Chương 53: Lại bị vứt bỏ
Cẩm Hạ Mạt
06/02/2017
— sau này sẽ không nói với người khác về quan hệ của chúng ta.
— sẽ không để anh cảm thấy chướng mắt.
— càng cố gắng tránh mặt anh.
Những lời này trong mắt Hàn Thất Lục, một câu đều tượng trưng cho cô rất chán ghét hắn. Tiếp xúc nhiều với hắn sẽ cảm thấy ghê tởm! Được lắm... An Sơ Hạ, được lắm!
"An Sơ Hạ, có phải tôi là người chỉnh chết cô không, cô không muốn nhắc đến quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không đến trước mặt tôi cầu xin?" Ngữ khí Hàn Thất Lục lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng đến dọa người. Nhưng khóe miệng lại nhếch lên một chút tỏ vẻ hắn hiện tại đang rất rất tức giận.
Hàn Thất Lục chính là như vậy, càng tức giận, nụ cười của hắn lại càng quỷ dị, tuy rằng quỷ dị nhưng lộ ra một tia tuyệt mỹ. Nhưng đủ để làm nột tâm người khác rung động mạnh mẽ, làm cho người khác không dám yêu thích vẻ mặt tươi cười đắc ý đó của hắn.
Cúi đầu, An Sơ Hạ cũng cười, một nụ cười hồn nhiên.
"Nếu chỉnh chết tôi có thể làm anh cảm thấy vui vẻ, tôi rất vinh hạnh." Ý chính là, cô tuyệt đối sẽ không tới trước mặt hắn cầu xin tha thứ! Vì cô cảm thấy ngoài thiếu nợ hắn, căn bản cô không sai, cho tới bây giờ vốn không có sai.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thất Lục xoay người bước đi. An Sơ Hạ nhẹ nhàng thở ra, nói thật, vừa rồi nhìn biểu tình của Hàn Thất Lục, thật sự dọa đến cô. Mặc dù mỉm cười nhưng cô cảm thấy nụ cười kia không có một chút cảm giác ấm áp. Thậm chí cảm thấy sởn gai ốc.
Nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ bước nhanh đuổi theo. Một người đứng ở hành lang lâu một chút, cô cảm thấy không khí thật quỷ dị.
Trước khi thang máy đóng một giây, cô nghiêng người chui vào trong thang máy cùng Hàn Thất Lục.
Hắn thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Không hiểu sao, An Sơ Hạ cảm thấy thời gian ở trong thang máy từ tầng 18 trôi qua thật lâu, giống như một năm dài vậy. Thanh âm dễ nghe của thang máy vang lên, cửa mở ra, hai người một trước một sau đi ra thang máy.
"Thiếu gia, xe đã rửa sạch." Quản lí khách sạn buông trong tay sổ ghi chép, cung kính đến trước mặt Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, không nói nửa lời, cứ thế đi ra cửa khách sạn. Người hầu giúp hắn mở cửa xe.
An Sơ Hạ bước chậm từng bước, Hàn Thất Lục cư nhiên không quan tâm gì trực tiếp lái xe đi rồi! Cô đứng tại chỗ nhìn xe Hàn Thất Lục đi xa có chút không biết làm sao. Hắn quả nhiên một khi tức giận sẽ mặc kệ người khác sống chết ra sao a...
Về phần Hàn Thất Lục nói sẽ kêu người chỉnh chết cô, thật ra từ trong đáy lòng, cô mong bị chỉnh chết luôn trong một lần kia. Một lần là có thể vĩnh viễn giải thoát rồi, có lẽ còn có thể thấy mẹ.
Nhìn gương chiếu hậu của xe thấy vẻ mặt bất lực của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục mặt lạnh tăng tốc độ xe, rất nhanh đã không thấy bóng dáng An Sơ Hạ nữa.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lấy điện thoại ra bấm số quản lý khách sạn.
"Tìm cho cô ta một chiếc xe, đưa về Hàn gia." Tắt điện thoại xong, hắn tăng tốc chạy nhanh đến nhà Tiêu Minh Lạc. Hắn không muốn mỗi ngày phải ở cùng An Sơ Hạ dưới một mái nhà.
Mưa không hề ngớt, An Sơ Hạ ngửa đầu nhìn trời, tối đen như mực một chút cũng nhìn không thấy. Xem ra phải phiền đến Khương Viên Viên kêu người tới đón cô a...
Vì cô không biết đường, cũng không biết vị trí cụ thể của Hàn gia. Quan trọng hơn là, trên người cô không mang theo tiền, không thể gọi taxi được!
