Chương 591: Làm sao có thể kéo tay cô ấy
Cẩm Hạ Mạt
07/04/2017
Hàn Thất Lục cũng không nói tiếp, chỉ là lấy điện thoại di động ra bấm
số. Rất nhanh liền có người từ trong cửa lớn của căn nhà thiết kế theo
kiểu Châu Âu đi ra, là một bà lão đi lại loạn choạng. Chờ cô đi vào, An
Sơ Hạ mới nhìn rõ bà lão kia trên mặt có lưu lại một vết xẹo làm người
ta sởn cả tóc gáy, như là bị lửa đốt thành như vậy.
"Hàn thiếu gia đến rồi." Bà lão kia quay về phía Hàn Thất Lục khẽ gật đầu, vừa nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ nói: "Hướng tiểu thư cũng tới sao?"
"Vâng." Hướng Mạn Quỳ gật đầu nói: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, không nghĩ tới bà còn nhớ tôi."
Bà lão liền tiếp lời nói: "Bộ dáng cô vẫn xinh đẹp như vậy, người lại thiện lương như thế, đương nhiên nhớ tới cô rồi. Có điều...... Vị kia là?"
Ánh mắt của bà rơi vào trên người An Sơ Hạ, An Sơ Hạ đang muốn tự giới thiệu mình, lại bị Hướng Mạn Quỳ giành trước một bước nói: "Cô ấy là em gái Hàn Thất Lục, chúng ta không nên ở chỗ này nói chuyện nữa, mau vào đi thôi."
"Được." Bà lão quay về chỗ An Sơ Hạ khẽ gật đầu, ánh mắt kia đúng là rất là hiền lành, điều này làm cho cô cảm thấy bà cũng không có đáng sợ như thế rồi.
Hướng Mạn Quỳ cùng bà lão kia cùng đi ở phía trước, An Sơ Hạ nghiêng đầu, nhận ra được Hàn Thất Lục đang nhìn cô. Ánh mắt kia, dường như có chứa một tia hối hận.
Anh đang hối hận cái gì, đang hối hận không nên dẫn cô tới nơi này sao?
Cô nhìn Hướng Mạn Qùy, Hướng Mạn Qùy dường như đang cùng bà lão kia nói cái gì, không có chú ý đến bên này. Cô liền vài bước đi tới bên người Hàn Thất Lục: "Anh dẫn tôi tới nơi này, chính là vì để tôi xem các người ân ái.""
Hàn Thất Lục liền vội vàng lắc đầu: "Không phải. Không phải."
"Vậy thì vì cái gì?" Cô mím môi, chờ Hàn Thất Lục trả lời.
Hàn Thất Lục dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói rằng: "Sợ cô ở nhà buồn chán, mang cô đến."
"Vậy anh tới nơi này lại là làm cái gì? Hẹn hò?" Vẻ mặt của cô có vẻ rất là bình tĩnh, nhưng trời mới biết cô hiện tại có bao nhiêu khó chịu.
"Vì điều tra rõ chân tướng." Hàn Thất Lục nói qua lại lắc đầu nói: "Vì nghiệm chứng suy đoán."
"Suy đoán? Suy đoán gì?" Cô thực sự không nghĩ ra Hàn Thất Lục cần nghiệm chứng cái gì.
Anh hướng về Hướng Mạn Qùy bên kia liếc mắt nhìn, lại xoay đầu lại nhìn cô nói: "Tôi đã từng nói với cô phải cho tôi chút thời gian đúng không? Cho nên, hiện tại, có thể hay không đừng hỏi tôi có được không?"
Anh mắt của anh nhíu chặt lại nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo một tia cầu xin.
Thất Lục thiếu gia cao cao tại thượng, khi nào lại dùng ánh mắt này nhìn người ta rồi? Cô lòng mền nhũn, gật gật đầu: "Được."
Tuy rằng cô không biết Hàn Thất Lục rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không biết anh tại sao nói cô cho anh thời gian, thế nhưng, cô đồng ý vô điều kiện, tin tưởng anh, tin tưởng điều này, anh ta đã quên mình.
"Thất Lục, anh là ở chỗ đó muốn làm gì? Nhanh lên một chút lại đây." Tiếng Hướng Mạn Quỳ vào lúc này vang lên, trong giọng nói có chút không vui, con mắt nhìn chằm chằm An Sơ Hạ.
"Đi thôi." Hàn Thất Lục nói rồi, dĩ nhiên kéo tay cô hướng về phía Hướng Mạn Qùy bên kia đi đến.
Hướng Mạn Quỳ đương nhiên chú ý tới động tác này, vội vã bỏ qua bà lão kia qua một bên hướng về bên này bước nhanh đi tới, đổ ập xuống chính là một câu: "Thất Lục, anh làm sao có thể kéo tay cô ấy?"
An Sơ Hạ đang muốn thu hồi tay của chính mình, lại phát hiện Hàn Thất Lục khí lực quá lớn, cô căn bản không phản kháng lại được. Hàn Thất Lục, dường như là cố ý như vậy.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thất Lục, chỉ thấy Hàn Thất Lục một mặt bình tĩnh nói rằng: "Anh bất quá là kéo tay em mình, Mạn Quỳ, em có suy nghĩ nhiều quá không?"
Một câu nói ra khiến Hướng Mạn Qùy á khẩu không trả lời được, đành phải hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn An Sơ Hạ một cái, đi tới một bên khác của Hàn Thất Lục bước đi.
