Chương 767
Cẩm Hạ Mạt
19/04/2017
Cô theo sau Hàn Thất Lục, bước lên cầu thang được chế tác bằng gỗ, giống như đi đến thế giời thực vật. Ngay cả trong phòng cũng đặt đầy những
chậu hoa.
Những người sống ở đây, chắc hẳn là người yêu thích cỏ cây hoa lá rất nhiều?
Cô không kịp đánh giá thêm thì một cô gái đã bưng tới hai chén trà. Đặt giữa gian phòng là một bộ bàn ghế gỗ mộc mạc.
"Mời ngồi." Cô nói xong, nhẹ nhàng thu vén gấu váy trắng, tự mình ngồi xuống ghế đầu tiên.
An Sơ Hạ theo Hàn Thất Lục ngồi xuống, ánh mắt lại không tự chủ được bị cái gì đó bên trong hấp dẫn. Không phải một số loại cây cối, mà là những bức tranh phong cách giống nhau đặt trong phòng khách.
Nơi này hầu như có gần mười bức tranh lớn nhỏ được bài trí, đó đều là những bức tranh sơn mài, chỗ ghi tên đều viết hai chữ: "Tố."
Chắc không phải cô gái thanh tú thoát tục trước mặt, nhưng là người nào?
Đúng vậy, cô gái này tuổi tác xem cũng không khác biệt lớn hơn so với cô. Nhưng giữa hai hàng lông mày, lại vô hình để lộ ra một một chút thăng trầm từng trải.
"Mời dùng trà." Cô lễ phép nói một câu, nhưng trên khuôn mặt không hề lộ ra ý cười, nhìn cũng không nhận ra được đang chào đón bọn họ hay không chào đón.
An Sơ Hạ uống một ngụm trà màu xanh trong chén sứ, nuốt xuống họng mới cảm giác thấy đây là trà hoa kim ngân, dường như có một chút đường thả vào, hương vị so với cô bình thường hay uống ngọt hơn một chút. Uống thêm một ngụm, cả mũi đều tràn ngập hương hoa.
Bên ngoài nhà vang lên tiếng các loại côn trùng rên rỉ, tuy sống động nhưng lại không quá ồn ào. Tuy nhiên điều này không làm cho biểu tình trên khuôn mặt Tố Viện kia dịu đi, cô lắc đầu quả quyết cự tuyệt nói: "Tôi không hứng thú."
Quả nhiên là như thế...
An Sơ Hạ muốn đứng dậy, nếu đối phương không có hứng thú như vậy, cũng không thể bắt buộc cô ấy giúp cô vẽ hoạ báo tường phải không?
Ngay tại thời điểm cô muốn đứng lên, Hàn Thất Lục đột nhiên lại nói thêm: "Nếu cô đồng ý, tôi đây cũng sẽ đáp ứng sự việc cô vẫn muốn làm trước kia."
Đáp ứng cô...
Nói như vậy, nghe qua dường như cực kì ám muội.
An Sơ Hạ sửng sốt một lúc lâu, đáp ứng... đáp ứng chuyện gì?
Hẳn không phải là chuyện nam nữ...
Khẳng định không phải!
Sắc mặt cô âm thầm biến đổi không ổn định, điểm này bị Tố Viện phía đối diện nhìn thấy. Nhưng bộ dạng Tố Viện cũng không có lộ ra chút vui vẻ, mà liễu diệp mi kia còn nhíu lại, đôi mắt trong veo lạnh lùng hỏi: "Vì cái gì? Tôi trước kia cầu xin anh bao nhiêu lần anh đều đã từ chối, anh lại bởi vì cô ta..."
Không đợi Tố Viện nói hết, Hàn Thất Lục không chút nghĩ ngợi mà nói tiếp: "Cô không liên hệ với thế giới bên ngoài, nên chắc chắn cô cũng không quan tâm đến tin tức ngoài đó? Cô nên biết là, cô ấy là vị hôn thê của tôi, hơn nữa, tôi yêu cô ấy rất nhiều."
