Chương 763
Cẩm Hạ Mạt
19/04/2017
Mã Cách sửng sốt, cười một cách cực kì vô hại: "Tôi nhìn thấy lúc phơi
nắng xếp chai kia, Manh Tiểu Nam giống như đối với cô gầm lên một câu,
thì ra chỉ là các cô đùa giỡn hay sao? Thật có lỗi!"
Cô ta nói xong, lại vẫn ra vẻ vô tội thè lưỡi, điều này làm cho An Sơ Hạ trong lòng lập tức phát hỏa nhưng không có chỗ phát tiết. Rõ ràng, cô muốn gạt mọi người, đúng là Mã Cách lại không kiêng kị mà đem toàn bộ nói ra.
Là cố ý, vẫn lại là cố ý?
Cô thấy ánh mắt Mã Cách cong lên hiện ý cười, đột nhiên nhớ tới lời Tiêu Minh Lạc nói, cô gái này, cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ, Tiêu Minh Lạc nói đúng.
An Sơ Hạ không nói gì nữa quay đầu trở lại, Phỉ Lỵ Á giờ phút này đã ngoan ngoãn không hỏi lại vấn đề vừa rồi, như lấy lòng đưa một cây kẹo que hỏi: "Sơ Hạ, cậu ăn không?"
"Cảm ơn, không cần." An Sơ Hạ cảm thấy có chút mệt, nói xong liền gục xuống bàn, nhắm hai mắt lại chợp mắt.
Mã Cách ngồi cùng bàn Tiểu F thấp giọng nói với Mã Cách: "Cô lại nói vớ vẩn cái gì vậy! Nhìn xem, Sơ Hạ bị cô nói làm cho mất hứng, về sau nói chuyện nên cân nhắc hơn đi."
Mã Cách dáng vẻ đáng thương tội nghiệp: "Tôi không biết, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới cô ấy lại để ý. Tôi có nên nhận lỗi với cô ấy không?"
"Không cần." Tiểu F khoát tay: "Không trách cô được! Về sau chú ý là tốt rồi."
Mã Cách khiêm tốn gật đầu, dời mắt nhìn sang An Sơ Hạ đang gục xuống bàn, con ngươi dần dần hiện lên một ý cười.
Hóa ra cô cũng sẽ mất hứng à? Hóa ra, cô cũng sẽ vì những thứ vốn không thuộc về mình mà cảm thấy mất hứng à?
Vì cái gì... Muốn cướp đi Tử Phi của cô!
Cô ta gắt gao nắm cán bút, vừa lúc chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, trong tay cầm giấy khen hạng nhất hạng mục xếp chai lúc.
Chủ nhiệm lớp tâm tình cực kì tốt, vừa đi vừa ngân bài hát gì đó liền đi trên bục giảng, cười tít mắt nhìn lớp trưởg nói: "Em đem giấy khen đi đến phía sau phòng học dán trên tường."
Phân phó xong, chủ nhiệm lớp lại cười tít mắt nói với mọi người: "Cuộc thi lần này chúng ta đứng thứ nhất. Nhưng để cho tôi cảm thấy được cao hứng nhất chính là, tôi nhìn thấy tất cả các em cùng nhau đoàn kết bỏ công sức ra để đem vinh quang về cho lớp, đặc biệt là em Giang Nam... Ôi chao, ai, ôi? Người đâu rồi?"
Mọi người lúc này mới nhao nhao chú ý tới chỗ Giang Nam không có người.
Vừa đúng lúc này, phòng học vang lên tiếng gõ cửa, An Sơ Hạ vội vàng ra phía trước mở cửa.
"Có mặt." Là Manh Tiểu Nam, cô không liếc mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, mà là trực tiếp hô một tiếng báo cáo với chủ nhiệm lớp.
