nam Cung Tử Tước vừa dứt lời, An Sơ Hạ liền cảm giác trên tay mình cầm rất nhiều đồ vật, định thần lại, là do ánh mắt của người đàn ông cao lớn kia. Này động tác là thật là nhanh quá...
"Hiện tại, cô có thể đi." Nam Cung Tử Tước nhàn nhạt nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái.
"Cái... Cái gì?" An Sơ Hạ không dám tin trừng to mắt: "Anh thả tôi đi sao?"
Nghe được Nam Cung Tử Tước nói như vậy, An Sơ Hạ nhất thời nảy sinh một kế. Cô xoay một vòng, lông mi nhăn lại: "Nam Cung Tử Tước tiên sinh, tôi cùng Tử Phi số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mời anh không cần luôn miệng nói anh ta yêu tôi được không? Xin hỏi con mắt nào của anh nhìn thấy anh ta yêu tôi rồi hả? Tôi chẳng qua là trong lúc vô ý cứu anh ta một mạng mà thôi."
Chỉ cần Nam Cung Tử Tước tin tưởng Nam Cung Tử Phi cũng không thích cô, như thế anh ta có lẽ sẽ có lòng thả cô đi, còn có Hàn Thất Lục đi?
Tuy nhiên trong tiềm thức liền cảm thấy được phương pháp này không thành công, nhưng là trước mắt cũng không có gì biện pháp nào tốt hơn, liền đem ngựa chết chữa cho ngựa sống đi!
VỪa nói xong, Nam CUng Tử Tước, ánh mắt nhìn thẳng ra sau, tựa như có thể thấy lòng người sắc bén. An Sơ Hạ cực kỳ mặt không chút đỏ, đó không phải tính cách của cô, mà cô cũng không phải là người da mặt mỏng, mà là.... ánh mắt kia tựa như... nhừ thấu tâm can cô rồi!
" Anh anh anh, anh nhìn tôi làm gì?" An Sơ Hạ dời tầm mắt đi nơi khác, cố gắng bỏ qua ánh mắt của Nam Cung Tử Tước.
"Ha ha ha" Nam Cung Tử Tước thâm ý cười một tiếng: "Ta cùng hắn là anh em sinh đôi, ta so với cô đương nhiêu hiểu hắn rõ hơn. Cô không cần uổng phí khí lực muốn giở trò gì với ta, Ta hỏi lần cuối cùng, có muốn chơi trò chơi này với ta hay không?"
Liếc mắt một cái không thể nào nhìn thấu được tâm tư...An Sơ Hạ cắn răng, dũng cảm chống ánh mắt lại Nam Cung Tử Tước: "Được thôi, chơi thì chơi! Nói đi, muốn chơi như thế nào!"
Trong thế giới của An Sơ Hạ cô không có bốn chữ "Lâm trận lùi bước".
"Tốt tốt!" Nam Cung Tử Tước thân thủ vỗ tay phát ra tiếng, cửa phòng nhỏ bị người mở ra, một nam nhân mang kính râm vóc dáng cao lớn đi tới. An Sơ Hạ yên lặng ở trong lòng châm chọc, con mẹ nó buổi tối khuya mà đeo mắt kính, thời trang cũng phải phù hợp một chút chứ?
"Tước thiếu, xin hỏi có cái gì phân phó." Làm cho An Sơ Hạ kinh ngạc hơn cả chính là, người ngoại quốc vóng dáng cao lớn này có thể nói lưu loát Trung, mà còn tiếng phổ thông cũng cực tốt khiến An Sơ Hạ đều đã cảm thấy được xấu hổ.
Nam Cung Tử Tước hướng An Sơ Hạ chép miệng, người đàn ông vóc dáng cao lớn tựa hồ có thể hiểu được ngôn ngữ cơ thể của Nam Cung Tử Tước muốn nói gì, lập tức hướng An Sơ Hạ đi đến.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì?!" An Sơ Hạ đồng tử đột nhiên co rút nhanh, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt trở lai. Cô tuyệt đối không ngờ đến, người chính trực như Nam Cung Tử Tước tự dưng muốn chơi trò chơi là Bá Vương ngạnh thượng cung...
Người đàn ông cao lớn kia ngồi chồm hổm xuống, đưa tay hướng người An Sơ Hạ liền tìm kiếm...
Ngay lúc An Sơ Hạ sắp thét chói tai ra tiếng, tiếng Nam Cung Tử Tước lành lạnhvang lên: "Không cần lo lắng quá, ta chỉ là để cho hắn giúp cô cởi bỏ dây thừng."
Giống như là đột nhiên bị đánh thuốc an thần, An Sơ Hạ chợt liền yên lòng. Quả nhiên,người cao lớn kia chỉ là giúp cô cởi bỏ giây thừng trói cô như cái bánh chưng thôi, cũng không có làm ra cái gì chuyện gì như trong tưởng tượng của cô.
Quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều sao... An Sơ Hạ vẻ mặt xấu hổ.
"Tony, để mắt tới cô ta." Nam Cung Tử Tước vừa dứt lời, An Sơ Hạ liền cảm giác trên tay mình cầm rất nhiều đồ vật, định thần lại, là do ánh mắt của người đàn ông cao lớn kia. Này động tác là thật là nhanh quá...
"Hiện tại, cô có thể đi." Nam Cung Tử Tước nhàn nhạt nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái.
"Cái... Cái gì?" An Sơ Hạ không dám tin trừng to mắt: "Anh thả tôi đi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.