Chương 818: Ông không phải lại chuẩn bị giấu diếm tôi rồi hả?
Cẩm Hạ Mạt
23/04/2017
Ed: HuongMjuMju
Beta: Gấu
Bà Hứa hung hăng dậm chân, giọng đầy quan tâm nói vọng vào bên trong: "Niệm Niệm, con không nên gấp gáp, mẹ đi khuyên nhủ cha con, nha!"
Bên trong không có tiếng đáp lại, bà Hứa lo lắng, lập tức xoay người chạy về đại sảnh. Chủ tịch Hứa đang ở trong đại sảnh trước bể cá lớn, một bên Đan tậu đang cho cá ăn.
Bà Hứa thở hồng hộc chạy tới, trên mặt tràn ngập phẫn nộ: "Con gái mới từ nơi đó trở về, ông không an ủi con không cho con nghỉ ngơi còn chưa tính, ông lại vẫn nhốt con ở trong nhà thờ tổ! Ông không biết con nhát gan sao, từ nhỏ không dám một mình đi vào nhà thờ tổ sao?! Mà chính ông còn hản nhiên còn ở nơi này xem cá! Hứa Thanh Sơn, ông muốn ly hôn với tôi đúng không? Được! Hiện tại liền ly hôn đi!"
Đan tẩu vội vàng đặt thức ăn xuống, chạy đến trước mặt bà Hứa, nhẹ lời khuyên: "Phu nhân! Người đừng hành động theo cảm tính, lão gia làm việc khẳng định là có nguyên nhân, người trước hết nghe lão gia giải thích!"
"Giải thích?" Bà Hứa hừ lạnh một tiếng: "Được, giải thích, ông giải thích đi! Ông hôm nay không giải thích rõ ràng, chuyện này tôi không để yên!"
Chủ tịch Hứa hơi đau đầu đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, lúc này mới xoay người lại nhìn phu nhân nhà mình nói: "Tính cách của tôi bà đã biết, là bà quá cưng chiều Niệm Niệm, con bé mới có thể trở nên tuỳ hứng như muốn làm gì thì làm vậy! Chuyện này xét đến cùng là chính con bé sai, tôi để cho nó quỳ gối ở nhà thờ tổ nhận sai, ghi nhớ thật lâu, điều này có cái gì không tốt? Chuyện này này bà không cần tham gia!"
"Nó đúng là con gái của tôi, tôi không đau lòng cho nó, thì người nào yêu thương nó? Còn có..." Hứa phu nhân hít sâu một hơi, đi vài bước đến trước mặt Chủ tịch Hứa nói: "Tại sao chuyện này xét đến cùng đều là Niệm Niệm của chúng ta sai? Ông ngẫm lại xem, Niệm Niệm của chúng ta vì cái gì mà chạy đi tự sát? Còn không phải bởi vì Tiêu Lão Thái Gia đột nhiên từ hôn?!"
"Bà câm miệng cho tôi!" Chủ tịch Hứa nhìn thoáng qua chung quanh, mắt sắc dần dần tối lại: "Những lời này nếu truyền ra ngoài, sự tình sẽ lớn hơn nữa! Bà hiện tại còn thấy không đủ loạn sao?!"
"Tôi có nói sai sao?" Hứa phu nhân căm giận nói: "Niệm Niệm tuổi còn nhỏ, tính tình nôn nóng là cực kỳ bình thường, lớn lên về sau tự nhiên sẽ trở nên trưởng thành thôi. Đúng là, Tiêu Lão Thái Gia làm sao có thể tuỳ tiện từ hôn như vậy?!"
Chủ tịch Hứa im lặng, thở dài một hơi mới nói: "Tôi tin tưởng Tiêu Lão Thái Gia không phải một người tuỳ ý quyết định, trước đó, khẳng định là Niệm Niệm làm chuyện gì không phải."
Một bên Đan tẩu do dự mà nói: "Lão gia, phu nhân, có chuyện... Tôi không biết có nên nói không."
"Cô nói đi." Chủ tịch Hứa hai tay đặt sau lưng, Đôi mắt nhìn Đan tẩu nói.
Đan tẩu gật đầu, không do dự: "Lão gia, phu nhân, hai người không chú ý tới nơi mà Tiêu Lão Thái Gia cùng Tiêu lão thái thái bị tai nạn xe cộ sao?"
Hai người sửng sốt, cùng lúc nói ra nói: "Tại tiểu khu phụ cận của nhà chúng ta."