Nghe thấy lời này, An Sơ Hạ vừa rồi còn có chút lo lắng Hàn Thất Lục ý muốn đáp ứng Tố Viện kia điều gì đó, trái tim lập tức giãn ra. Hơn nữa ở trong lòng âm thầm mắng chính mình suy nghĩ tại sao bỉ ổi như thế...
"A..."
Khuôn mặt Tố Viện thu hồi tất cả biểu hiện kinh ngạc, phát ra một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười này, khiến cho An Sơ Hạ cảm giác thấy ớn lạnh cả người dọc từ lòng bàn chân trở lên, nhanh chóng chạm đến đỉnh đầu.
"Được." Nháy mắt tiếp theo, Tố Viện đứng dậy, làn váy của cô động xoay lên trong chớp nhoáng: "Vậy thì đêm nay đi, anh đã mất công đến đây, ở lại một chuyến."
Chủ nhân đã đứng lên, người khách tự nhiên cũng cần phải đứng dậy. An Sơ Hạ đứng lên theo, lúc này cô không để ý Hàn Thất Lục đoạt lời một lần nữa: "Tố Viện tiểu thư, nếu cô cảm thấy gượng ép, cũng không cần..."
"Ngừng." Tố Viện liếc mắt một cái, lãnh đạm nói: "Tôi đã đồng ý, bởi vậy, anh không cần nói bất cứ điều đạo đức giả nào."
"..." An Sơ Hạ nhất thời nghẹn lời, cô ngay lập tức cảm thấy được, cho dù nói chuyện với Hướng Mạn Quỳ cũng không khó khăn như với cô gái này.
Cái gì đạo đức giả vừa nói... cô ta vừa rồi thật sự qua nghiêm trọng. Nếu cô ta không muốn, cô cùng Hàn Thất Lục trực tiếp đi là được. Cô không muôn Hàn Thất Lục vì cô, hi sinh bất cứ điều gì. Mặc dù Hàn Thất Lục cam tâm tình nguyện, cô cũng là không nỡ nhìn Hàn Thất Lục vì cô phải như vậy.
Huống chi, cô còn không biết Hàn Thất Lục cùng Tố Viện kia thật sự giao dịch thế nào.
Hàn Thất Lục không nói điều gì, chỉ là đưa tay nắm chặt tay cô, sau đó vỗ về vai cô nói: "Sơ Hạ, em ngoan ngoãn nghe lời."
Tính cách Tố Viện, anh cực kỳ hiểu rõ, An Sơ Hạ nếu nói thêm nữa một câu, cũng rất có khả năng cô sẽ vô ý chọc giận cô ta. Như vậy nghĩ lại, lời vừa mới nói, đã thất bại trong gang tấc rồi.
An Sơ Hạ yên tĩnh trở lại.
"Tôi đi chuẩn bị vài thứ, các người tuỳ ý." Tố Viện liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, thân người hướng đến cầu thang bằng gỗ kia đi lên tầng hai. Lối vào tầng hai tuy không có cửa, nhưng lại được bố trí một tấm màn lụa, bởi vậy cô không nhìn thấy bên trong bài trí theo phong cách nào.
Tố Viện vừa lên lâu, An Sơ Hạ rốt cuộc nhịn không được, giữ chặt cánh tay Hàn Thất Lục dò hỏi: "Anh muốn đáp ứng cô ấy cái gì? Còn nữa, anh cùng cô ấy quen biết như thế nào?"
Hàn Thất Lục ánh mắt lộ ra ý cười nói: "A, bà xã của anh ghen sao?"
"Anh nói bậy bạ gì thế! Em nói thật đó!" An Sơ Hạ nhíu mày, một chút giận dữ nói.
"Cái này... cái gì thì, dù sao, cô ta đã đáp ứng em rồi. Em lên trên tầng ngủ một lúc, có khả năng sẽ mất một thời gian dài đó." Hàn Thất Lục ấp úng nói.
"Đáp ứng" cái gì, vì sao cô không thể biết được?
An Sơ Hạ trong lòng có phần nghi ngờ, cô không hi vọng Hàn Thất Lục nói dối cô điều gì.
