Chương 755: Ở cùng Lưu Đông Vũ
Cẩm Hạ Mạt
19/04/2017
Edit: Phương Quỳnh
Beta: Gấu
"Tôi mới phát hiện..." Manh Tiểu Nam ghét sát vào anh, vươn ngón trỏ tay phải ra chọc chọc một phen vào mặt anh: "Làm sao làn da anh tốt như vậy! Tuy hơi có chút đen, nhưng một chút lỗ chân lông cũng không có ôi chao, ai, ôi! Quả thực như là dung photoshop chỉnh sửa qua, cà da đến mịn như vậy!"
Cô như là phát hiện được châu lục mới, cực kỳ ngạc nhiên, rồi sau đó đem tay cô vung ra chỗ anh, nâng nâng cằm: "Ngồi trở lại đi."
Chỉ mấy chữ thôi, nhưng trái lại lực uy hiếp mười phần.
Manh Tiểu Nam nhún vai, không cam tâm tình nguyện thu tay ngồi xuống: "Anh sao lại đột nhiên như vậy hung dữ với tôi, tôi không phải là nghĩ muốn ở trong này lề mề để kéo dài thời gian sao?"
Lưu Đông Vũ trực tiếp coi như không có lời của cô, mở miệng hỏi: "Cô đứng ở trong này, chính là vì không muốn nghe hiệu trưởng nói những lời vô nghĩa sao?"
Manh Tiểu Nam có chút chột dạ dời mở mắt to hơn, gượng cười nói: "Cũng không hoàn toàn, nhưng là... Lại vẫn vì không muốn nghe lãnh đạo nói lời vô nghĩa."
Một câu kia, Lưu Đông Vũ nghe xong thật muốn liền bóp chết cô!
Nhưng là, anh thật không hạ thủ được.
Cảm giác thất bại bỗng nhiên bay biến mất.
"Cô đi đi." Lưu Đông Vũ đem gối đầu từ sau lưng kéo đến đầu giường, cả người trực tiếp nằm ở trên giường, hơn nữa quay lưng lại với vô
Thần kinh hoạt động hết công suất, Manh Tiểu Nam cũng thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng, là có chỗ nào không thích hợp?
Cô thật cẩn thận đứng phía sau lưng Lưu Đông Vũ một hồi, hạ giọng nói: "Lưu Đông Vũ, anh hôm nay ăn phải cái gì sao? Tính tình như thế nào lại khó chịu như vậy?"
"..."
"Chắc là phát giận rồi. Không phải chỉ là thua trận đấu sao? Chuyện này có là gì? Hơn nữa, đội các anh cả đám đều gầy như con khỉ, sao lại so với người ta? Anh đã cố gắng, không có gì phải thấy mất mặt." Manh Tiểu Nam giống như chị cả tâm sự với em mình, lúc này bắt đầu khuyên giải.
"Giang Nam!" Lưu Đông Vũ đột nhiên ngồi dậy, nhưng bởi vì động quá nhanh, hành động vừa rồi ảnh hưởng đến khớp bị trật lúc nãy, cả khuôn mặt anh ta bắt đầu có chút vặn vẹo.
Này một tiếng kêu hô có phần vang, Manh Tiểu Nam ngẩn ra, cong bĩu khóe môi nói: "Mở miệng là nói tên thật, đều nói bao nhiêu lần rồi..."
Thật cảm thấy thất bại!
Lưu Đông Vũ nặng nề mà thở dài: "Cô thắng rồi... Cô muốn ngồi đây tới khi nào thì ngồi."
Manh Tiểu Nam cười: "Như vậy mới đúng!"
Sau khi kết thúc lĩnh thưởng, An Sơ Hạ liền trực tiếp hướng phòng y tế đi tới, cho dù thế nào, cũng không thể để hai người kia ở cùng một chỗ lâu được. Nếu lỡ Lưu Đông Vũ nhịn không được liền thổ lộ hết thì làm sao bây giờ?
Dù Lưu Đông Vũ đã nói anh sẽ không làm như vậy, nhưng là chuyện tình cảm, ai nói trước được chứ? Cô không muốn mạo hiểm lớn lớn như vậy nguy hiểm, đến lúc đó Tiêu Minh Lạc có thể sẽ giết cô!
"An Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục không biết từ nơi nào xuất hiện: "Đã nói cùng nhau đi ăn cơm, em đi về bên kia để làm gì?"