"Vào đi." Chủ nhiệm lớp không có trách cô thiếu ý tứ: "Mới vừa khen ngợi đến em, mới phát hiện em không có ở lớp. Em nói thân thể không thoải mái, hiện tại thân thể tốt hơn một chút rồi sao?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn thầy." Manh Tiểu Nam nói xong, liền trực tiếp đi trở về vị trí.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô đều không có dừng lại trên người An Sơ Hạ. Giống như coi cô như không khí.
Cô đóng cửa lại, trở về vị trí, sau đó lại nhìn thoáng qua thấy Manh Tiểu Nam ngồi thẳng lưng nhìn lên bục giảng.
"Hai người các cậu, thật sự..." Phỉ Lỵ Á nói một nửa, thở dài nói: "Được rồi, tớ không hỏi. Nhưng nếu có gì cần hỗ trợ, cậu có thể tìm tớ "
An Sơ Hạ cảm kích nhìn Phỉ Lỵ Á gật gật đầu: "Cảm ơn."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!" Phỉ Lỵ Á cực kì sảng khoái nói một câu.
Chỉ là... Câu thành ngữ này thật sự áp dụng ở đây hợp lí sao?
Chủ nhiệm lớp cũng không có chú ý tới mấy chuyện nhỏ nhỏ nhặt này, vẫn là cười tít mắt khen ngợi, khen ngợi xong rồi, lại cường điệu một phen nhắc nhở chuyện ngày mai, còn có chợ bán đồ cũ các hạng mục công việc cần chú ý.Sau cùng một là tiết tự học, tan học là có thể trực tiếp về nhà, đương nhiên, có mấy người bị điểm danh giữ lại, trong đó có An Sơ Hạ cùng Phỉ Lỵ Á.
Thời gian tự học dùng để thảo luận ngày mai chợ bán đồ cũ mang thứ gì, đại đa số mọi người nhao nhao quyết định món đồ mình sẽ đem đến, rồi giá bán tiền lời gì gì đó, đương nhiên cũng sẽ có chuyện thâm hụt tiền mua bán, nhưng không ai để ý cái này. Đương nhiên, cũng có một số người quyết định mang quần áo của mình đã mặc qua một hoặc vài lần đem đến Tư Đế Lan bán thanh lý.
Phỉ Lỵ Á đã sớm nghĩ ra muốn bán cái gì, vẻ mặt hưng phấn mà nói với An Sơ Hạ: "Sơ Hạ, cậu muốn bán cái gì? Tớ đã quyết định sẽ mang một đống đồ ăn vặt, trong nhà bình thường không cho tớ mang quá nhiều đồ ăn, tớ liền nói là chợ bán đồ cũ cần dùng, bọn họ nhất định làm cho tớ mang. Đến lúc đó nếu bán không xong... Phần còn lại đều đã thuộc về tớ rồi!"
Cô nói xong, cực kì khoa trương ngửa mặt lên trời cười ha hả, rất giống con hươu ngốc nghếch.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ liếc qua rồi quay đi, nhưng tâm tư của cô vẫn đặt trên người Manh Tiểu Nam. Cô thậm chí đã không chịu nổi muốn đi qua chất vấn Manh Tiểu Nam là đang nghĩ cái gì, chất vấn cậu ấy vì cái gì lại như vậy.
Đúng là cô không làm được.
Cô chỉ im lặng ngồi một chỗ, lật xem quyển sách《 Rouge 》mượn được của một bạn học. Chủ yếu là nói một người con gái xinh đẹp cùng Thập Nhị thiếu gia giàu có yêu nhau, nhưng bởi vì người trong nhà ngăn trở không thể ở bên nhau. Sau cùng hai người ước định nuốt nha phiến tự sát, nhưng đợi ở âm phủ năm mươi ba năm, Thập Nhị thiếu vẫn không đến.
Cô gái này rốt cục đợi không được đi tới dương gian tìm người, nhưng Thập Nhị thiếu sớm đã không còn là Thập Nhị của lúc trước, đến sau cùng cô để lại cho Thập Nhị thiếu một câu: Cám ơn ngươi, ta không nghĩ muốn đợi thêm nữa rồi.
