Chương 207: Đem cô ta vứt đi
Cẩm Hạ Mạt
20/03/2017
"Hàn Thất lục!" An Sơ Hạ lại muốn vì Lyla cầu tình, nhưng mà Hàn Thất
lục chỉ ôm chặt lấy vai của cô, hờ hững nói: "Cô không có sai."
Cô hơi sững sờ, tay của cô bị Hàn Thất Lục nắm lấy, thân thể nghiêng về phía trước, hốt hoảng bước chân nhanh hơn mới đuổi kịp Hàn Thất lục. Sau đó nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lyla dùng ánh mắt muốn giết người chăm chú nhìn mình. Hàn Thất lục buông ra cổ tay của cô đi đến xe bên kia, khoảnh khắc mở cửa xe ngồi vào trong, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh Lyla cầm một vật vốn là dụng cụ trang điểm hướng cô xông tới.
"Thiếu phu nhân!" Đinh Ninh muốn tiến lên giữ chặt Lyla, nhưng vẫn chậm một bước, không giữ chặt được Lyla,trái lại chính mình mất đà bước chân trượt ngã trên mặt đất. Hàn Thất Lục rất nhanh từ trong xe đi ra,nhưng nhất định là không kịp rồi.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lyla, tóc của cô ngổn ngang mà rối tung, trên mặt lênh láng vết máu là hậu quả khi va vào bậc thang. Ánh mắt không đơn giản tí nào, Lyla liền nhanh chóng ra tay đâm cô một nhát, cô khẽ bước chân dời đi, cái đâm của Lyla thật vô ích, tay trái Lyla cầm vũ khí liền bị An Sơ Hạ giữ chặt.
Lyla quả thực thật không ngờ tốc độ của An Sơ Hạ lại nhanh như vậy, lại còn nắm lấy cổ tay cô ta như muốn dùng sức bóp nát. Cô ta biết rõ cuộc đời cô ta đã xong.
Hàn Thất Lục lúc này mới chạy đến bên người An Sơ Hạ, thấy An Sơ Hạ ở cạnh Lyla mới thở phào, anh thấy An Sơ Hạ mỉm cười như thiên sứ,dùng giọng điệu dễ nghe nói rằng: "Lyla, không có gì xảy ra cả."
Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, An Sơ Hạ đã vượt qua cô, ngồi vào bên trong xe. Hàn thất lục co rút con ngươi, An Sơ Hạ không có điệu bộ tức giận hay bộ dáng sợ sệt, anh cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không có có lần sau." Để lại bốn chữ lạnh như băng, anh đi qua xe hất cằm đối với Đinh Ninh đang còn đứng ngây ra như trời trồng: "Gọi người đem cho tôi chiếc xe khác chở về Hàn gia.''
"Vâng! Thiếu gia!''
Đinh Ninh sợ hãi vội vàng gật đầu, trong ánh mắt đối với An Sơ Hạ vô cùng khen ngợi, và cũng có sự tức giận đối với Lyla không hiểu chuyện
Sau khi chiếc xe rời đi, hắn bước nhanh dồn dập tới trước mặt Lyla, vung tay,trên mặt cô ta lập tứ xuất hiện một vết bầm lớn. Đinh Ninh bạt tai cô ta một cái rất mạnh,đôi má của Lyla sưng lên, khoé miệng chảy ra một vệt máu
Đưa tay ôm lấy bên má bị sưng, Lyla khóc rống lên, bổ nhào ôm lấy chân Đinh Ninh: "Đinh Ninh tiên sinh,ngài đừng đuổi việc tôi."
"Đuổi việc? Cô cho rằng chỉ có khai trừ đơn giản như vậy sao?" Cắn chặt hàm răng, hắn đè nén chính mình đừng đá chết Lyla, quay lại đối với thuộc hạ của mình nói: ''Đem tất cả những đồ quý giá của cô ta trong phòng khách sạn ném đi, thẻ tiền cũng chuyển tới tài khoản Boss. Từ nay về sau, công ty chúng ta không hề có người mẫu xe hơi này''
"Vâng!" Thuộc hạ hắn giao phó công việc gật đầu. Giống như Lyla suy nghĩ, đúng là Hàn Thất Lục cho cô tất cả, nhưng Hàn Thất lục thu hồi hết thảy cũng rất nhẹ nhàng
Bị Đinh Ninh đá văng ra về sau, ánh mắt của cô ta trở nên mơ hồ, tất cả nước mắt đều nhoè đi, tối dần.... Mí mắt trở nên nặng trĩu, rồi cô ta hoàn toàn mất đi ý thức ngất xỉu tại chỗ
Câu nói cuối cùng cô ghi nhớ được trong đầu: "Thật là xui xẻo! Đem cô ta vứt đi chỗ khác."