An Sơ Hạ bị kêu thì giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn nói: "Đại ca, anh chẳng lẽ đã quên Lưu Đông Vũ còn đang ở phòng y tế sao?"
"Tôi gọi điện thoại rồi." Hàn Thất Lục nói: "Nói chỉ là trật khớp, không có vấn đề gì. Bất quá chuyện này vẫn là không nói cho Hàn quản gia, để ông ấy khỏi lo lắng."
"Ừ." An Sơ Hạ gật đầu: "Bất quá dù sao cũng phải đi xem, còn có, Giang Nam cũng còn ở đó."
Nghe nói, Hàn Thất Lục sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Giang Nam còn có thể ở nơi đó.
Vừa đúng lúc này, Tiêu Minh Lạc từ phía sau gọi bọn họ một tiếng: "Các cậu cũng đi phòng y tế sao?"
"Ừ, đi xem anh ấy." An Sơ Hạ nói xong, đẩy Hàn Thất Lục một phen: "Anh cùng Minh Lạc đi ăn cơm đi, em đi xem sẽ về liền."
"Thời gian vẫn còn sớm." Tiêu Minh Lạc dẫn mở miệng trước nói: "Còn một giờ nữa mới vào học, dư thời gian ăn rồi. Vẫn lại là trước nên đi xem tiểu tử Đông Vũ kia thế nào thôi, còn có... Giang Nam kia cô ấy hình như vẫn còn trốn ở nơi đó, đến lôi cô ấy cùng đi ăn cơm."
Lời này làm cho An Sơ Hạ không tự chủ được liền khẩn trương.
Cả quảng đường không nói chuyện đi tới của phòng y tế, thật xa liền nghe thấy tiếng TV đang phát một trận bóng, giả vờ gọi Manh Tiểu Nam một tiếng.
Vừa đi vào phòng y tế, Manh Tiểu Nam đang đi theo một vị bác sĩ cùng nhau ngồi chồm hổm ở trước TV xem trận bóng, xem đến chăm chú không còn quan tâm đến chung quanh, bọn họ vào lúc nào cũng không biết.
Vẫn lại là Lưu Đông Vũ nói câu: "Các cậu như thế nào đến đây?"
Manh Tiểu Nam lúc này mới đem tầm mắt dời đi, như người ở trong mộng mới tỉnh nhìn qua: "Hả? Mọi người đến đây lúc nào? Trao giải kết thúc rồi sao?"
"Đã sớm kết thúc rồi." An Sơ Hạ nói xong, đi đến trước giường dò hỏi: "Chân như thế nào? Có cần nằm viện hay không?"
"Chỉ là trật khớp mà thôi." Lưu Đông Vũ gãi gãi tóc húi cua đáng yêu của mình, ngồi thẳng người lên nói: "Bác sĩ nói là sắp tới không nên vận động mạnh, bảo tôi nên chú ý một chút, dưỡng thương thật tốt."
Tiêu Minh Lạc cùng Hàn Thất Lục mẫu mực trước nói xin lỗi, tuy nhiên Lưu Đông Vũ bị thương không phải vì hai bọn họ, nhưng là cũng không thoát được can hệ. Rồi sau đó hai người lại chủ động yêu cầu mang cơm trưa cho cậu ta, Lưu Đông Vũ tạm thời còn cần nghỉ ngơi không thể xuống giường, cũng liền đồng ý rồi.
Bọn họ bên kia đang nói chuyện, An Sơ Hạ liền lợi dụng thời gian rảnh kéo Manh Tiểu Nam đang ngồi trước TV đi ra phòng y tế. Lúc này bên ngoài phòng y tế là không có ai, cô cũng trực tiếp hỏi: "Cậu đưa người vào rồi sao còn nán lại lâu như vậy?"
"Đương nhiên là phải ở lại lâu rồi! Anh ta một mình ở lại trong phòng y tế sẽ rất nhàm chán, tớ vốn muốn để cho anh ta gọi cha mẹ tới, nhưng là anh ta chết sống cũng không chịu. Còn có, trao giải rất nhàm chán, còn không bằng ngồi ở chỗ này xem tivi!" Manh Tiểu Nam ra vẻ hợp tình hợp lý, dáng vẻ vô tâm biểu tình này thật làm cho cô muốn tức giận cũng không được.