Một chuyện tình cực kì bi đát ngày xưa làm An Sơ Hạ cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng, là vì câu chuyện chua xót mới thấy được thương cảm, hay lại vẫn là vì thấy giống tình cảnh của Manh Tiểu Nam mà cảm thấy được khổ sở, này ai biết được?
Cô xem xong trả lại sách thì chuông tan học liền vang lên. Tiếng chuông hết tiết lần này cũng là chuông tan học, tất cả mọi người đều nghĩ muốn rời khỏi trường học sớm một chút, cả đám tiên phong hướng về phía cửa dũng mãnh lao tới.
An Sơ Hạ như ở trong mộng mới tỉnh liền đứng lên, đúng là mọi người ra khỏi phòng học đều phải đi qua chỗ ngồi của cô, cho nên cô bị ngã vào bên trong.
Đợi cho mọi người đi hết, An Sơ Hạ mới từ trên chỗ ngồi của mình đi ra ngoài. Coi muốn đi tìm Manh Tiểu Nam nói chuyện, cho dù là nói một câu "Ngày mai gặp" cũng được.
Đúng là, không còn nhìn thấy bóng dáng Manh Tiểu Nam?
Manh Tiểu Nam ngồi ở sau cùng, đã sớm từ cửa sau đi ra.
Chưa từng có lần tan học nào Manh Tiểu Nam không chờ cô. Cho dù là trong nhà có việc, cậu ấy cũng sẽ trước nói với cô một tiếng rồi mới đi. Đúng là bây giờ...
An Sơ Hạ cảm thấy có chút buồn rầu, đúng là không đợi cô có thời gian nghĩ thêm, chủ nhiệm lớp đã đi tới cửa phòng học.
"Mọi người còn đủ mặt chứ?" Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính lão, vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
Lớp phó văn thể mỹ đáp lại: "Tiểu D đi WC rồi. Những người khác đều vẫn còn ở lại rồi."
"Ừ." Chủ nhiệm lớp trả lời, đi đến bục giảng, kêu tất cả mọi người vây quanh mình.
An Sơ Hạ ý thức được chủ nhiệm lớp có thể là nói chuyện gì quan trọng, vội vàng cũng đi tới bục giảng.
"Lớp chúng ta cho tới bây giờ, mặc kệ là thi kéo co hay là xếp chai gì đó, thành tích cũng không tệ. Đặc biệt xếp chai còn giành được giải nhất, cho nên, chúng ta với giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất tương đối gần." Chủ nhiệm lớp trịnh trọng đẩy mắt kính tiếp tục nói: "Nhưng là, mọi người nên biết, kế tiếp vài ngày hoạt động đều đã không quá quan trọng, mà hiện tại trọng yếu là làm báo tường. Cho nên, tôi giữ mọi người lại, là nghĩ nên thảo luận một chút việc báo tường."
An Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới, bị giữ lại ở đây có vài người, bình thường đều là những người am hiểu vẽ tranh, Phỉ Lỵ Á tuy nhiên xem ra ngốc nghếch, kỳ thật cô ấy lại đạt được giải thưởng lớn về vẽ truyện tranh. Còn cô bị giữ lại, chính là vì khả năng viết văn của mình.
"Chúng ta có cơ hội lấy giải thưởng lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất?" Phỉ Lỵ Á kích động mở to hai mắt nhìn, giống như giải thưởng này là thức ăn ngon nhất thế giới một dạng.
"Cái gì là lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất?" Một bạn học giống An Sơ Hạ không biết, nghi hoặc hỏi han.
Phỉ Lỵ Á liếc mắt nhìn một cái, lúc này mới nói: "Các cậu không biết, thật sự là làm mất mặt người Tư Đế Lan!"
Mọi người không kiên nhẫn hỏi lại: "Cô có nói hay không a?"
Phỉ Lỵ Á vội vàng thu hồi bộ dạng giả vờ lạnh nhạt, cười hì hì nói: "Hàng năm lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất, ngoài việc có được một cờ khen thưởng, còn có thể đạt được phần thưởng. Rốt cục phần thưởng này là cái gì thì... Nhưng hàng năm đều khác nhau."
