Chương 406: Hắc Quỷ
Cẩm Hạ Mạt
22/03/2017
Ed Na
Beta: anhduong2506
Hàn Thất Lục nhìn Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái, từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc đưa lên miệng, cánh tay kia nhẹ nhàng lấy ra cái bật lửa châm thuốc. Lúc sáng lúc tối, tàn thuốc với ánh sáng yếu ớt lóe ra.
"Khụ khụ. Tớ nói..." Tiêu Minh Lạc ho khan một tiếng, điều chỉnh một tư thế đứng, ánh mắt nhìn thẳng Hàn Thất Lục, mang theo ý cười.
Hàn Thất Lục từ từ phun ra một làn khói, liếc mắt Tiêu Minh Lạc một cái, ngữ khí khó chịu: "Có ý gì."
"Ý của tớ là, cậu đối với tiểu Sơ Hạ có phải là quản quá nghiêm khắc hay không? Tốt xấu cô còn chưa có gả cho cậu, muốn nhúng tay vào mọi việc, nếu về sau cô ấy thực gả cho cậu, chắc cô ấy sẽ không thể có bạn bè là nam mất. Cho nên..." Tiêu Minh Lạc vô sỉ cười cười: "Trước khi gả cho cậu, cậu có thể nhắm một con mắt thì cứ nhắm một con mắt đi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng giương lên, tàn thuốc trong tay lại vẫn cháy sáng chợt bay tới. Cho dù Tiêu Minh Lạc phản ứng tốc độ coi như nhanh, thì xương tay phải ngón giữa vẫn lại là bị đánh đến muốn bỏng.
"Aizzz - -" Tiêu Minh Lạc thật hít một hơi, Ngay sau đó thần tốc hướng trên mu bàn tay thổi mấy hơi thở: "Thất Lục, cậu định mưu sát bạn thân!"
"Vẫn còn không nói trọng điểm, nếu muốn, đã không phải là cái tay của cậu rồi." Hàn Thất Lục ảm đạm cười, nụ cười tươi nhưng lan tràn một cỗ sát khí vô hình.
"..." Tiêu Minh Lạc không dám cười, mặt nghiêm trang nói: "Cậu chắc là cũng đã nhận ra. Người vừa rồi thiếu chút nữa cùng cậu gây sự, người đó không đơn giản. Thật ra..."
Thấy Hàn Thất Lục trầm mặc, Tiêu Minh Lạc đi tới vài bước, lúc này mới tiếp tục nói: "Điều tra ra anh ta là cái ngoài ý muốn, hôm nay Sơ Hạ gọi điện thoại để cho tớ giúp cô ấy điều tra người này một phen. Tớ theo phòng hồ sơ lý lịch ở trường tra được đích thị anh ta là Nam Cung Tử Phi, người của tớ cũng điều tra được như thế..."
Không khí lập tức trở nên loãng ra, đôi mắt Hàn Thất Lục cũng nheo lại, cực kì đáng sợ.
Ai ngờ lời nói của Tiêu Minh Lạc xoay chuyển, ha ha cười rộ lên: "Tớ nói ra, cậu sẽ cho tớ cái gì đây? giới thiệu cho tớ một mỹ nữ đi? Thật sự không có mỹ nữ mà nói, đem Sơ Hạ nhà cậu cho tớ mượn đi chơi một chút cũng được... A...!!!"
Lần này phóng tới phía cậu không phải tàn thuốc, mà là một đồng tiền xu. Lần này đương nhiên không phải bị phỏng tới tay, mà là bị tiền xu vẽ ra một vết rách trên mặt. Miệng vết thương xem ra không quá nặng, nhưng là rất khó đảm bảo không lưu lại vết sẹo.
"Tiêu Minh Lạc, nếu cậu thật sự không đứng đắn, tớ liền cho cậu chết không toàn thây!" Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc cũng không dám lỗ mãng, đáng thương tội nghiệp bụm mặt nói: "Người của tớ điều tra được, Nam Cung Tử Phi có quốc tịch là ở Mỹ, hơn nữa tra ra được, tại Mỹ anh ta được gọi là... Hắc Quỷ."
"**!" Hàn Thất Lục nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, tiến lên vài bước nắm lấy cổ áo của Tiêu Minh Lạc quát: "Chuyện quan trọng như vậy mà mẹ nó dây dưa đến bây giờ mới nói với tớ sao!"
Tiêu Minh Lạc từ từ nhắm hai mắt: "Này không phải cậu muốn không nói chuyện sau bài nhạc sao? Hơn nữa, chuyện này tớ cũng mới vừa biết thôi!"
Hàn Thất Lục nhất thời bị tức đến gân xanh trên cổ đều đã nhảy dựng lên.
Cửa phòng âm nhạc cạch một tiếng, n là An Sơ Hạ cùng Lăng Hàn Vũ trở lại.
"Các anh..." Không biết tình huống gì đang diễn ra, An Sơ Hạ kinh sợ chỉ vào mặt Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc mới vừa rồi bị Hàn Thất Lục phi đồng tiền xu qua khiến trên mặt có vết thương, đã chảy ra rất nhiều máu, xem ra ít nhiều có phần đáng sợ.
