Chương 468: Nếu không được thì tôi liền sẽ hôn em lần nữa
Cẩm Hạ Mạt
22/03/2017
Tựa hồ nhận thấy được so với một Manh Tiểu Nam vui vẻ, toàn thân tràn
ngập năng có phần không thích hợp, Tiêu Minh Lạc dừng bước, quả nhiên
vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Manh Tiểu Nam đang cúi đầu đi về phía
trước mà không biết anh đã dừng bước, liền đụng đầu vào người anh một
cái.
Va chạm cũng không có đau, trái lại để cho hồn phách của Manh Tiểu Nam trở về hiện tại. Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Minh Lạc đang mở to đôi mắt đào hoa nhìn mình, trong mắt hiện lên mê mang, nghi hoặc hỏi: " sao cậu không đi tiếp?"
"..." Tiêu Minh Lạc không nói gì, chỉ giữ thái độ trầm mặc, vẫn yên lặng nhìn cô như cũ, thậm chí trong nháy mắt tần suất cũng thấp hơn rất nhiều.
Manh Tiểu Nam bỗng nhiên cảm giác có chút xấu hổ, mắt cũng không biết nhìn vào đâu, dư quang thoáng nhìn lon nước ngọt trong tay Tiêu Minh Lạc, cô linh quang khẽ chớp, khẽ vươn tay liền đem lon nước ngọt trong tay Tiêu Minh Lạc uống hết một nửa, sau đó nhìn về phía Tiêu Minh Lạc nói: "Có muốn uống thử không, uống coca là dễ bị vô sinh đấy!"
không khí kỳ quái bị Manh Tiểu Nam nói một câu "vô sinh" liền triệt để bị dập nát. Tiêu Minh Lạc bất lực nâng trán, bộ dáng đau đầu: "Tiểu Nam, cậu nói xem tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?"
trong lòng Manh Tiểu Nam không có lấy một chút nào thích người con trai trước mặt, muốn trêu đùa một phen, khóe miệng nhếch lên, vạn phần bất mãn nói: "Xuất môn tại ngoại kêu tiểu hiệu*, cậu nói xem, một quả đấm có được hay không?"
*cái này không hiểu, ai hiểu thì cmt cho Động biết nhé.
"Quả đấm?" Tiêu Minh Lạc khẽ nhíu mi tâm, một tay kéo quả đấm nhỏ trong tay cô, sau đó cúi đầu hôn cô thật sâu. Nụ hôn hết sức triền miên, mang theo chút cường thế, Tiêu Minh Lạc rời khỏi đôi môi của Manh Tiểu Nam, môi cô có điểm hơi hơi sưng, cánh môi hồng hồng nhìn vào càng thêm xinh đẹp.
"Quả đấm có được hay không?" Tiêu Minh Lạc nói xong, lại vẫn hướng về phía Manh Tiểu Nam mà nhíu mày, long mày hơi nhướng lên: "Nếu không được thì tôi sẽ hôn em lần nữa đấy"".
Manh Tiểu Nam đương nhiên là không ngại cậu ta hôn mình một lần nữa, nhưng ít ra khung cảnh này không hề có chút nào lãng mạn, tựa hồ không thích hợp để KISS. Vạn nhất nếu như bị hiệu trưởng thấy, vạn nhất bị đuổi học... Bị khai trừ khỏi học viện Tư Đế Lan, cô cũng sẽ bị mama đại nhân đánh chết!
Nghĩ như vậy, khí thế Manh Tiểu Nam lập tức yếu đi, liên thanh nói: "Được được, tôi đồng ý mà."
Khóe miệng cô nở một nụ cười, Tiêu Minh Lạc lần này đã cảm thấy yên lòng, tiếp tục kéo Manh Tiểu Nam hướng cửa trường học mà đi.
Anh và Manh Tiểu Nam nếu muốn đến với nhau đến cùng, cần chặt bỏ rất nhiều Bụi Gai, anh không hy vọng Manh Tiểu Nam vì quan hệ, gia cảnh của hai nhà mà không vui, mà buông tay anh. Bởi vì trải qua nhiều mối quan hệ, lưu luyến bụi hoa nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh thật lòng yêu một cô gái.