Ba người đồng loạt đi vào cửa lớn, chỉ thấy những người bạn nhỏ xếp thành một hàng ngay ngắn, chính là đang nhảy 《 Trái táo nhỏ 》, có mấy đứa bé mới vừa học được cách đi, mỗi bé đều có người chuyên môn chăm sóc canh chừng, phòng ngừa bọn chúng ngã sấp xuống.
"Hàn thiếu gia đến rồi." Bà lão kia quay về phía Hàn Thất Lục khẽ gật đầu, vừa nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ nói: "Hướng tiểu thư cũng tới sao?"
"Vâng." Hướng Mạn Quỳ gật đầu nói: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, không nghĩ tới bà còn nhớ tôi."
Bà lão liền tiếp lời nói: "Bộ dáng cô vẫn xinh đẹp như vậy, người lại thiện lương như thế, đương nhiên nhớ tới cô rồi. Có điều...... Vị kia là?"
Ánh mắt của bà rơi vào trên người An Sơ Hạ, An Sơ Hạ đang muốn tự giới thiệu mình, lại bị Hướng Mạn Quỳ giành trước một bước nói: "Cô ấy là em gái Hàn Thất Lục, chúng ta không nên ở chỗ này nói chuyện nữa, mau vào đi thôi."
"Được." Bà lão quay về chỗ An Sơ Hạ khẽ gật đầu, ánh mắt kia đúng là rất là hiền lành, điều này làm cho cô cảm thấy bà cũng không có đáng sợ như thế rồi.
Hướng Mạn Quỳ cùng bà lão kia cùng đi ở phía trước, An Sơ Hạ nghiêng đầu, nhận ra được Hàn Thất Lục đang nhìn cô. Ánh mắt kia, dường như có chứa một tia hối hận.
Anh đang hối hận cái gì, đang hối hận không nên dẫn cô tới nơi này sao?
Cô nhìn Hướng Mạn Qùy, Hướng Mạn Qùy dường như đang cùng bà lão kia nói cái gì, không có chú ý đến bên này. Cô liền vài bước đi tới bên người Hàn Thất Lục: "Anh dẫn tôi tới nơi này, chính là vì để tôi xem các người ân ái.""
Hàn Thất Lục liền vội vàng lắc đầu: "Không phải. Không phải."
"Vậy thì vì cái gì?" Cô mím môi, chờ Hàn Thất Lục trả lời.
Hàn Thất Lục dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói rằng: "Sợ cô ở nhà buồn chán, mang cô đến."
"Vậy anh tới nơi này lại là làm cái gì? Hẹn hò?" Vẻ mặt của cô có vẻ rất là bình tĩnh, nhưng trời mới biết cô hiện tại có bao nhiêu khó chịu.
"Vì điều tra rõ chân tướng." Hàn Thất Lục nói qua lại lắc đầu nói: "Vì nghiệm chứng suy đoán."
"Suy đoán? Suy đoán gì?" Cô thực sự không nghĩ ra Hàn Thất Lục cần nghiệm chứng cái gì.
Anh hướng về Hướng Mạn Qùy bên kia liếc mắt nhìn, lại xoay đầu lại nhìn cô nói: "Tôi đã từng nói với cô phải cho tôi chút thời gian đúng không? Cho nên, hiện tại, có thể hay không đừng hỏi tôi có được không?"
Anh mắt của anh nhíu chặt lại nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo một tia cầu xin.
Thất Lục thiếu gia cao cao tại thượng, khi nào lại dùng ánh mắt này nhìn người ta rồi? Cô lòng mền nhũn, gật gật đầu: "Được."
Tuy rằng cô không biết Hàn Thất Lục rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không biết anh tại sao nói cô cho anh thời gian, thế nhưng, cô đồng ý vô điều kiện, tin tưởng anh, tin tưởng điều này, anh ta đã quên mình.
"Thất Lục, anh là ở chỗ đó muốn làm gì? Nhanh lên một chút lại đây." Tiếng Hướng Mạn Quỳ vào lúc này vang lên, trong giọng nói có chút không vui, con mắt nhìn chằm chằm An Sơ Hạ.
"Đi thôi." Hàn Thất Lục nói rồi, dĩ nhiên kéo tay cô hướng về phía Hướng Mạn Qùy bên kia đi đến.
Hướng Mạn Quỳ đương nhiên chú ý tới động tác này, vội vã bỏ qua bà lão kia qua một bên hướng về bên này bước nhanh đi tới, đổ ập xuống chính là một câu: "Thất Lục, anh làm sao có thể kéo tay cô ấy?"
An Sơ Hạ đang muốn thu hồi tay của chính mình, lại phát hiện Hàn Thất Lục khí lực quá lớn, cô căn bản không phản kháng lại được. Hàn Thất Lục, dường như là cố ý như vậy.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thất Lục, chỉ thấy Hàn Thất Lục một mặt bình tĩnh nói rằng: "Anh bất quá là kéo tay em mình, Mạn Quỳ, em có suy nghĩ nhiều quá không?"
Một câu nói ra khiến Hướng Mạn Qùy á khẩu không trả lời được, đành phải hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn An Sơ Hạ một cái, đi tới một bên khác của Hàn Thất Lục bước đi.
Ba người đồng loạt đi vào cửa lớn, chỉ thấy những người bạn nhỏ xếp thành một hàng ngay ngắn, chính là đang nhảy 《 Trái táo nhỏ 》, có mấy đứa bé mới vừa học được cách đi, mỗi bé đều có người chuyên môn chăm sóc canh chừng, phòng ngừa bọn chúng ngã sấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.