Cô hơi sững sờ, tay của cô bị Hàn Thất Lục nắm lấy, thân thể nghiêng về phía trước, hốt hoảng bước chân nhanh hơn mới đuổi kịp Hàn Thất lục. Sau đó nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lyla dùng ánh mắt muốn giết người chăm chú nhìn mình. Hàn Thất lục buông ra cổ tay của cô đi đến xe bên kia, khoảnh khắc mở cửa xe ngồi vào trong, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh Lyla cầm một vật vốn là dụng cụ trang điểm hướng cô xông tới.
"Thiếu phu nhân!" Đinh Ninh muốn tiến lên giữ chặt Lyla, nhưng vẫn chậm một bước, không giữ chặt được Lyla,trái lại chính mình mất đà bước chân trượt ngã trên mặt đất. Hàn Thất Lục rất nhanh từ trong xe đi ra,nhưng nhất định là không kịp rồi.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lyla, tóc của cô ngổn ngang mà rối tung, trên mặt lênh láng vết máu là hậu quả khi va vào bậc thang. Ánh mắt không đơn giản tí nào, Lyla liền nhanh chóng ra tay đâm cô một nhát, cô khẽ bước chân dời đi, cái đâm của Lyla thật vô ích, tay trái Lyla cầm vũ khí liền bị An Sơ Hạ giữ chặt.
Lyla quả thực thật không ngờ tốc độ của An Sơ Hạ lại nhanh như vậy, lại còn nắm lấy cổ tay cô ta như muốn dùng sức bóp nát. Cô ta biết rõ cuộc đời cô ta đã xong.
Hàn Thất Lục lúc này mới chạy đến bên người An Sơ Hạ, thấy An Sơ Hạ ở cạnh Lyla mới thở phào, anh thấy An Sơ Hạ mỉm cười như thiên sứ,dùng giọng điệu dễ nghe nói rằng: "Lyla, không có gì xảy ra cả."
Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, An Sơ Hạ đã vượt qua cô, ngồi vào bên trong xe. Hàn thất lục co rút con ngươi, An Sơ Hạ không có điệu bộ tức giận hay bộ dáng sợ sệt, anh cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không có có lần sau." Để lại bốn chữ lạnh như băng, anh đi qua xe hất cằm đối với Đinh Ninh đang còn đứng ngây ra như trời trồng: "Gọi người đem cho tôi chiếc xe khác chở về Hàn gia.''
"Vâng! Thiếu gia!''
Đinh Ninh sợ hãi vội vàng gật đầu, trong ánh mắt đối với An Sơ Hạ vô cùng khen ngợi, và cũng có sự tức giận đối với Lyla không hiểu chuyện
Sau khi chiếc xe rời đi, hắn bước nhanh dồn dập tới trước mặt Lyla, vung tay,trên mặt cô ta lập tứ xuất hiện một vết bầm lớn. Đinh Ninh bạt tai cô ta một cái rất mạnh,đôi má của Lyla sưng lên, khoé miệng chảy ra một vệt máu
Đưa tay ôm lấy bên má bị sưng, Lyla khóc rống lên, bổ nhào ôm lấy chân Đinh Ninh: "Đinh Ninh tiên sinh,ngài đừng đuổi việc tôi."
"Đuổi việc? Cô cho rằng chỉ có khai trừ đơn giản như vậy sao?" Cắn chặt hàm răng, hắn đè nén chính mình đừng đá chết Lyla, quay lại đối với thuộc hạ của mình nói: ''Đem tất cả những đồ quý giá của cô ta trong phòng khách sạn ném đi, thẻ tiền cũng chuyển tới tài khoản Boss. Từ nay về sau, công ty chúng ta không hề có người mẫu xe hơi này''
"Vâng!" Thuộc hạ hắn giao phó công việc gật đầu. Giống như Lyla suy nghĩ, đúng là Hàn Thất Lục cho cô tất cả, nhưng Hàn Thất lục thu hồi hết thảy cũng rất nhẹ nhàng
Bị Đinh Ninh đá văng ra về sau, ánh mắt của cô ta trở nên mơ hồ, tất cả nước mắt đều nhoè đi, tối dần.... Mí mắt trở nên nặng trĩu, rồi cô ta hoàn toàn mất đi ý thức ngất xỉu tại chỗ
Câu nói cuối cùng cô ghi nhớ được trong đầu: "Thật là xui xẻo! Đem cô ta vứt đi chỗ khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.