Lại qua một lúc lâu sau, định cùng đi ăn cơm, Mạnh Tiểu Nam đề nghị đi ăn KFC, mọi người liền cùng Lưu Đông Vũ tạm thời từ biệt, chậm rãi hướng cửa trường học đi đến.
Kế bên học viện Tư Đế Lan liền có của hàng KFC, trong đó đều chật ních người, nhưng bọn họ nhất định là may mắn, bọn họ vừa đến liền có một bàn mới vừa đứng lên chuẩn bị đi ra.
"Cả hai ngồi đây đi, tôi cùng Thất Lục đi mua đồ ăn." Tiêu Minh Lạc nói như vậy một câu, liền cùng Hàn Thất Lục đi.
An Sơ Hạ mới vừa ở trên ghế ngồi xuống, Manh Tiểu Nam liền kéo mạnh tay áo của cô.
Cô quay đầu lại: "Làm gì vậy?"
Manh Tiểu Nam không nói lời nào, chỉ bĩu môi, khóe miệng nhếch lên quỷ dị ra hiệu cho cô. An Sơ Hạ chần chờ rồi nhìn theo hướng Tiểu Nam ra hiệu liếc mắt một cái, đã thấy Nam Cung Tử Phi, Đại Hổ còn có Mã Cách ba người đang ở gần chỗ ngồi của bọn họ ăn cơm.
Không đợi An Sơ Hạ có phản ứng, Manh Tiểu Nam đã phất tay gọi mấy người bên kia: "Ha! Thật trùng hợp nha!"
Ba người lập tức nhìn qua, một giây sau, An Sơ Hạ một cước dẫm nát chân Manh Tiểu Nam.
Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi khí lạnh cố nhịn đau, quay đầu lại, mặt vặn vẹo nhìn về phía cô: "Cậu sao lại làm sao!"
An Sơ Hạ không trả lời, cô chỉ là đột nhiên nghĩ tới trận kéo co buổi sáng, khi đó cô nhìn đến Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên đứng chung một chỗ.
Lúc đó vì không làm cho hai người bọn họ chú ý, cô cố ý giả giả bộ cái gì đều không có nhìn thấy, dường như không có việc gì xem trận đấu. Rồi sau đó cô liền đem chuyện này quên sạch.
Beta: Gấu
"Tôi mới phát hiện..." Manh Tiểu Nam ghét sát vào anh, vươn ngón trỏ tay phải ra chọc chọc một phen vào mặt anh: "Làm sao làn da anh tốt như vậy! Tuy hơi có chút đen, nhưng một chút lỗ chân lông cũng không có ôi chao, ai, ôi! Quả thực như là dung photoshop chỉnh sửa qua, cà da đến mịn như vậy!"
Cô như là phát hiện được châu lục mới, cực kỳ ngạc nhiên, rồi sau đó đem tay cô vung ra chỗ anh, nâng nâng cằm: "Ngồi trở lại đi."
Chỉ mấy chữ thôi, nhưng trái lại lực uy hiếp mười phần.
Manh Tiểu Nam nhún vai, không cam tâm tình nguyện thu tay ngồi xuống: "Anh sao lại đột nhiên như vậy hung dữ với tôi, tôi không phải là nghĩ muốn ở trong này lề mề để kéo dài thời gian sao?"
Lưu Đông Vũ trực tiếp coi như không có lời của cô, mở miệng hỏi: "Cô đứng ở trong này, chính là vì không muốn nghe hiệu trưởng nói những lời vô nghĩa sao?"
Manh Tiểu Nam có chút chột dạ dời mở mắt to hơn, gượng cười nói: "Cũng không hoàn toàn, nhưng là... Lại vẫn vì không muốn nghe lãnh đạo nói lời vô nghĩa."
Một câu kia, Lưu Đông Vũ nghe xong thật muốn liền bóp chết cô!
Nhưng là, anh thật không hạ thủ được.
Cảm giác thất bại bỗng nhiên bay biến mất.
"Cô đi đi." Lưu Đông Vũ đem gối đầu từ sau lưng kéo đến đầu giường, cả người trực tiếp nằm ở trên giường, hơn nữa quay lưng lại với vô
Thần kinh hoạt động hết công suất, Manh Tiểu Nam cũng thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng, là có chỗ nào không thích hợp?