Cô đang muốn hỏi lại, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân. Tố Viện đi xuống, An Sơ Hạ chú ý tới, Tố Viện cầm trong tay một chiếc hộp làm bằng gỗ, nhìn không rõ lắm dài khoảng bốn mươi phân, cao và rộng khoảng hai mươi phân.
"Đã chuẩn bị tốt, đều ở trong này." Tố Viện nói xong, nhìn An Sơ Hạ nói: "Cần khoảng một buổi tối, cô đi lên lầu trên giường tôi ngủ một giấc đi."
An Sơ Hạ cười nhu thuận: "Được, nhưng tôi cần phải biết một chút, các người làm việc gì."
Cô biết chính mình không thể keo kiệt, nhưng cô thật sư nhịn không được muốn biết, bởi vậy làm ra vẻ mỉm cười bình thản.
Nụ cười này, Tố Viện hoàn toàn bỏ qua, chỉ quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: "Anh không nói cho cô ấy biết?"
Hàn Thất Lục vội ho một tiếng, đi đến trước mặt An Sơ Hạ kéo tay cô, thấp giọng nói: "Chuyện này có phần dọa người, em có thể lên tầng, để cho anh chút mặt mũi được không?"
Trong giọng nói Hàn Thất Lục, dường như mang theo một tia khẩn cầu.
Ngữ khí như vây, An Sơ Hạ không thể không đồng ý. Cô gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, quay người lên tầng.
Cô bước chân cực kì thong thả, tai nghe thấy âm thanh Tố Viện đặt cái hộp kia lên bàn tròn khi nãy. Cô ổn định tinh thần, lên tới lầu hai, vén mành lụa lên.
Tầng hai này, không có bất cứ chậu hoa nào. Đại khái nơi này là phòng ngủ, đặt chậu hoa có thể thu hút côn trùng. Nhưng ở đây khắp nơi nơi đều bày hoa, đối tượng được vẽ trong tranh, toàn bộ đều là cỏ cây hoa lá.
Tầng hai trần nhà rất thấp, nhưng người vẫn không cần khom lưng bước đi. Cô chú ý ở đây chỉ đặt duy nhất một chiếc giường đơn, xem ra nơi này không còn bất cứ người nào khác ở. Mà bên ngoài, tất cả những loại cây cối cô không biết tên kia, xem ra do chính tay Tố Viện chăm sóc, cũng hợp với phong cách của cô ấy.
Quả là một cô gái biết tự lực cánh sinh.
Nhưng vì điều gì lại sống một mình ở đây?
Cô đi đến bên giường, cách đó không xa đặt một chiếc bàn đơn, trên mặt bàn là một chiếc máy tính xách tay và ipad. Xem ra Tố Viện tuy không dùng điện thoại di động, nhưng vẫn lên mạng một chút.
Hiện tại vẫn chưa tới mười giờ, An Sơ Hạ đi đến bên cửa sổ mở toang cánh cửa, ngoài cửa sổ cũng treo rèm cửa bằng lụa mỏng, xem ra việc phòng chống muỗi rất tốt.
Cửa sổ bật mở, cô mới chú ý tới nơi này kỳ thật cũng không hẳn là rừng núi hoang vắng, không xa khu vực này, còn có một hộ gia đình đang sáng đèn - - kề bên có một ngôi làng nhỏ.
Đêm khuya yên tĩnh, cô đột nhiên rất nhớ kẻ điên điên khùng khùng, mọi người gọi tên cô là Giang Nam kia.
Muốn đánh cho cô một trận?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cô rút cuộc không nhịn được, lấy di động trong túi trước ra, bấm số Manh Tiều Nam.
Điện thoại vẫn vang đến giọng nữ máy móc "Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được", cô mới tắt điện thoại. Cô không biết đây là Manh Tiều Nam cố ý không nhận, hay là thật sự không nhận được điện thoại.
Cô muốn đi ngủ, nhưng do ít khi ngủ lạ giường, nên cần một chút thời gian để thích ứng với chiếc giường này. Thêm nữa Hàn Thất Lục giấu không nói điều gì, khiến trong lòng cô không thoải mái, lăn qua lộn lại một lúc, cô vẫn không hề ngủ được.