"Vâng!"Đan tẩu gật đầu: "Kỳ thật, trước tai nạn xe cộ, nhị lão đã đến đây. Chẳng qua, sau khi nhị lão đến chỗ đại sảnh, nhưng không đi vào, vẫn đứng ở cửa nghe đại tiểu thư nói chuyện với một bạn học của cô ấy, lúc ấy đại tiểu thư hình như cãi nhau với người bạn học ấy. Tôi vốn muốn đi vào báo cáo, nhưng nhị lão không cho tôi nói, cũng không để cho tôi đứng ở nơi đó. Mà về sau hai người họ cũng không có tiến vào đại sảnh, mà là trực tiếp đi về, mà còn... Mà còn..."
Đan tẩu trở nên ấp a ấp úng, Chủ tịch Hứa khẽ nâng cằm nói: "Cô không cần kiêng kị cái gì, nói đi."
Đan tẩu lúc này mới có dũng khí nói: "Nhị lão lúc đi, tôi lúc ấy hỏi vì cái gì không đi vào đại sảnh, Tiêu lão thái thái liền nói với tôi, người hầu nên có dáng vẻ làm người hầu, chuyện này không cần báo cáo cho các người."
Chủ tịch Hứa thở phào một cái, nhưng nét mặt càng ngày càng dày đặc: "Chuyện này xem ra vẫn lại là do chính Niệm Niệm, Tiêu Lão Thái Gia tất nhiên là thấy được dáng vẻ hung hãn ương ngạnh của Niệm Niệm, còn không phải do bà nuông chiều!"
Bà Hứa không khỏi lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt.
"Trước khi An tiểu thư được tìm thấy, để cho nó ở nơi đó quỳ. Một ngày ba bữa bà có thể đưa qua, nhưng không cho phép thả nó ra!" Chủ tịch Hứa càng nhíu chặt mi tâm: " Con bé là con gái của tôi, tôi đương nhiên là cũng yêu thương nó, nhưng, An tiểu thư là vì nó mới ngã xuống, mặc kệ có thể hay không cứu trở về, chúng ta nhất định phải biểu thị thành ý nhận lỗi. Nếu là Niệm Niệm mà ở trong phòng thật tốt, lúc này mới làm cho người ngoài bàn tán!"
Sắc mặt Chủ tịch Hứa cũng không tốt, trên mặt chìm trong ngưng trọng, nhưng ông phải gánh vác cả cái gia đình này. Trên thế giới chuyện không như ý rất nhiều, đúng là trách nhiệm nhưng là tất phải gánh vác. Bất luận An Sơ Hạ có hay không có thể bình yên trở về, ông đều nên có sự chuẩn bị.
Nhìn Hứa Thanh Sơn sắc mặt nghiêm trọng, Hứa phu nhân trên mặt xuất hiện một chút động lòng, bà đã hiểu vì cái gì ông đối với con gái nghiêm khắc như thế, thì ra kỳ thật đều là vì cái gia đình này, vì không muốn người ta bàn tán.
"Thanh Sơn..." Hứa phu nhân đi lên phía trước, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, tôi không biết nỗi khổ tâm của ông, tôi còn..."
"Được rồi, thời gian không còn sớm, bà lên lầu nghỉ ngơi đi." Hứa Thanh Sơn tay vỗ xuống vai bà, phân phó Đan tẩu đưa bà lên lầu, còn chính mình mở TV trong đại sảnh lên. Sự tình lớn như vậy, truyền thông khẳng định sẽ đưa tin.
"Hiện tại có tín tức khẩn cấp, mới đây không lâu trên cầu Lệ Giang có người nhảy sông, theo phóng viên tìm hiểu..."
Màn hình TV nháy mắt bị tắt đi, Manh Tiểu Nam một bên cắn hạt dưa một bên quay đầu nhìn về phía Tiêu Lão Thái Gia, không vui chớp mắt: "Ông à, ông làm gì đột nhiên tắt TV rồi? Có người nhảy sông!"
Tiêu Lão Thái Gia nhíu mày, điệu bộ lạnh nhạt nói: "Có người nhảy sông mắc mớ gì đến con? Ta mệt mỏi, tắt đèn đi ngủ."
"Ông mệt mỏi?" Manh Tiểu Nam tức giận hừ một tiếng: "Được được được, cháu sợ ông, đi ngủ đi ngủ."
Đèn trong phòng bệnh rất nhanh bị trợ lý của Tiêu Lão Thái Gia tắt đi, trợ lý nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa phòng lại, phòng bệnh chìm trong yên lặng. Manh Tiểu Nam đi ngủ thích che chăn, Tiêu Lão Thái Gia lấy ra di động đặt trong ngăn tủ, một lần nữa mở ra tin nhắn.