Beta: anhduong2506
Hàn Thất Lục nhìn Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái, từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc đưa lên miệng, cánh tay kia nhẹ nhàng lấy ra cái bật lửa châm thuốc. Lúc sáng lúc tối, tàn thuốc với ánh sáng yếu ớt lóe ra.
"Khụ khụ. Tớ nói..." Tiêu Minh Lạc ho khan một tiếng, điều chỉnh một tư thế đứng, ánh mắt nhìn thẳng Hàn Thất Lục, mang theo ý cười.
Hàn Thất Lục từ từ phun ra một làn khói, liếc mắt Tiêu Minh Lạc một cái, ngữ khí khó chịu: "Có ý gì."
"Ý của tớ là, cậu đối với tiểu Sơ Hạ có phải là quản quá nghiêm khắc hay không? Tốt xấu cô còn chưa có gả cho cậu, muốn nhúng tay vào mọi việc, nếu về sau cô ấy thực gả cho cậu, chắc cô ấy sẽ không thể có bạn bè là nam mất. Cho nên..." Tiêu Minh Lạc vô sỉ cười cười: "Trước khi gả cho cậu, cậu có thể nhắm một con mắt thì cứ nhắm một con mắt đi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng giương lên, tàn thuốc trong tay lại vẫn cháy sáng chợt bay tới. Cho dù Tiêu Minh Lạc phản ứng tốc độ coi như nhanh, thì xương tay phải ngón giữa vẫn lại là bị đánh đến muốn bỏng.
"Aizzz - -" Tiêu Minh Lạc thật hít một hơi, Ngay sau đó thần tốc hướng trên mu bàn tay thổi mấy hơi thở: "Thất Lục, cậu định mưu sát bạn thân!"
"Vẫn còn không nói trọng điểm, nếu muốn, đã không phải là cái tay của cậu rồi." Hàn Thất Lục ảm đạm cười, nụ cười tươi nhưng lan tràn một cỗ sát khí vô hình.
"..." Tiêu Minh Lạc không dám cười, mặt nghiêm trang nói: "Cậu chắc là cũng đã nhận ra. Người vừa rồi thiếu chút nữa cùng cậu gây sự, người đó không đơn giản. Thật ra..."
Thấy Hàn Thất Lục trầm mặc, Tiêu Minh Lạc đi tới vài bước, lúc này mới tiếp tục nói: "Điều tra ra anh ta là cái ngoài ý muốn, hôm nay Sơ Hạ gọi điện thoại để cho tớ giúp cô ấy điều tra người này một phen. Tớ theo phòng hồ sơ lý lịch ở trường tra được đích thị anh ta là Nam Cung Tử Phi, người của tớ cũng điều tra được như thế..."
Không khí lập tức trở nên loãng ra, đôi mắt Hàn Thất Lục cũng nheo lại, cực kì đáng sợ.
Ai ngờ lời nói của Tiêu Minh Lạc xoay chuyển, ha ha cười rộ lên: "Tớ nói ra, cậu sẽ cho tớ cái gì đây? giới thiệu cho tớ một mỹ nữ đi? Thật sự không có mỹ nữ mà nói, đem Sơ Hạ nhà cậu cho tớ mượn đi chơi một chút cũng được... A...!!!"
Lần này phóng tới phía cậu không phải tàn thuốc, mà là một đồng tiền xu. Lần này đương nhiên không phải bị phỏng tới tay, mà là bị tiền xu vẽ ra một vết rách trên mặt. Miệng vết thương xem ra không quá nặng, nhưng là rất khó đảm bảo không lưu lại vết sẹo.
"Tiêu Minh Lạc, nếu cậu thật sự không đứng đắn, tớ liền cho cậu chết không toàn thây!" Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc cũng không dám lỗ mãng, đáng thương tội nghiệp bụm mặt nói: "Người của tớ điều tra được, Nam Cung Tử Phi có quốc tịch là ở Mỹ, hơn nữa tra ra được, tại Mỹ anh ta được gọi là... Hắc Quỷ."
"**!" Hàn Thất Lục nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, tiến lên vài bước nắm lấy cổ áo của Tiêu Minh Lạc quát: "Chuyện quan trọng như vậy mà mẹ nó dây dưa đến bây giờ mới nói với tớ sao!"
Tiêu Minh Lạc từ từ nhắm hai mắt: "Này không phải cậu muốn không nói chuyện sau bài nhạc sao? Hơn nữa, chuyện này tớ cũng mới vừa biết thôi!"
Hàn Thất Lục nhất thời bị tức đến gân xanh trên cổ đều đã nhảy dựng lên.
Cửa phòng âm nhạc cạch một tiếng, n là An Sơ Hạ cùng Lăng Hàn Vũ trở lại.
"Các anh..." Không biết tình huống gì đang diễn ra, An Sơ Hạ kinh sợ chỉ vào mặt Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc mới vừa rồi bị Hàn Thất Lục phi đồng tiền xu qua khiến trên mặt có vết thương, đã chảy ra rất nhiều máu, xem ra ít nhiều có phần đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.