Cô thật cẩn thận đứng phía sau lưng Lưu Đông Vũ một hồi, hạ giọng nói: "Lưu Đông Vũ, anh hôm nay ăn phải cái gì sao? Tính tình như thế nào lại khó chịu như vậy?"
"..."
"Chắc là phát giận rồi. Không phải chỉ là thua trận đấu sao? Chuyện này có là gì? Hơn nữa, đội các anh cả đám đều gầy như con khỉ, sao lại so với người ta? Anh đã cố gắng, không có gì phải thấy mất mặt." Manh Tiểu Nam giống như chị cả tâm sự với em mình, lúc này bắt đầu khuyên giải.
"Giang Nam!" Lưu Đông Vũ đột nhiên ngồi dậy, nhưng bởi vì động quá nhanh, hành động vừa rồi ảnh hưởng đến khớp bị trật lúc nãy, cả khuôn mặt anh ta bắt đầu có chút vặn vẹo.
Này một tiếng kêu hô có phần vang, Manh Tiểu Nam ngẩn ra, cong bĩu khóe môi nói: "Mở miệng là nói tên thật, đều nói bao nhiêu lần rồi..."
Thật cảm thấy thất bại!
Lưu Đông Vũ nặng nề mà thở dài: "Cô thắng rồi... Cô muốn ngồi đây tới khi nào thì ngồi."
Manh Tiểu Nam cười: "Như vậy mới đúng!"
Sau khi kết thúc lĩnh thưởng, An Sơ Hạ liền trực tiếp hướng phòng y tế đi tới, cho dù thế nào, cũng không thể để hai người kia ở cùng một chỗ lâu được. Nếu lỡ Lưu Đông Vũ nhịn không được liền thổ lộ hết thì làm sao bây giờ?
Dù Lưu Đông Vũ đã nói anh sẽ không làm như vậy, nhưng là chuyện tình cảm, ai nói trước được chứ? Cô không muốn mạo hiểm lớn lớn như vậy nguy hiểm, đến lúc đó Tiêu Minh Lạc có thể sẽ giết cô!
"An Sơ Hạ!" Hàn Thất Lục không biết từ nơi nào xuất hiện: "Đã nói cùng nhau đi ăn cơm, em đi về bên kia để làm gì?"
An Sơ Hạ bị kêu thì giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn nói: "Đại ca, anh chẳng lẽ đã quên Lưu Đông Vũ còn đang ở phòng y tế sao?"
"Tôi gọi điện thoại rồi." Hàn Thất Lục nói: "Nói chỉ là trật khớp, không có vấn đề gì. Bất quá chuyện này vẫn là không nói cho Hàn quản gia, để ông ấy khỏi lo lắng."
"Ừ." An Sơ Hạ gật đầu: "Bất quá dù sao cũng phải đi xem, còn có, Giang Nam cũng còn ở đó."
Nghe nói, Hàn Thất Lục sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Giang Nam còn có thể ở nơi đó.
Vừa đúng lúc này, Tiêu Minh Lạc từ phía sau gọi bọn họ một tiếng: "Các cậu cũng đi phòng y tế sao?"
"Ừ, đi xem anh ấy." An Sơ Hạ nói xong, đẩy Hàn Thất Lục một phen: "Anh cùng Minh Lạc đi ăn cơm đi, em đi xem sẽ về liền."
"Thời gian vẫn còn sớm." Tiêu Minh Lạc dẫn mở miệng trước nói: "Còn một giờ nữa mới vào học, dư thời gian ăn rồi. Vẫn lại là trước nên đi xem tiểu tử Đông Vũ kia thế nào thôi, còn có... Giang Nam kia cô ấy hình như vẫn còn trốn ở nơi đó, đến lôi cô ấy cùng đi ăn cơm."
Lời này làm cho An Sơ Hạ không tự chủ được liền khẩn trương.
Cả quảng đường không nói chuyện đi tới của phòng y tế, thật xa liền nghe thấy tiếng TV đang phát một trận bóng, giả vờ gọi Manh Tiểu Nam một tiếng.
Vừa đi vào phòng y tế, Manh Tiểu Nam đang đi theo một vị bác sĩ cùng nhau ngồi chồm hổm ở trước TV xem trận bóng, xem đến chăm chú không còn quan tâm đến chung quanh, bọn họ vào lúc nào cũng không biết.
Vẫn lại là Lưu Đông Vũ nói câu: "Các cậu như thế nào đến đây?"