"Hứa Niệm Niệm nhảy sông, Sơ Hạ vì cứu cô ta mà chính mình ngã xuống sông, hiện tại đội cứu hộ sông Lệ Giang đang tìm kiếm, chuyện này không cần để Giang Nam biết, cháu sợ cô ấy chịu không nổi đả kích này. Cháu sẽ vận dụng mọi lực lượng có khả năng hỗ trợ cứu người, ông dưỡng bệnh cho tốt, ngủ ngon."
Người gửi, Minh Lạc.
Tiêu Lão Thái Gia thở dài một hơi.
Hôm nay rốt cục là cái ngày gì? Ông xảy ra tai nạn xe cộ, lão thái bà hiện tại sông chết chưa biết, lái xe trọng thương, Hứa Niệm Niệm nhảy sông, thì lại An Sơ Hạ rơi xuống sông Lệ Giang đến bây giờ còn chưa tìm thấy.
Chỉ hy vọng có thể nhanh tìm thấy người, đó là đứa bé ngoan.
Tập đoàn Hàn thị.
Hàn Lục Hải để điện thoại di động xuống, vẻ mặt đầy nghiêm trọng trước nay chưa có. Hàn quản gia đều đã đem chuyện nói cho ông biết, Lệ Giang nước chảy xiết như thế, hiện tại thời tiết lại lạnh như vậy, sợ là...
Hi vọng có thể nhanh tìm thấy người thì tốt!
Hàn Lục Hải ấn xuống một nút trên bàn công tác.
"Chủ tịch." Cửa phòng Chủ tịch bị gõ vang, mấy người thư ký mặc đồ công sở đồng loạt đi đến, đã trễ thế này, các cô còn đang tăng ca, nhưng trên mặt không có một chút uể oải, đây là tác phong của nhân viên tập đoàn Hàn thị.
"Các cô đều đã đến, có mấy chuyện muốn các cô làm." Hàn Lục Hải từng cái phân phó, dặn dò xong tất cả mọi chuyện bọ họ lập tức ra ngoài làm, ông muốn vận dụng tất cả lực lượng đi cứu người!
Lệ Giang này rộng lớn như thế nào? Đem Lệ Giang lật ngược đáy lên trời ông cũng phải tìm được người!
Nhóm người thư ký đều đã đi ra ngoài, Hàn Lục Hải đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức gọi điện thoại Hàn quản gia: "Lão Lưu, ông nghe đây, mặc kệ ông bên kia có bao nhiêu hỗn loạn, lập tức về nhà cho tôi. Tôi đã phái tất cả nhân viên qua hỗ trợ, ông lập tức về nhà!"
Đầu bên kia điện thoại Hàn quản gia sững sờ một chút, chần chờ hỏi: "Lúc này về nhà sao? Nhưng bên này..."
"Tôi nói về nhà!" Hàn Lục Hải ngữ khí nghiêm túc lạ thường: "Chuyện này phải nói dối Viên Viên, cho nên ông hiện tại phải lập tức về nhà."
Hàn quản gia lúc này mới hiểu được vì cái gì Hàn Lục Hải muốn ông về nhà, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng trao đổi công việc với người bên cạnh một chút liền lên xe, tự mình lái xe hướng về Hàn gia.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Lục Hải cũng dẹp xuống tất cả công việc, trao đổi với thư ký một vài việc quan trọng liền gọi điện thoại cho lái xe chuẩn bị về nhà.
Hàn quản gia cùng Hàn Lục Hải cơ hồ là đồng thời về đến nhà, hai người vừa chạm mặt, trước hết tìm người hầu hỏi tình hình trong nhà.
"Phu nhân vẫn ở trong phòng làm việc viết bản thảo, đến cơm chiều đều chỉ vội vàng ăn vài miếng." Người hầu nghi hoặc hỏi han:"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Hàn quản gia trả lời, vội vàng đuổi theo bước chân Hàn Lục Hải.
Trong đại sảnh ngọn đèn như ban ngày, âm hưởng mở ra, Paganini 《 Nữ Vu múa 》 đang chậm rãi phát ra. Khương Viên Viên hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, đang cúi đầu đan khăn quàng cổ.
"Lão gia, ông đã về?"
Nghe được tiếng người hầu, Khương Viên Viên chậm rãi xoay đầu, cười chào hỏi: "Ông về nhà rồi? Như thế nào là cùng Hàn quản gia trở về?"
Hàn quản gia lập tức nói: "Trên đường về nhà vừa lúc gặp lão gia."
"À! Thì ra là như vậy." Khương Viên Viên giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bà lại hỏi: "Đúng rồi Hàn quản gia, ông không phải đi giúp Thất Lục cùng Sơ Hạ tìm người à? Hai người chúng nó như thế nào không trở về? Chẳng lẽ lại vẫn ở bên ngoài tìm người?"