Những người sống ở đây, chắc hẳn là người yêu thích cỏ cây hoa lá rất nhiều?
Cô không kịp đánh giá thêm thì một cô gái đã bưng tới hai chén trà. Đặt giữa gian phòng là một bộ bàn ghế gỗ mộc mạc.
"Mời ngồi." Cô nói xong, nhẹ nhàng thu vén gấu váy trắng, tự mình ngồi xuống ghế đầu tiên.
An Sơ Hạ theo Hàn Thất Lục ngồi xuống, ánh mắt lại không tự chủ được bị cái gì đó bên trong hấp dẫn. Không phải một số loại cây cối, mà là những bức tranh phong cách giống nhau đặt trong phòng khách.
Nơi này hầu như có gần mười bức tranh lớn nhỏ được bài trí, đó đều là những bức tranh sơn mài, chỗ ghi tên đều viết hai chữ: "Tố."
Chắc không phải cô gái thanh tú thoát tục trước mặt, nhưng là người nào?
Đúng vậy, cô gái này tuổi tác xem cũng không khác biệt lớn hơn so với cô. Nhưng giữa hai hàng lông mày, lại vô hình để lộ ra một một chút thăng trầm từng trải.
"Mời dùng trà." Cô lễ phép nói một câu, nhưng trên khuôn mặt không hề lộ ra ý cười, nhìn cũng không nhận ra được đang chào đón bọn họ hay không chào đón.
An Sơ Hạ uống một ngụm trà màu xanh trong chén sứ, nuốt xuống họng mới cảm giác thấy đây là trà hoa kim ngân, dường như có một chút đường thả vào, hương vị so với cô bình thường hay uống ngọt hơn một chút. Uống thêm một ngụm, cả mũi đều tràn ngập hương hoa.
Bên ngoài nhà vang lên tiếng các loại côn trùng rên rỉ, tuy sống động nhưng lại không quá ồn ào. Tuy nhiên điều này không làm cho biểu tình trên khuôn mặt Tố Viện kia dịu đi, cô lắc đầu quả quyết cự tuyệt nói: "Tôi không hứng thú."
Quả nhiên là như thế...
An Sơ Hạ muốn đứng dậy, nếu đối phương không có hứng thú như vậy, cũng không thể bắt buộc cô ấy giúp cô vẽ hoạ báo tường phải không?
Ngay tại thời điểm cô muốn đứng lên, Hàn Thất Lục đột nhiên lại nói thêm: "Nếu cô đồng ý, tôi đây cũng sẽ đáp ứng sự việc cô vẫn muốn làm trước kia."
Đáp ứng cô...
Nói như vậy, nghe qua dường như cực kì ám muội.
An Sơ Hạ sửng sốt một lúc lâu, đáp ứng... đáp ứng chuyện gì?
Hẳn không phải là chuyện nam nữ...
Khẳng định không phải!
Sắc mặt cô âm thầm biến đổi không ổn định, điểm này bị Tố Viện phía đối diện nhìn thấy. Nhưng bộ dạng Tố Viện cũng không có lộ ra chút vui vẻ, mà liễu diệp mi kia còn nhíu lại, đôi mắt trong veo lạnh lùng hỏi: "Vì cái gì? Tôi trước kia cầu xin anh bao nhiêu lần anh đều đã từ chối, anh lại bởi vì cô ta..."
Không đợi Tố Viện nói hết, Hàn Thất Lục không chút nghĩ ngợi mà nói tiếp: "Cô không liên hệ với thế giới bên ngoài, nên chắc chắn cô cũng không quan tâm đến tin tức ngoài đó? Cô nên biết là, cô ấy là vị hôn thê của tôi, hơn nữa, tôi yêu cô ấy rất nhiều."
Nghe thấy lời này, An Sơ Hạ vừa rồi còn có chút lo lắng Hàn Thất Lục ý muốn đáp ứng Tố Viện kia điều gì đó, trái tim lập tức giãn ra. Hơn nữa ở trong lòng âm thầm mắng chính mình suy nghĩ tại sao bỉ ổi như thế...