Manh Tiểu Nam lúc này mới đem tầm mắt dời đi, như người ở trong mộng mới tỉnh nhìn qua: "Hả? Mọi người đến đây lúc nào? Trao giải kết thúc rồi sao?"
"Đã sớm kết thúc rồi." An Sơ Hạ nói xong, đi đến trước giường dò hỏi: "Chân như thế nào? Có cần nằm viện hay không?"
"Chỉ là trật khớp mà thôi." Lưu Đông Vũ gãi gãi tóc húi cua đáng yêu của mình, ngồi thẳng người lên nói: "Bác sĩ nói là sắp tới không nên vận động mạnh, bảo tôi nên chú ý một chút, dưỡng thương thật tốt."
Tiêu Minh Lạc cùng Hàn Thất Lục mẫu mực trước nói xin lỗi, tuy nhiên Lưu Đông Vũ bị thương không phải vì hai bọn họ, nhưng là cũng không thoát được can hệ. Rồi sau đó hai người lại chủ động yêu cầu mang cơm trưa cho cậu ta, Lưu Đông Vũ tạm thời còn cần nghỉ ngơi không thể xuống giường, cũng liền đồng ý rồi.
Bọn họ bên kia đang nói chuyện, An Sơ Hạ liền lợi dụng thời gian rảnh kéo Manh Tiểu Nam đang ngồi trước TV đi ra phòng y tế. Lúc này bên ngoài phòng y tế là không có ai, cô cũng trực tiếp hỏi: "Cậu đưa người vào rồi sao còn nán lại lâu như vậy?"
"Đương nhiên là phải ở lại lâu rồi! Anh ta một mình ở lại trong phòng y tế sẽ rất nhàm chán, tớ vốn muốn để cho anh ta gọi cha mẹ tới, nhưng là anh ta chết sống cũng không chịu. Còn có, trao giải rất nhàm chán, còn không bằng ngồi ở chỗ này xem tivi!" Manh Tiểu Nam ra vẻ hợp tình hợp lý, dáng vẻ vô tâm biểu tình này thật làm cho cô muốn tức giận cũng không được.
Lại qua một lúc lâu sau, định cùng đi ăn cơm, Mạnh Tiểu Nam đề nghị đi ăn KFC, mọi người liền cùng Lưu Đông Vũ tạm thời từ biệt, chậm rãi hướng cửa trường học đi đến.
Kế bên học viện Tư Đế Lan liền có của hàng KFC, trong đó đều chật ních người, nhưng bọn họ nhất định là may mắn, bọn họ vừa đến liền có một bàn mới vừa đứng lên chuẩn bị đi ra.
"Cả hai ngồi đây đi, tôi cùng Thất Lục đi mua đồ ăn." Tiêu Minh Lạc nói như vậy một câu, liền cùng Hàn Thất Lục đi.
An Sơ Hạ mới vừa ở trên ghế ngồi xuống, Manh Tiểu Nam liền kéo mạnh tay áo của cô.
Cô quay đầu lại: "Làm gì vậy?"
Manh Tiểu Nam không nói lời nào, chỉ bĩu môi, khóe miệng nhếch lên quỷ dị ra hiệu cho cô. An Sơ Hạ chần chờ rồi nhìn theo hướng Tiểu Nam ra hiệu liếc mắt một cái, đã thấy Nam Cung Tử Phi, Đại Hổ còn có Mã Cách ba người đang ở gần chỗ ngồi của bọn họ ăn cơm.
Không đợi An Sơ Hạ có phản ứng, Manh Tiểu Nam đã phất tay gọi mấy người bên kia: "Ha! Thật trùng hợp nha!"
Ba người lập tức nhìn qua, một giây sau, An Sơ Hạ một cước dẫm nát chân Manh Tiểu Nam.
Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi khí lạnh cố nhịn đau, quay đầu lại, mặt vặn vẹo nhìn về phía cô: "Cậu sao lại làm sao!"
An Sơ Hạ không trả lời, cô chỉ là đột nhiên nghĩ tới trận kéo co buổi sáng, khi đó cô nhìn đến Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên đứng chung một chỗ.
Lúc đó vì không làm cho hai người bọn họ chú ý, cô cố ý giả giả bộ cái gì đều không có nhìn thấy, dường như không có việc gì xem trận đấu. Rồi sau đó cô liền đem chuyện này quên sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.