Cô ta nói xong, lại vẫn ra vẻ vô tội thè lưỡi, điều này làm cho An Sơ Hạ trong lòng lập tức phát hỏa nhưng không có chỗ phát tiết. Rõ ràng, cô muốn gạt mọi người, đúng là Mã Cách lại không kiêng kị mà đem toàn bộ nói ra.
Là cố ý, vẫn lại là cố ý?
Cô thấy ánh mắt Mã Cách cong lên hiện ý cười, đột nhiên nhớ tới lời Tiêu Minh Lạc nói, cô gái này, cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ, Tiêu Minh Lạc nói đúng.
An Sơ Hạ không nói gì nữa quay đầu trở lại, Phỉ Lỵ Á giờ phút này đã ngoan ngoãn không hỏi lại vấn đề vừa rồi, như lấy lòng đưa một cây kẹo que hỏi: "Sơ Hạ, cậu ăn không?"
"Cảm ơn, không cần." An Sơ Hạ cảm thấy có chút mệt, nói xong liền gục xuống bàn, nhắm hai mắt lại chợp mắt.
Mã Cách ngồi cùng bàn Tiểu F thấp giọng nói với Mã Cách: "Cô lại nói vớ vẩn cái gì vậy! Nhìn xem, Sơ Hạ bị cô nói làm cho mất hứng, về sau nói chuyện nên cân nhắc hơn đi."
Mã Cách dáng vẻ đáng thương tội nghiệp: "Tôi không biết, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới cô ấy lại để ý. Tôi có nên nhận lỗi với cô ấy không?"
"Không cần." Tiểu F khoát tay: "Không trách cô được! Về sau chú ý là tốt rồi."
Mã Cách khiêm tốn gật đầu, dời mắt nhìn sang An Sơ Hạ đang gục xuống bàn, con ngươi dần dần hiện lên một ý cười.
Hóa ra cô cũng sẽ mất hứng à? Hóa ra, cô cũng sẽ vì những thứ vốn không thuộc về mình mà cảm thấy mất hứng à?
Vì cái gì... Muốn cướp đi Tử Phi của cô!
Cô ta gắt gao nắm cán bút, vừa lúc chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, trong tay cầm giấy khen hạng nhất hạng mục xếp chai lúc.
Chủ nhiệm lớp tâm tình cực kì tốt, vừa đi vừa ngân bài hát gì đó liền đi trên bục giảng, cười tít mắt nhìn lớp trưởg nói: "Em đem giấy khen đi đến phía sau phòng học dán trên tường."
Phân phó xong, chủ nhiệm lớp lại cười tít mắt nói với mọi người: "Cuộc thi lần này chúng ta đứng thứ nhất. Nhưng để cho tôi cảm thấy được cao hứng nhất chính là, tôi nhìn thấy tất cả các em cùng nhau đoàn kết bỏ công sức ra để đem vinh quang về cho lớp, đặc biệt là em Giang Nam... Ôi chao, ai, ôi? Người đâu rồi?"
Mọi người lúc này mới nhao nhao chú ý tới chỗ Giang Nam không có người.
Vừa đúng lúc này, phòng học vang lên tiếng gõ cửa, An Sơ Hạ vội vàng ra phía trước mở cửa.
"Có mặt." Là Manh Tiểu Nam, cô không liếc mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, mà là trực tiếp hô một tiếng báo cáo với chủ nhiệm lớp.
"Vào đi." Chủ nhiệm lớp không có trách cô thiếu ý tứ: "Mới vừa khen ngợi đến em, mới phát hiện em không có ở lớp. Em nói thân thể không thoải mái, hiện tại thân thể tốt hơn một chút rồi sao?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn thầy." Manh Tiểu Nam nói xong, liền trực tiếp đi trở về vị trí.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô đều không có dừng lại trên người An Sơ Hạ. Giống như coi cô như không khí.