"A..."
Khuôn mặt Tố Viện thu hồi tất cả biểu hiện kinh ngạc, phát ra một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười này, khiến cho An Sơ Hạ cảm giác thấy ớn lạnh cả người dọc từ lòng bàn chân trở lên, nhanh chóng chạm đến đỉnh đầu.
"Được." Nháy mắt tiếp theo, Tố Viện đứng dậy, làn váy của cô động xoay lên trong chớp nhoáng: "Vậy thì đêm nay đi, anh đã mất công đến đây, ở lại một chuyến."
Chủ nhân đã đứng lên, người khách tự nhiên cũng cần phải đứng dậy. An Sơ Hạ đứng lên theo, lúc này cô không để ý Hàn Thất Lục đoạt lời một lần nữa: "Tố Viện tiểu thư, nếu cô cảm thấy gượng ép, cũng không cần..."
"Ngừng." Tố Viện liếc mắt một cái, lãnh đạm nói: "Tôi đã đồng ý, bởi vậy, anh không cần nói bất cứ điều đạo đức giả nào."
"..." An Sơ Hạ nhất thời nghẹn lời, cô ngay lập tức cảm thấy được, cho dù nói chuyện với Hướng Mạn Quỳ cũng không khó khăn như với cô gái này.
Cái gì đạo đức giả vừa nói... cô ta vừa rồi thật sự qua nghiêm trọng. Nếu cô ta không muốn, cô cùng Hàn Thất Lục trực tiếp đi là được. Cô không muôn Hàn Thất Lục vì cô, hi sinh bất cứ điều gì. Mặc dù Hàn Thất Lục cam tâm tình nguyện, cô cũng là không nỡ nhìn Hàn Thất Lục vì cô phải như vậy.
Huống chi, cô còn không biết Hàn Thất Lục cùng Tố Viện kia thật sự giao dịch thế nào.
Hàn Thất Lục không nói điều gì, chỉ là đưa tay nắm chặt tay cô, sau đó vỗ về vai cô nói: "Sơ Hạ, em ngoan ngoãn nghe lời."
Tính cách Tố Viện, anh cực kỳ hiểu rõ, An Sơ Hạ nếu nói thêm nữa một câu, cũng rất có khả năng cô sẽ vô ý chọc giận cô ta. Như vậy nghĩ lại, lời vừa mới nói, đã thất bại trong gang tấc rồi.
An Sơ Hạ yên tĩnh trở lại.
"Tôi đi chuẩn bị vài thứ, các người tuỳ ý." Tố Viện liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, thân người hướng đến cầu thang bằng gỗ kia đi lên tầng hai. Lối vào tầng hai tuy không có cửa, nhưng lại được bố trí một tấm màn lụa, bởi vậy cô không nhìn thấy bên trong bài trí theo phong cách nào.
Tố Viện vừa lên lâu, An Sơ Hạ rốt cuộc nhịn không được, giữ chặt cánh tay Hàn Thất Lục dò hỏi: "Anh muốn đáp ứng cô ấy cái gì? Còn nữa, anh cùng cô ấy quen biết như thế nào?"
Hàn Thất Lục ánh mắt lộ ra ý cười nói: "A, bà xã của anh ghen sao?"
"Anh nói bậy bạ gì thế! Em nói thật đó!" An Sơ Hạ nhíu mày, một chút giận dữ nói.
"Cái này... cái gì thì, dù sao, cô ta đã đáp ứng em rồi. Em lên trên tầng ngủ một lúc, có khả năng sẽ mất một thời gian dài đó." Hàn Thất Lục ấp úng nói.
"Đáp ứng" cái gì, vì sao cô không thể biết được?
An Sơ Hạ trong lòng có phần nghi ngờ, cô không hi vọng Hàn Thất Lục nói dối cô điều gì.