Nghĩ tới đây, đôi tay anh đan chặt vào tay Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam vô thức tiếp tục đi cùng Tiêu Minh Lạc.
Cửa trường học, bảo vệ cửa cùng bảo an nhận ra Tiêu Minh Lạc, tự nhiên không dám cản đường của anh, đành phải mở cổng trường, để hai người bọn họ ra ngoài. Manh Tiểu Nam tưởng rằng sẽ ngồi xe đi, nhưng Tiêu Minh Lạc trực tiếp vòng qua chiếc xe Lamborghini Aventador mới mua, kéo Manh Tiểu Nam hướng bên phải mà đi bộ.
Manh Tiểu Nam quay đầu lại xem chiếc xe màu cam khá giống xe thể thao, trong lòng nước mắt rơi như mưa. Có xe mà không đi, lại đi bộ, còn ra thể thống gì nữa! Ngồi trên chiếc xe kia, người qua đường sẽ hâm mộ, ghen tỵ mà bàn tán, cảm giác thật sự là tuyệt, cô chỉ là muốn được trải nghiệm một lát!
Những lời này đương nhiên cô không dám nói ra, nhưng không có nghĩa là Tiêu Minh Lạc không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Nhà của tôi cực kỳ gần, không cần lái xe." Tiêu Minh Lạc nói xong, liền kéo Manh Tiểu Nam đi vào học viện Tư Đế Lan cách vách một khu chung cư sa hoa nhỏ.
Thời điểm xuất hiện cùng Tiêu Minh Lạc, Manh Tiểu Nam không khỏi oán giận nói: "Anh nói đi, nếu đi bằng xe tới đây có phải là thuận tiện hơn nhiều không? Tôi biết hiện nay kẻ có tiền đều coi trọng việc bảo vệ môi trường, nhưng mà... không phải là anh cũng...."
Không đợi Manh Tiểu Nam nói xong, Tiêu Minh Lạc liền chen miệng nói: "Tôi chỉ là muốn được ở bên em lâu hơn một chút."
Lời nói của Tiêu Minh Lạc lượn lờ trong đầu của Manh Tiểu Nam, cau nói kia tuy không có bao nhiêu ngọt ngào nhưng lại khiến cho Manh Tiểu Nam tràn ngập hạnh phúc.
Tiến vào tiểu khu này, cần thẩm tra đối chiếu thân phận của chủ nhà, Manh Tiểu Nam đứng một góc, chờ Tiêu Minh Lạc kiểm tra xong. Một chiếc xe thể thao skyper C8 hướng chỗ cô chạy đến. Bởi vì lái xe chỉ muốn thẩm tra đối chiếu trên bảng số, nên chỉ một lát liền lái xe vào tiểu khu.
Quãng thời gian này bên trong tiểu khu cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có một vài người dắt chó đi dạo, cũng chỉ là liếc mắt nhìn hai người họ một cái.
Đi theo Tiêu Minh Lạc lên lầu, bước vào thang máy, đi lên tầng sáu. Mở ra cánh cửa của một căn phòng, Manh Tiểu Nam sợ ngây người, căn phòng to như vạy, vậy mà bên trong trống trơn. Bố cục phòng là bốn gian, có một phòng bếp, nhưng trong phòng bếp cũng trống trơn.
"Sao anh không sắm sửa gì cho phòng hết vậy." Manh Tiểu Nam cởi giầy, đi qua cổng vòm hướng tới một gian phòng ngủ mà đi tới, có một cái bàn, một tủ quần áo cực lớn. Trên bàn bày đặt một cuốn sổ, bất quá dường như tất cả đều là đồ mới, ngay cả nguồn điện cũng còn chưa bật.
Kéo ra bức mành trong phòng ngủ, ánh sáng lập tức chiếu vào, ánh sáng buổi sớm dìu dịu chiếu lên mặt, cực kỳ thoải mái.
"Mới mua cách đây không lâu. Nếu không thì đã không mang em tới đây." Tiêu Minh Lạc vừa nói, vừa đi đến gần chiếc bàn làm việc, ngón tay mân mê thứu gì đó.
