Chương 369: Có thể giết, không dùng thân...
Cẩm Hạ Mạt
22/03/2017
Trông thấy Hàn quản gia ánh mắt đồng tình, An Sơ Hạ nhất thời hoảng loạn. Vẻ mặt anh là sao!
Cửa phòng được Hàn quản gia đóng, ngẫm lại cánh cửa kia cũng thật ngoan cường, sau khi bị phá tan lại còn có thể đóng. Quả nhiên khách sạn rất cao cấp...
Hít hít một tiếng, phát hiện gian phòng thật yên tĩnh... Cô giật giật khóe miệng, chỉ xuống màn hình máy vi tính: " Chiến thần cấp.... Anh là làm sao luyện? Chơi game, không lên lớp sao?"
"....." Hàn Thất Lục không nói lời nào, chỉ là hai con mắt đen kịt như đêm tối nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn đem cô xuyên thấu. An Sơ Hạ lập tức cứng đờ, không biết phản ứng ra sao.
Tại sao phải nhìn cô như vậy? Không phải là chơi máy tính một chút sao, anh thật đúng là keo kiệt! Nuốt ngụm nước miếng, cô dời ánh mắt, đang muốn nói chút gì để giảm bớt bầu không khí gay go này thì Hàn Thất Lục đi về hướng cô.
Lần nữa tân trang quá mức, Hàn Thất Lục đi tới trước mặt cô. Đưa tay phải lên vai cô đẩy một cái, cô không kịp chuẩn bị ngã nhào ra sau... Cũng may đằng sau chính là giường lớn, cô mới không có ngã, bằng không chắc chắn ngã chết.
"Anh làm...." Bờ môi nóng bỏng của anh chiếm hữu môi cô. Hết thảy lời muốn nói ra, đều bị Hàn Thất Lục nuốt vào trong bụng. Hàn Thất Lục bá đạo đè, cô lại giãy dụa, anh đưa hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, bá đạo mút lấy môi cô.
Thời khắc này, Hàn Thất Lục hận không thể làm bậy, nuốt xuống cô gái hại anh cả ngày lo lắng sợ hãi.
Cô còn muốn giãy dụa, bởi vì quá mức kích động, khuôn mặt nhỏ bé xuất hiện một vệt ửng hồng, cực kỳ mê người. Hàn Thất Lục rất nhanh có phản ứng, cả người đều cương cứng lên."Cô....." Anh thả An Sơ Hạ ra: "Nếu như sau này còn dám tuỳ hứng như thế làm tôi sợ, tôi liền ăn cô!"
".....Ăn?" An Sơ Hạ rùng mình một cái, ở trong đầu ảo tưởng thân thể của chính mình bị Hàn Thất Lục cắt thành mấy chục khối, sau đó Hàn Thất Lục ngồi ở bên một đống máu gặm thịt cô........
Hai mắt e ngại nhìn Hàn Thất Lục, anh chỉ là tức giận nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tôi không phải là ăn cái kia, chỉ là....."
Anh đưa mắt từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Sơ Hạ dời xuống, dời qua cổ rồi đến xương quai xanh, rơi xuống nửa đường thì cô giãy dụa...lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.
" Lưu manh!" An Sơ Hạ đang muốn vung một bạt tai, lúc này mới phát hiện hai tay chính mình đều bị bàn tay lớn của Hàn Thất Lục trói lại, một chút cũng không nhúc nhích được, ngược lại chửi ầm lên: "Tôi không phải chỉ chơi máy vi tính của anh sao? Anh như thế trả thù tôi sao? Có thể giết, không dùng thân!"
Hàn Thất lục khóe miệng giật giật, vừa nãy bị mắng như thế, tất cả đều tản đi.
Đột nhiên cảm giác mệt mỏi quá....Hàn Thất Lục cúi người, nằm nhoài......trước ngực cô.
"Này! Anh buồn ngủ chuyển sang nơi khác nằm là được rồi? Nơi này.....Không được!" Cô là cắn răng mới nói ra hai chữ, sau khi nói xong, cả khuôn mặt cũng rất hồng.
Rất hiếm có, Hàn Thất Lục chưa cùng cô tính toán, chỉ là nằm nhoài ở chỗ này, thở dài: "An Sơ Hạ, làm thế nào em mới có thể hiểu được lòng tôi?"