Cô đang muốn hỏi lại, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân. Tố Viện đi xuống, An Sơ Hạ chú ý tới, Tố Viện cầm trong tay một chiếc hộp làm bằng gỗ, nhìn không rõ lắm dài khoảng bốn mươi phân, cao và rộng khoảng hai mươi phân.
"Đã chuẩn bị tốt, đều ở trong này." Tố Viện nói xong, nhìn An Sơ Hạ nói: "Cần khoảng một buổi tối, cô đi lên lầu trên giường tôi ngủ một giấc đi."
An Sơ Hạ cười nhu thuận: "Được, nhưng tôi cần phải biết một chút, các người làm việc gì."
Cô biết chính mình không thể keo kiệt, nhưng cô thật sư nhịn không được muốn biết, bởi vậy làm ra vẻ mỉm cười bình thản.
Nụ cười này, Tố Viện hoàn toàn bỏ qua, chỉ quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: "Anh không nói cho cô ấy biết?"
Hàn Thất Lục vội ho một tiếng, đi đến trước mặt An Sơ Hạ kéo tay cô, thấp giọng nói: "Chuyện này có phần dọa người, em có thể lên tầng, để cho anh chút mặt mũi được không?"
Trong giọng nói Hàn Thất Lục, dường như mang theo một tia khẩn cầu.
Ngữ khí như vây, An Sơ Hạ không thể không đồng ý. Cô gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, quay người lên tầng.
Cô bước chân cực kì thong thả, tai nghe thấy âm thanh Tố Viện đặt cái hộp kia lên bàn tròn khi nãy. Cô ổn định tinh thần, lên tới lầu hai, vén mành lụa lên.
Tầng hai này, không có bất cứ chậu hoa nào. Đại khái nơi này là phòng ngủ, đặt chậu hoa có thể thu hút côn trùng. Nhưng ở đây khắp nơi nơi đều bày hoa, đối tượng được vẽ trong tranh, toàn bộ đều là cỏ cây hoa lá.
Tầng hai trần nhà rất thấp, nhưng người vẫn không cần khom lưng bước đi. Cô chú ý ở đây chỉ đặt duy nhất một chiếc giường đơn, xem ra nơi này không còn bất cứ người nào khác ở. Mà bên ngoài, tất cả những loại cây cối cô không biết tên kia, xem ra do chính tay Tố Viện chăm sóc, cũng hợp với phong cách của cô ấy.
Quả là một cô gái biết tự lực cánh sinh.
Nhưng vì điều gì lại sống một mình ở đây?
Cô đi đến bên giường, cách đó không xa đặt một chiếc bàn đơn, trên mặt bàn là một chiếc máy tính xách tay và ipad. Xem ra Tố Viện tuy không dùng điện thoại di động, nhưng vẫn lên mạng một chút.
Hiện tại vẫn chưa tới mười giờ, An Sơ Hạ đi đến bên cửa sổ mở toang cánh cửa, ngoài cửa sổ cũng treo rèm cửa bằng lụa mỏng, xem ra việc phòng chống muỗi rất tốt.
Cửa sổ bật mở, cô mới chú ý tới nơi này kỳ thật cũng không hẳn là rừng núi hoang vắng, không xa khu vực này, còn có một hộ gia đình đang sáng đèn - - kề bên có một ngôi làng nhỏ.
Đêm khuya yên tĩnh, cô đột nhiên rất nhớ kẻ điên điên khùng khùng, mọi người gọi tên cô là Giang Nam kia.
Muốn đánh cho cô một trận?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cô rút cuộc không nhịn được, lấy di động trong túi trước ra, bấm số Manh Tiều Nam.
Điện thoại vẫn vang đến giọng nữ máy móc "Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được", cô mới tắt điện thoại. Cô không biết đây là Manh Tiều Nam cố ý không nhận, hay là thật sự không nhận được điện thoại.
Cô muốn đi ngủ, nhưng do ít khi ngủ lạ giường, nên cần một chút thời gian để thích ứng với chiếc giường này. Thêm nữa Hàn Thất Lục giấu không nói điều gì, khiến trong lòng cô không thoải mái, lăn qua lộn lại một lúc, cô vẫn không hề ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.