Nơi này tuy gia cụ đang thiếu, sô pha trong phòng khách còn chưa có, nhưng là thiết bị đồ điện đều đầy đủ hết. Bởi vừa rồi lúc Tiêu Minh Lạc đi vào, nhiệt độ bên trong đột nhiên giảm xuống, mang theo cảm giác mát mẻ. Buổi sáng mở điều hòa vẫn lại là hơi có chút lạnh, ngón tay Manh Tiểu Nam nắm thật chặt lấy gấu váy đồng phục hơi ngắn, đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Một chàng trai đưa một cô gái mang về nhà mình, cô nam quả nữ chung sống một nhà, theo như lý thuyết, chàng trai sẽ tấn công cô gái nhỉ?
Nghĩ như vậy, Manh Tiểu Nam nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, lại thấy anh đang cầm lấy một tập tài liệu trên tay, trong lúc này còn có cái gì để nhìn chăm chú hơn cô sao? theo bản năng, Manh Tiểu Nam ghé sát lại, xem tài liệu anh đang xem là gì, tình hình cổ phiếu?
"Anh đang xem gì vậy?"
"Xem cổ phiếu, khoảng thời gian trước tôi thấy nhàm chán nên mua mấy cái cổ phiếu." Tiêu Minh Lạc vừa nói, một bên cầm điện thoại thẩm tra đối chiếu số liệu của mấy ngày hôm trước.
"Vậy anh để tôi một mình sao?" Manh Tiểu Nam gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Minh Lạc, Tiêu Minh Lạc không có một chút phản ứng, tiếp tục công việc đang làm.
Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Lạc thẩm tra đối chiếu hoàn số liệu, xoay người ôn hòa nhìn về phía Manh Tiểu Nam nói: "Em có muốn ngủ không? Tôi thấy mắt em thâm quầng rồi."
"Vậy còn anh?" Ngày hôm qua đi bệnh viện thời điểm liền đĩnh chậm, cô hiện tại cũng không ngủ được, nhưng vẫn lại đi đến đầu giường kéo qua điều hòa mền thượng.
"Tôi đặt chuông báo, đến giờ sẽ gọi em, em ngủ đi." Tiêu Minh Lạc nói xong, cũng không nhìn lại Manh Tiểu Nam, xoay người lại xem cổ phiếu.
Vành mắt đen của Manh Tiểu Nam vẫn hiện rõ, Tiêu Minh Lạc nói để cho cô ngủ, cô nói không ngủ cũng không tốt. Nhưng nằm đã lâu, mà cô chẳng thấy buồn ngủ. Lại nằm xuống, cô cảm thấy phát điên, vì thế ngồi dậy mở miệng nói: "Anh nói Sơ Hạ bọn họ làm sao bây giờ? Chúng ta giúp Sơ Hạ như thế nào đây."
"Cái gì?" Tiêu Minh Lạc không quay đầu, chỉ nghi hoặc hỏi: "Hỗ trợ cái gì? Sơ Hạ làm sao vậy?"
Từ sau khi Tiêu Minh Lạc gặp chuyện không may, anh chỉ có thể cả ngày vội vàng đến trường rồi lo chuyện công ty, cả người vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, còn có rút thời gian bồi Manh Tiểu Nam, chuyện Hàn Thất lục mất trí nhớ anh đương nhiên là không biết. Nghe Manh Tiểu Nam nói như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái.
"Hẳn là anh không biết chuyện Thất Lục mất trí nhớ? Bọn họ về nước anh có biết không?" Manh Tiểu Nam liền xốc chăn lên, nhìn Tiêu Minh Lạc như người ngoài hành tinh.
Tiêu Minh Lạc giờ phút này cũng không có tâm tư mà xem máy tính nữa, xoay người lại Manh Tiểu Nam, ánh mắt bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết tôi cả ngày lo đủ thứ chuyện, căn bản không có thời gian đi quan tâm hỏi thăm mấy thứ này. Em mau nói cho tôi, chuyện gì đã xảy ra mà tôi không biết."