An Sơ Hạ sững sờ, ánh mắt hoang mang, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt phất phơ: "Lòng của anh? Anh có chuyện sao? Có chuyện liền chuyển sang nơi khác nằm, mặt khác, phiền buông tay của tôi được không?"
Cửa phòng được Hàn quản gia đóng, ngẫm lại cánh cửa kia cũng thật ngoan cường, sau khi bị phá tan lại còn có thể đóng. Quả nhiên khách sạn rất cao cấp...
Hít hít một tiếng, phát hiện gian phòng thật yên tĩnh... Cô giật giật khóe miệng, chỉ xuống màn hình máy vi tính: " Chiến thần cấp.... Anh là làm sao luyện? Chơi game, không lên lớp sao?"
"....." Hàn Thất Lục không nói lời nào, chỉ là hai con mắt đen kịt như đêm tối nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn đem cô xuyên thấu. An Sơ Hạ lập tức cứng đờ, không biết phản ứng ra sao.
Tại sao phải nhìn cô như vậy? Không phải là chơi máy tính một chút sao, anh thật đúng là keo kiệt! Nuốt ngụm nước miếng, cô dời ánh mắt, đang muốn nói chút gì để giảm bớt bầu không khí gay go này thì Hàn Thất Lục đi về hướng cô.
Lần nữa tân trang quá mức, Hàn Thất Lục đi tới trước mặt cô. Đưa tay phải lên vai cô đẩy một cái, cô không kịp chuẩn bị ngã nhào ra sau... Cũng may đằng sau chính là giường lớn, cô mới không có ngã, bằng không chắc chắn ngã chết.
"Anh làm...." Bờ môi nóng bỏng của anh chiếm hữu môi cô. Hết thảy lời muốn nói ra, đều bị Hàn Thất Lục nuốt vào trong bụng. Hàn Thất Lục bá đạo đè, cô lại giãy dụa, anh đưa hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, bá đạo mút lấy môi cô.
Thời khắc này, Hàn Thất Lục hận không thể làm bậy, nuốt xuống cô gái hại anh cả ngày lo lắng sợ hãi.
Cô còn muốn giãy dụa, bởi vì quá mức kích động, khuôn mặt nhỏ bé xuất hiện một vệt ửng hồng, cực kỳ mê người. Hàn Thất Lục rất nhanh có phản ứng, cả người đều cương cứng lên."Cô....." Anh thả An Sơ Hạ ra: "Nếu như sau này còn dám tuỳ hứng như thế làm tôi sợ, tôi liền ăn cô!"
".....Ăn?" An Sơ Hạ rùng mình một cái, ở trong đầu ảo tưởng thân thể của chính mình bị Hàn Thất Lục cắt thành mấy chục khối, sau đó Hàn Thất Lục ngồi ở bên một đống máu gặm thịt cô........
Hai mắt e ngại nhìn Hàn Thất Lục, anh chỉ là tức giận nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tôi không phải là ăn cái kia, chỉ là....."
Anh đưa mắt từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Sơ Hạ dời xuống, dời qua cổ rồi đến xương quai xanh, rơi xuống nửa đường thì cô giãy dụa...lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.
" Lưu manh!" An Sơ Hạ đang muốn vung một bạt tai, lúc này mới phát hiện hai tay chính mình đều bị bàn tay lớn của Hàn Thất Lục trói lại, một chút cũng không nhúc nhích được, ngược lại chửi ầm lên: "Tôi không phải chỉ chơi máy vi tính của anh sao? Anh như thế trả thù tôi sao? Có thể giết, không dùng thân!"
Hàn Thất lục khóe miệng giật giật, vừa nãy bị mắng như thế, tất cả đều tản đi.
Đột nhiên cảm giác mệt mỏi quá....Hàn Thất Lục cúi người, nằm nhoài......trước ngực cô.
"Này! Anh buồn ngủ chuyển sang nơi khác nằm là được rồi? Nơi này.....Không được!" Cô là cắn răng mới nói ra hai chữ, sau khi nói xong, cả khuôn mặt cũng rất hồng.
Rất hiếm có, Hàn Thất Lục chưa cùng cô tính toán, chỉ là nằm nhoài ở chỗ này, thở dài: "An Sơ Hạ, làm thế nào em mới có thể hiểu được lòng tôi?"
An Sơ Hạ sững sờ, ánh mắt hoang mang, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt phất phơ: "Lòng của anh? Anh có chuyện sao? Có chuyện liền chuyển sang nơi khác nằm, mặt khác, phiền buông tay của tôi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.