Cô đóng cửa lại, trở về vị trí, sau đó lại nhìn thoáng qua thấy Manh Tiểu Nam ngồi thẳng lưng nhìn lên bục giảng.
"Hai người các cậu, thật sự..." Phỉ Lỵ Á nói một nửa, thở dài nói: "Được rồi, tớ không hỏi. Nhưng nếu có gì cần hỗ trợ, cậu có thể tìm tớ "
An Sơ Hạ cảm kích nhìn Phỉ Lỵ Á gật gật đầu: "Cảm ơn."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!" Phỉ Lỵ Á cực kì sảng khoái nói một câu.
Chỉ là... Câu thành ngữ này thật sự áp dụng ở đây hợp lí sao?
Chủ nhiệm lớp cũng không có chú ý tới mấy chuyện nhỏ nhỏ nhặt này, vẫn là cười tít mắt khen ngợi, khen ngợi xong rồi, lại cường điệu một phen nhắc nhở chuyện ngày mai, còn có chợ bán đồ cũ các hạng mục công việc cần chú ý.Sau cùng một là tiết tự học, tan học là có thể trực tiếp về nhà, đương nhiên, có mấy người bị điểm danh giữ lại, trong đó có An Sơ Hạ cùng Phỉ Lỵ Á.
Thời gian tự học dùng để thảo luận ngày mai chợ bán đồ cũ mang thứ gì, đại đa số mọi người nhao nhao quyết định món đồ mình sẽ đem đến, rồi giá bán tiền lời gì gì đó, đương nhiên cũng sẽ có chuyện thâm hụt tiền mua bán, nhưng không ai để ý cái này. Đương nhiên, cũng có một số người quyết định mang quần áo của mình đã mặc qua một hoặc vài lần đem đến Tư Đế Lan bán thanh lý.
Phỉ Lỵ Á đã sớm nghĩ ra muốn bán cái gì, vẻ mặt hưng phấn mà nói với An Sơ Hạ: "Sơ Hạ, cậu muốn bán cái gì? Tớ đã quyết định sẽ mang một đống đồ ăn vặt, trong nhà bình thường không cho tớ mang quá nhiều đồ ăn, tớ liền nói là chợ bán đồ cũ cần dùng, bọn họ nhất định làm cho tớ mang. Đến lúc đó nếu bán không xong... Phần còn lại đều đã thuộc về tớ rồi!"
Cô nói xong, cực kì khoa trương ngửa mặt lên trời cười ha hả, rất giống con hươu ngốc nghếch.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ liếc qua rồi quay đi, nhưng tâm tư của cô vẫn đặt trên người Manh Tiểu Nam. Cô thậm chí đã không chịu nổi muốn đi qua chất vấn Manh Tiểu Nam là đang nghĩ cái gì, chất vấn cậu ấy vì cái gì lại như vậy.
Đúng là cô không làm được.
Cô chỉ im lặng ngồi một chỗ, lật xem quyển sách《 Rouge 》mượn được của một bạn học. Chủ yếu là nói một người con gái xinh đẹp cùng Thập Nhị thiếu gia giàu có yêu nhau, nhưng bởi vì người trong nhà ngăn trở không thể ở bên nhau. Sau cùng hai người ước định nuốt nha phiến tự sát, nhưng đợi ở âm phủ năm mươi ba năm, Thập Nhị thiếu vẫn không đến.
Cô gái này rốt cục đợi không được đi tới dương gian tìm người, nhưng Thập Nhị thiếu sớm đã không còn là Thập Nhị của lúc trước, đến sau cùng cô để lại cho Thập Nhị thiếu một câu: Cám ơn ngươi, ta không nghĩ muốn đợi thêm nữa rồi.
Một chuyện tình cực kì bi đát ngày xưa làm An Sơ Hạ cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng, là vì câu chuyện chua xót mới thấy được thương cảm, hay lại vẫn là vì thấy giống tình cảnh của Manh Tiểu Nam mà cảm thấy được khổ sở, này ai biết được?