Manh Tiểu Nam thở dài, tiếp theo một năm một mười mà đem chuyện Hàn Thất lục và An Sơ Hạ kể từ đầu đến cuối, vẫn còn không quên giải thích hôm nay chính là vì muốn theo dõi Hướng Mạn Quỳ nên mới xin phép nghỉ học.
Manh Tiểu Nam nói xong, trên khuôn mặt Tiêu Minh Lạc đã có điểm chấn động. Anh thật không nghĩ tới sự tình lớn như vậy mà anh cư nhiên tuyệt không biết, Manh Tiểu Nam bình thường tuy hi hi ha ha, nhưng cũng không đến mức đưa chuyện này ra mà nói đùa.
"Chuyện này em sớm nên nói cho tôi biết." Tiêu Minh Lạc vừa nói, một bên đứng dậy đến bên cửa sổ: "Hiện tại khó nhất là Sơ Hạ, tôi rất bận, hiện ở trong công ty có rất nhiều việc cần tôi xử lý, còn Sơ Hạ, em hãy chú ý đến cô ấy nhiều hơn."
"Điều này tôi đương nhiên biết." Manh Tiểu Nam cúi mặt nói: "Tôi nói là Sơ Hạ, gặp phải nhiều khổ sở a?"
"Tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp Thất Lục, em không cần quan tâm quá. Chuyện em nói, nếu thực sự Hướng Mạn Quỳ sẽ đến Tư Đế Lan học, em đừng nên qua lại nhiều với Hướng Mạn Quỳ, cô ta không phải người dễ đối phó." Tiêu Minh Lạc vươn ra một bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc Manh Tiểu Nam: "Tính cách Thất Lục em cũng biết, đừng đến lúc đó không giúp được Sơ Hạ mà lại khiến chuyện phức tạp hơn."
"Tôi là loại chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp gì được sao?" Manh Tiểu Nam nói, ủy khuất nhìn chằm chằm Tiêu Minh Lạc: "Anh yên tâm đi, tôi cũng không phải không có đầu óc. Nhưng cô ta nếu dám khi dễ Sơ Hạ của chúng tôi, tôi sẽ bảo vệ không cho phép chính mình làm chuyện gì khác người."
Tiêu Minh Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là sắp thi cuối kỳ, học tập cần tốn chút công sức."
Va chạm cũng không có đau, trái lại để cho hồn phách của Manh Tiểu Nam trở về hiện tại. Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Minh Lạc đang mở to đôi mắt đào hoa nhìn mình, trong mắt hiện lên mê mang, nghi hoặc hỏi: " sao cậu không đi tiếp?"
"..." Tiêu Minh Lạc không nói gì, chỉ giữ thái độ trầm mặc, vẫn yên lặng nhìn cô như cũ, thậm chí trong nháy mắt tần suất cũng thấp hơn rất nhiều.
Manh Tiểu Nam bỗng nhiên cảm giác có chút xấu hổ, mắt cũng không biết nhìn vào đâu, dư quang thoáng nhìn lon nước ngọt trong tay Tiêu Minh Lạc, cô linh quang khẽ chớp, khẽ vươn tay liền đem lon nước ngọt trong tay Tiêu Minh Lạc uống hết một nửa, sau đó nhìn về phía Tiêu Minh Lạc nói: "Có muốn uống thử không, uống coca là dễ bị vô sinh đấy!"
không khí kỳ quái bị Manh Tiểu Nam nói một câu "vô sinh" liền triệt để bị dập nát. Tiêu Minh Lạc bất lực nâng trán, bộ dáng đau đầu: "Tiểu Nam, cậu nói xem tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?"
trong lòng Manh Tiểu Nam không có lấy một chút nào thích người con trai trước mặt, muốn trêu đùa một phen, khóe miệng nhếch lên, vạn phần bất mãn nói: "Xuất môn tại ngoại kêu tiểu hiệu*, cậu nói xem, một quả đấm có được hay không?"
*cái này không hiểu, ai hiểu thì cmt cho Động biết nhé.