— sẽ không để anh cảm thấy chướng mắt.
— càng cố gắng tránh mặt anh.
Những lời này trong mắt Hàn Thất Lục, một câu đều tượng trưng cho cô rất chán ghét hắn. Tiếp xúc nhiều với hắn sẽ cảm thấy ghê tởm! Được lắm... An Sơ Hạ, được lắm!
"An Sơ Hạ, có phải tôi là người chỉnh chết cô không, cô không muốn nhắc đến quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không đến trước mặt tôi cầu xin?" Ngữ khí Hàn Thất Lục lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng đến dọa người. Nhưng khóe miệng lại nhếch lên một chút tỏ vẻ hắn hiện tại đang rất rất tức giận.
Hàn Thất Lục chính là như vậy, càng tức giận, nụ cười của hắn lại càng quỷ dị, tuy rằng quỷ dị nhưng lộ ra một tia tuyệt mỹ. Nhưng đủ để làm nột tâm người khác rung động mạnh mẽ, làm cho người khác không dám yêu thích vẻ mặt tươi cười đắc ý đó của hắn.
Cúi đầu, An Sơ Hạ cũng cười, một nụ cười hồn nhiên.
"Nếu chỉnh chết tôi có thể làm anh cảm thấy vui vẻ, tôi rất vinh hạnh." Ý chính là, cô tuyệt đối sẽ không tới trước mặt hắn cầu xin tha thứ! Vì cô cảm thấy ngoài thiếu nợ hắn, căn bản cô không sai, cho tới bây giờ vốn không có sai.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thất Lục xoay người bước đi. An Sơ Hạ nhẹ nhàng thở ra, nói thật, vừa rồi nhìn biểu tình của Hàn Thất Lục, thật sự dọa đến cô. Mặc dù mỉm cười nhưng cô cảm thấy nụ cười kia không có một chút cảm giác ấm áp. Thậm chí cảm thấy sởn gai ốc.
Nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ bước nhanh đuổi theo. Một người đứng ở hành lang lâu một chút, cô cảm thấy không khí thật quỷ dị.
Trước khi thang máy đóng một giây, cô nghiêng người chui vào trong thang máy cùng Hàn Thất Lục.
Hắn thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Không hiểu sao, An Sơ Hạ cảm thấy thời gian ở trong thang máy từ tầng 18 trôi qua thật lâu, giống như một năm dài vậy. Thanh âm dễ nghe của thang máy vang lên, cửa mở ra, hai người một trước một sau đi ra thang máy.
"Thiếu gia, xe đã rửa sạch." Quản lí khách sạn buông trong tay sổ ghi chép, cung kính đến trước mặt Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, không nói nửa lời, cứ thế đi ra cửa khách sạn. Người hầu giúp hắn mở cửa xe.
An Sơ Hạ bước chậm từng bước, Hàn Thất Lục cư nhiên không quan tâm gì trực tiếp lái xe đi rồi! Cô đứng tại chỗ nhìn xe Hàn Thất Lục đi xa có chút không biết làm sao. Hắn quả nhiên một khi tức giận sẽ mặc kệ người khác sống chết ra sao a...
Về phần Hàn Thất Lục nói sẽ kêu người chỉnh chết cô, thật ra từ trong đáy lòng, cô mong bị chỉnh chết luôn trong một lần kia. Một lần là có thể vĩnh viễn giải thoát rồi, có lẽ còn có thể thấy mẹ.
Nhìn gương chiếu hậu của xe thấy vẻ mặt bất lực của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục mặt lạnh tăng tốc độ xe, rất nhanh đã không thấy bóng dáng An Sơ Hạ nữa.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lấy điện thoại ra bấm số quản lý khách sạn.
"Tìm cho cô ta một chiếc xe, đưa về Hàn gia." Tắt điện thoại xong, hắn tăng tốc chạy nhanh đến nhà Tiêu Minh Lạc. Hắn không muốn mỗi ngày phải ở cùng An Sơ Hạ dưới một mái nhà.
Mưa không hề ngớt, An Sơ Hạ ngửa đầu nhìn trời, tối đen như mực một chút cũng nhìn không thấy. Xem ra phải phiền đến Khương Viên Viên kêu người tới đón cô a...
Vì cô không biết đường, cũng không biết vị trí cụ thể của Hàn gia. Quan trọng hơn là, trên người cô không mang theo tiền, không thể gọi taxi được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.