Cô xem xong trả lại sách thì chuông tan học liền vang lên. Tiếng chuông hết tiết lần này cũng là chuông tan học, tất cả mọi người đều nghĩ muốn rời khỏi trường học sớm một chút, cả đám tiên phong hướng về phía cửa dũng mãnh lao tới.
An Sơ Hạ như ở trong mộng mới tỉnh liền đứng lên, đúng là mọi người ra khỏi phòng học đều phải đi qua chỗ ngồi của cô, cho nên cô bị ngã vào bên trong.
Đợi cho mọi người đi hết, An Sơ Hạ mới từ trên chỗ ngồi của mình đi ra ngoài. Coi muốn đi tìm Manh Tiểu Nam nói chuyện, cho dù là nói một câu "Ngày mai gặp" cũng được.
Đúng là, không còn nhìn thấy bóng dáng Manh Tiểu Nam?
Manh Tiểu Nam ngồi ở sau cùng, đã sớm từ cửa sau đi ra.
Chưa từng có lần tan học nào Manh Tiểu Nam không chờ cô. Cho dù là trong nhà có việc, cậu ấy cũng sẽ trước nói với cô một tiếng rồi mới đi. Đúng là bây giờ...
An Sơ Hạ cảm thấy có chút buồn rầu, đúng là không đợi cô có thời gian nghĩ thêm, chủ nhiệm lớp đã đi tới cửa phòng học.
"Mọi người còn đủ mặt chứ?" Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính lão, vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
Lớp phó văn thể mỹ đáp lại: "Tiểu D đi WC rồi. Những người khác đều vẫn còn ở lại rồi."
"Ừ." Chủ nhiệm lớp trả lời, đi đến bục giảng, kêu tất cả mọi người vây quanh mình.
An Sơ Hạ ý thức được chủ nhiệm lớp có thể là nói chuyện gì quan trọng, vội vàng cũng đi tới bục giảng.
"Lớp chúng ta cho tới bây giờ, mặc kệ là thi kéo co hay là xếp chai gì đó, thành tích cũng không tệ. Đặc biệt xếp chai còn giành được giải nhất, cho nên, chúng ta với giải thưởng lớp hoạt động nghệ thuật tốt nhất tương đối gần." Chủ nhiệm lớp trịnh trọng đẩy mắt kính tiếp tục nói: "Nhưng là, mọi người nên biết, kế tiếp vài ngày hoạt động đều đã không quá quan trọng, mà hiện tại trọng yếu là làm báo tường. Cho nên, tôi giữ mọi người lại, là nghĩ nên thảo luận một chút việc báo tường."
An Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới, bị giữ lại ở đây có vài người, bình thường đều là những người am hiểu vẽ tranh, Phỉ Lỵ Á tuy nhiên xem ra ngốc nghếch, kỳ thật cô ấy lại đạt được giải thưởng lớn về vẽ truyện tranh. Còn cô bị giữ lại, chính là vì khả năng viết văn của mình.
"Chúng ta có cơ hội lấy giải thưởng lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất?" Phỉ Lỵ Á kích động mở to hai mắt nhìn, giống như giải thưởng này là thức ăn ngon nhất thế giới một dạng.
"Cái gì là lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất?" Một bạn học giống An Sơ Hạ không biết, nghi hoặc hỏi han.
Phỉ Lỵ Á liếc mắt nhìn một cái, lúc này mới nói: "Các cậu không biết, thật sự là làm mất mặt người Tư Đế Lan!"
Mọi người không kiên nhẫn hỏi lại: "Cô có nói hay không a?"
Phỉ Lỵ Á vội vàng thu hồi bộ dạng giả vờ lạnh nhạt, cười hì hì nói: "Hàng năm lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất, ngoài việc có được một cờ khen thưởng, còn có thể đạt được phần thưởng. Rốt cục phần thưởng này là cái gì thì... Nhưng hàng năm đều khác nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.