"Quả đấm?" Tiêu Minh Lạc khẽ nhíu mi tâm, một tay kéo quả đấm nhỏ trong tay cô, sau đó cúi đầu hôn cô thật sâu. Nụ hôn hết sức triền miên, mang theo chút cường thế, Tiêu Minh Lạc rời khỏi đôi môi của Manh Tiểu Nam, môi cô có điểm hơi hơi sưng, cánh môi hồng hồng nhìn vào càng thêm xinh đẹp.
"Quả đấm có được hay không?" Tiêu Minh Lạc nói xong, lại vẫn hướng về phía Manh Tiểu Nam mà nhíu mày, long mày hơi nhướng lên: "Nếu không được thì tôi sẽ hôn em lần nữa đấy"".
Manh Tiểu Nam đương nhiên là không ngại cậu ta hôn mình một lần nữa, nhưng ít ra khung cảnh này không hề có chút nào lãng mạn, tựa hồ không thích hợp để KISS. Vạn nhất nếu như bị hiệu trưởng thấy, vạn nhất bị đuổi học... Bị khai trừ khỏi học viện Tư Đế Lan, cô cũng sẽ bị mama đại nhân đánh chết!
Nghĩ như vậy, khí thế Manh Tiểu Nam lập tức yếu đi, liên thanh nói: "Được được, tôi đồng ý mà."
Khóe miệng cô nở một nụ cười, Tiêu Minh Lạc lần này đã cảm thấy yên lòng, tiếp tục kéo Manh Tiểu Nam hướng cửa trường học mà đi.
Anh và Manh Tiểu Nam nếu muốn đến với nhau đến cùng, cần chặt bỏ rất nhiều Bụi Gai, anh không hy vọng Manh Tiểu Nam vì quan hệ, gia cảnh của hai nhà mà không vui, mà buông tay anh. Bởi vì trải qua nhiều mối quan hệ, lưu luyến bụi hoa nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh thật lòng yêu một cô gái.
Nghĩ tới đây, đôi tay anh đan chặt vào tay Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam vô thức tiếp tục đi cùng Tiêu Minh Lạc.
Cửa trường học, bảo vệ cửa cùng bảo an nhận ra Tiêu Minh Lạc, tự nhiên không dám cản đường của anh, đành phải mở cổng trường, để hai người bọn họ ra ngoài. Manh Tiểu Nam tưởng rằng sẽ ngồi xe đi, nhưng Tiêu Minh Lạc trực tiếp vòng qua chiếc xe Lamborghini Aventador mới mua, kéo Manh Tiểu Nam hướng bên phải mà đi bộ.
Manh Tiểu Nam quay đầu lại xem chiếc xe màu cam khá giống xe thể thao, trong lòng nước mắt rơi như mưa. Có xe mà không đi, lại đi bộ, còn ra thể thống gì nữa! Ngồi trên chiếc xe kia, người qua đường sẽ hâm mộ, ghen tỵ mà bàn tán, cảm giác thật sự là tuyệt, cô chỉ là muốn được trải nghiệm một lát!
Những lời này đương nhiên cô không dám nói ra, nhưng không có nghĩa là Tiêu Minh Lạc không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Nhà của tôi cực kỳ gần, không cần lái xe." Tiêu Minh Lạc nói xong, liền kéo Manh Tiểu Nam đi vào học viện Tư Đế Lan cách vách một khu chung cư sa hoa nhỏ.
Thời điểm xuất hiện cùng Tiêu Minh Lạc, Manh Tiểu Nam không khỏi oán giận nói: "Anh nói đi, nếu đi bằng xe tới đây có phải là thuận tiện hơn nhiều không? Tôi biết hiện nay kẻ có tiền đều coi trọng việc bảo vệ môi trường, nhưng mà... không phải là anh cũng...."
Không đợi Manh Tiểu Nam nói xong, Tiêu Minh Lạc liền chen miệng nói: "Tôi chỉ là muốn được ở bên em lâu hơn một chút."
Lời nói của Tiêu Minh Lạc lượn lờ trong đầu của Manh Tiểu Nam, cau nói kia tuy không có bao nhiêu ngọt ngào nhưng lại khiến cho Manh Tiểu Nam tràn ngập hạnh phúc.
