Chương 298: Hàn Thất Lục xuất hiện
Cẩm Hạ Mạt
21/03/2017
Lăng Hàn Vũ cắn chặt hàm răng, không thể làm gì được thêm,thở dài một
tiếng nặng nề. Lẽ nào phải gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục sao? Mặc dù
không cam tâm để Hàn Thất Lục biết, nhưng cũng chẳng biết tại sao lại
muốn tự mình tìm An Sơ Hạ, nhưng bây giờ xem ra... Với năng lực của cậu
thì không thể tìm được.
"Đừng có gấp mà, Hàn Vũ thiếu gia. Người xem Phỉ Lệ Á vẫn chưa về, chúng ta lại ở nơi này chờ một chút, nghỉ ngơi một hồi, nói không chừng Phỉ Lệ Á cùng chị Sơ Hạ sẽ xuất hiện ngay trước mặt chúng ta."
Nhìn dáng vẻ vô cùng uể oải của Lăng Hàn Vũ, bọn họ cố gắng an ủi cậu. Trong lòng âm thầm nghĩ, không hổ là một trong ba vị thiếu gia, ngay cả lúc mệt mỏi cũng đẹp mê người như vậy. Không đúng! Cậu làm sao có ngày lại trở thành hoa si như thế?
Trực nhật sinh lắc đầu, dẹp đi những suy nghĩ bừa bộn trong đầu. Vừa thấy Lăng Hàn Vũ nâng tay phải lên, sờ ngón giữa cùng ngón trỏ, một tiếng nổ vang lên. Lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ một đám người mặc đồng phục, tay cầm đủ loại súng ống. Mấy người bọn họ đã ở học viện gần một năm, chưa từng thấy qua cảnh này bao giờ. Bọn họ biết đây là vệ sĩ riêng của Lăng Hàn Vũ, nhao nhao lui về phía sau.
Phải biết rằng, chọc những người này, tuyệt đối không phải chuyện đùa...
"Cậu chủ có gì phân phó?" Vệ sĩ đầu hàng cúi đầu, cung kính hỏi. Chứng kiến Lăng Hàn Vũ ở trong học viện giống như một con ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi tìm người, kỳ thực họ liền muốn giúp. Nhưng nếu là vệ sĩ riêng của Lăng gia, không có có chủ nhân phân phó, họ tuyệt đối không dám xen vào. Trừ phi tính mạng chủ nhân bị uy hiếp.
Lăng Hàn Vũ định mở miệng, thoáng thấy một bóng người ở khúc quanh cầu thang. Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, đám vệ sĩ trong nháy mắt liền cầm vũ khí lên nhắm ngay chỗ đó. Đèn chiếu sáng vào gương mặt người kia, Lăng Hàn Vũ liếc mắt liền nhận ra đó là Phỉ Lệ Á.
Khoát tay, ý bảo đám vệ sĩ để súng xuống. Sau đó nhanh chóng chạy về phía trước hỏi: "Có tìm được Sơ Hạ không?"
Vừa nghe Lăng Hàn Vũ hỏi như vậy, gương mặt béo của Phỉ Lệ Á vặn vẹo một hồi sau đó nhanh chóng lắc đầu. Vài giọt nước mắt trong suốt rơi khỏi viền mắt, theo gò má rơi xuống đất rồi biến mất.
Nỗi lo càng tăng thêm, Phỉ Lệ Á phụ trách tìm ở các phòng học, nghe nói là bạn của An Sơ Hạ, cậu liền đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên người Phỉ Lệ Á, kết quả vẫn là không tìm được người.
Cuối cùng cậu rốt cục nhịn không được, la lớn: "Chết tiệt! Tại sao có thể như vậy?!!!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói Hàn Thất Lục đột nhiên từ phía sau truyền đến, vậy mà Lăng Hàn Vũ còn tưởng rằng bởi cậu quá mức kích động mà sinh ra ảo giác. Mãi đến khi trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục dưới ánh đèn học viện, giật mình khi thấy Hàn Thất Lục thật sự xuất hiện.
"Đừng có gấp mà, Hàn Vũ thiếu gia. Người xem Phỉ Lệ Á vẫn chưa về, chúng ta lại ở nơi này chờ một chút, nghỉ ngơi một hồi, nói không chừng Phỉ Lệ Á cùng chị Sơ Hạ sẽ xuất hiện ngay trước mặt chúng ta."
Nhìn dáng vẻ vô cùng uể oải của Lăng Hàn Vũ, bọn họ cố gắng an ủi cậu. Trong lòng âm thầm nghĩ, không hổ là một trong ba vị thiếu gia, ngay cả lúc mệt mỏi cũng đẹp mê người như vậy. Không đúng! Cậu làm sao có ngày lại trở thành hoa si như thế?
Trực nhật sinh lắc đầu, dẹp đi những suy nghĩ bừa bộn trong đầu. Vừa thấy Lăng Hàn Vũ nâng tay phải lên, sờ ngón giữa cùng ngón trỏ, một tiếng nổ vang lên. Lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ một đám người mặc đồng phục, tay cầm đủ loại súng ống. Mấy người bọn họ đã ở học viện gần một năm, chưa từng thấy qua cảnh này bao giờ. Bọn họ biết đây là vệ sĩ riêng của Lăng Hàn Vũ, nhao nhao lui về phía sau.
Phải biết rằng, chọc những người này, tuyệt đối không phải chuyện đùa...
"Cậu chủ có gì phân phó?" Vệ sĩ đầu hàng cúi đầu, cung kính hỏi. Chứng kiến Lăng Hàn Vũ ở trong học viện giống như một con ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi tìm người, kỳ thực họ liền muốn giúp. Nhưng nếu là vệ sĩ riêng của Lăng gia, không có có chủ nhân phân phó, họ tuyệt đối không dám xen vào. Trừ phi tính mạng chủ nhân bị uy hiếp.
Lăng Hàn Vũ định mở miệng, thoáng thấy một bóng người ở khúc quanh cầu thang. Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, đám vệ sĩ trong nháy mắt liền cầm vũ khí lên nhắm ngay chỗ đó. Đèn chiếu sáng vào gương mặt người kia, Lăng Hàn Vũ liếc mắt liền nhận ra đó là Phỉ Lệ Á.
Khoát tay, ý bảo đám vệ sĩ để súng xuống. Sau đó nhanh chóng chạy về phía trước hỏi: "Có tìm được Sơ Hạ không?"
Vừa nghe Lăng Hàn Vũ hỏi như vậy, gương mặt béo của Phỉ Lệ Á vặn vẹo một hồi sau đó nhanh chóng lắc đầu. Vài giọt nước mắt trong suốt rơi khỏi viền mắt, theo gò má rơi xuống đất rồi biến mất.
Nỗi lo càng tăng thêm, Phỉ Lệ Á phụ trách tìm ở các phòng học, nghe nói là bạn của An Sơ Hạ, cậu liền đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên người Phỉ Lệ Á, kết quả vẫn là không tìm được người.
Cuối cùng cậu rốt cục nhịn không được, la lớn: "Chết tiệt! Tại sao có thể như vậy?!!!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói Hàn Thất Lục đột nhiên từ phía sau truyền đến, vậy mà Lăng Hàn Vũ còn tưởng rằng bởi cậu quá mức kích động mà sinh ra ảo giác. Mãi đến khi trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục dưới ánh đèn học viện, giật mình khi thấy Hàn Thất Lục thật sự xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.