Tiến vào tiểu khu này, cần thẩm tra đối chiếu thân phận của chủ nhà, Manh Tiểu Nam đứng một góc, chờ Tiêu Minh Lạc kiểm tra xong. Một chiếc xe thể thao skyper C8 hướng chỗ cô chạy đến. Bởi vì lái xe chỉ muốn thẩm tra đối chiếu trên bảng số, nên chỉ một lát liền lái xe vào tiểu khu.
Quãng thời gian này bên trong tiểu khu cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có một vài người dắt chó đi dạo, cũng chỉ là liếc mắt nhìn hai người họ một cái.
Đi theo Tiêu Minh Lạc lên lầu, bước vào thang máy, đi lên tầng sáu. Mở ra cánh cửa của một căn phòng, Manh Tiểu Nam sợ ngây người, căn phòng to như vạy, vậy mà bên trong trống trơn. Bố cục phòng là bốn gian, có một phòng bếp, nhưng trong phòng bếp cũng trống trơn.
"Sao anh không sắm sửa gì cho phòng hết vậy." Manh Tiểu Nam cởi giầy, đi qua cổng vòm hướng tới một gian phòng ngủ mà đi tới, có một cái bàn, một tủ quần áo cực lớn. Trên bàn bày đặt một cuốn sổ, bất quá dường như tất cả đều là đồ mới, ngay cả nguồn điện cũng còn chưa bật.
Kéo ra bức mành trong phòng ngủ, ánh sáng lập tức chiếu vào, ánh sáng buổi sớm dìu dịu chiếu lên mặt, cực kỳ thoải mái.
"Mới mua cách đây không lâu. Nếu không thì đã không mang em tới đây." Tiêu Minh Lạc vừa nói, vừa đi đến gần chiếc bàn làm việc, ngón tay mân mê thứu gì đó.
Nơi này tuy gia cụ đang thiếu, sô pha trong phòng khách còn chưa có, nhưng là thiết bị đồ điện đều đầy đủ hết. Bởi vừa rồi lúc Tiêu Minh Lạc đi vào, nhiệt độ bên trong đột nhiên giảm xuống, mang theo cảm giác mát mẻ. Buổi sáng mở điều hòa vẫn lại là hơi có chút lạnh, ngón tay Manh Tiểu Nam nắm thật chặt lấy gấu váy đồng phục hơi ngắn, đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Một chàng trai đưa một cô gái mang về nhà mình, cô nam quả nữ chung sống một nhà, theo như lý thuyết, chàng trai sẽ tấn công cô gái nhỉ?
Nghĩ như vậy, Manh Tiểu Nam nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, lại thấy anh đang cầm lấy một tập tài liệu trên tay, trong lúc này còn có cái gì để nhìn chăm chú hơn cô sao? theo bản năng, Manh Tiểu Nam ghé sát lại, xem tài liệu anh đang xem là gì, tình hình cổ phiếu?
"Anh đang xem gì vậy?"
"Xem cổ phiếu, khoảng thời gian trước tôi thấy nhàm chán nên mua mấy cái cổ phiếu." Tiêu Minh Lạc vừa nói, một bên cầm điện thoại thẩm tra đối chiếu số liệu của mấy ngày hôm trước.
"Vậy anh để tôi một mình sao?" Manh Tiểu Nam gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Minh Lạc, Tiêu Minh Lạc không có một chút phản ứng, tiếp tục công việc đang làm.
Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Lạc thẩm tra đối chiếu hoàn số liệu, xoay người ôn hòa nhìn về phía Manh Tiểu Nam nói: "Em có muốn ngủ không? Tôi thấy mắt em thâm quầng rồi."
"Vậy còn anh?" Ngày hôm qua đi bệnh viện thời điểm liền đĩnh chậm, cô hiện tại cũng không ngủ được, nhưng vẫn lại đi đến đầu giường kéo qua điều hòa mền thượng.
"Tôi đặt chuông báo, đến giờ sẽ gọi em, em ngủ đi." Tiêu Minh Lạc nói xong, cũng không nhìn lại Manh Tiểu Nam, xoay người lại xem cổ phiếu.
Vành mắt đen của Manh Tiểu Nam vẫn hiện rõ, Tiêu Minh Lạc nói để cho cô ngủ, cô nói không ngủ cũng không tốt. Nhưng nằm đã lâu, mà cô chẳng thấy buồn ngủ. Lại nằm xuống, cô cảm thấy phát điên, vì thế ngồi dậy mở miệng nói: "Anh nói Sơ Hạ bọn họ làm sao bây giờ? Chúng ta giúp Sơ Hạ như thế nào đây."
"Cái gì?" Tiêu Minh Lạc không quay đầu, chỉ nghi hoặc hỏi: "Hỗ trợ cái gì? Sơ Hạ làm sao vậy?"
Từ sau khi Tiêu Minh Lạc gặp chuyện không may, anh chỉ có thể cả ngày vội vàng đến trường rồi lo chuyện công ty, cả người vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, còn có rút thời gian bồi Manh Tiểu Nam, chuyện Hàn Thất lục mất trí nhớ anh đương nhiên là không biết. Nghe Manh Tiểu Nam nói như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái.
"Hẳn là anh không biết chuyện Thất Lục mất trí nhớ? Bọn họ về nước anh có biết không?" Manh Tiểu Nam liền xốc chăn lên, nhìn Tiêu Minh Lạc như người ngoài hành tinh.
Tiêu Minh Lạc giờ phút này cũng không có tâm tư mà xem máy tính nữa, xoay người lại Manh Tiểu Nam, ánh mắt bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết tôi cả ngày lo đủ thứ chuyện, căn bản không có thời gian đi quan tâm hỏi thăm mấy thứ này. Em mau nói cho tôi, chuyện gì đã xảy ra mà tôi không biết."
Manh Tiểu Nam thở dài, tiếp theo một năm một mười mà đem chuyện Hàn Thất lục và An Sơ Hạ kể từ đầu đến cuối, vẫn còn không quên giải thích hôm nay chính là vì muốn theo dõi Hướng Mạn Quỳ nên mới xin phép nghỉ học.
Manh Tiểu Nam nói xong, trên khuôn mặt Tiêu Minh Lạc đã có điểm chấn động. Anh thật không nghĩ tới sự tình lớn như vậy mà anh cư nhiên tuyệt không biết, Manh Tiểu Nam bình thường tuy hi hi ha ha, nhưng cũng không đến mức đưa chuyện này ra mà nói đùa.
"Chuyện này em sớm nên nói cho tôi biết." Tiêu Minh Lạc vừa nói, một bên đứng dậy đến bên cửa sổ: "Hiện tại khó nhất là Sơ Hạ, tôi rất bận, hiện ở trong công ty có rất nhiều việc cần tôi xử lý, còn Sơ Hạ, em hãy chú ý đến cô ấy nhiều hơn."
"Điều này tôi đương nhiên biết." Manh Tiểu Nam cúi mặt nói: "Tôi nói là Sơ Hạ, gặp phải nhiều khổ sở a?"
"Tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp Thất Lục, em không cần quan tâm quá. Chuyện em nói, nếu thực sự Hướng Mạn Quỳ sẽ đến Tư Đế Lan học, em đừng nên qua lại nhiều với Hướng Mạn Quỳ, cô ta không phải người dễ đối phó." Tiêu Minh Lạc vươn ra một bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc Manh Tiểu Nam: "Tính cách Thất Lục em cũng biết, đừng đến lúc đó không giúp được Sơ Hạ mà lại khiến chuyện phức tạp hơn."
"Tôi là loại chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp gì được sao?" Manh Tiểu Nam nói, ủy khuất nhìn chằm chằm Tiêu Minh Lạc: "Anh yên tâm đi, tôi cũng không phải không có đầu óc. Nhưng cô ta nếu dám khi dễ Sơ Hạ của chúng tôi, tôi sẽ bảo vệ không cho phép chính mình làm chuyện gì khác người."
Tiêu Minh Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là sắp thi cuối kỳ, học tập cần tốn chút công sức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.