Lúc ấy Hàn quản gia nhận được điện thoại của Hàn Thất Lục, muốn dẫn vài người ra ngoài hỗ trợ tìm Hứa Niệm Niệm, đúng là vừa lúc đụng phải Khương Viên Viên viết bản thảo đến đau đầu, ra ngoài tản bộ giải tỏa tâm tình. Khương Viên Viên gọi hỏi ông muốn đi đâu, Hàn quản gia đã thành thật trả lời rồi.
Mà hiện tại...
Hàn quản gia không biết trả lời như thế nào, ông từ trước đến nay không nói dối trước mặt Khương Viên Viên, nhưng bây giờ không thể không nói dối.
Đang lúc ông sắp sếp lại ngôn ngữ, tiếng Hàn Lục Hải trầm thấp hỏi một câu: "Bà đều đã biết rồi?"
"Như thế nào? Ông đã nhìn ra?" Trên mặt Khương Viên Viên nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười kia dần dần càng ngày càng tối lại, như là cười nhạo, nhưng nụ cười kia lại hỗn loạn nồng đậm bi thương: "Ông không phải chuẩn bị lại lừa tôi rồi hả?"
Hàn quản gia cả người đều đã ngây ngẩn, tình huống này... Là Khương Viên Viên đã biết rồi sao? Vậy mà vừa rồi Khương Viên Viên bất luận nói lời hay là biểu hiện động tác đều cực kỳ tự nhiên, nếu thật là biết rõ, Hàn Lục Hải làm lại sao thấy được?
Beta: Gấu
Bà Hứa hung hăng dậm chân, giọng đầy quan tâm nói vọng vào bên trong: "Niệm Niệm, con không nên gấp gáp, mẹ đi khuyên nhủ cha con, nha!"
Bên trong không có tiếng đáp lại, bà Hứa lo lắng, lập tức xoay người chạy về đại sảnh. Chủ tịch Hứa đang ở trong đại sảnh trước bể cá lớn, một bên Đan tậu đang cho cá ăn.
Bà Hứa thở hồng hộc chạy tới, trên mặt tràn ngập phẫn nộ: "Con gái mới từ nơi đó trở về, ông không an ủi con không cho con nghỉ ngơi còn chưa tính, ông lại vẫn nhốt con ở trong nhà thờ tổ! Ông không biết con nhát gan sao, từ nhỏ không dám một mình đi vào nhà thờ tổ sao?! Mà chính ông còn hản nhiên còn ở nơi này xem cá! Hứa Thanh Sơn, ông muốn ly hôn với tôi đúng không? Được! Hiện tại liền ly hôn đi!"
Đan tẩu vội vàng đặt thức ăn xuống, chạy đến trước mặt bà Hứa, nhẹ lời khuyên: "Phu nhân! Người đừng hành động theo cảm tính, lão gia làm việc khẳng định là có nguyên nhân, người trước hết nghe lão gia giải thích!"
"Giải thích?" Bà Hứa hừ lạnh một tiếng: "Được, giải thích, ông giải thích đi! Ông hôm nay không giải thích rõ ràng, chuyện này tôi không để yên!"
Chủ tịch Hứa hơi đau đầu đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, lúc này mới xoay người lại nhìn phu nhân nhà mình nói: "Tính cách của tôi bà đã biết, là bà quá cưng chiều Niệm Niệm, con bé mới có thể trở nên tuỳ hứng như muốn làm gì thì làm vậy! Chuyện này xét đến cùng là chính con bé sai, tôi để cho nó quỳ gối ở nhà thờ tổ nhận sai, ghi nhớ thật lâu, điều này có cái gì không tốt? Chuyện này này bà không cần tham gia!"
"Nó đúng là con gái của tôi, tôi không đau lòng cho nó, thì người nào yêu thương nó? Còn có..." Hứa phu nhân hít sâu một hơi, đi vài bước đến trước mặt Chủ tịch Hứa nói: "Tại sao chuyện này xét đến cùng đều là Niệm Niệm của chúng ta sai? Ông ngẫm lại xem, Niệm Niệm của chúng ta vì cái gì mà chạy đi tự sát? Còn không phải bởi vì Tiêu Lão Thái Gia đột nhiên từ hôn?!"
"Bà câm miệng cho tôi!" Chủ tịch Hứa nhìn thoáng qua chung quanh, mắt sắc dần dần tối lại: "Những lời này nếu truyền ra ngoài, sự tình sẽ lớn hơn nữa! Bà hiện tại còn thấy không đủ loạn sao?!"
"Tôi có nói sai sao?" Hứa phu nhân căm giận nói: "Niệm Niệm tuổi còn nhỏ, tính tình nôn nóng là cực kỳ bình thường, lớn lên về sau tự nhiên sẽ trở nên trưởng thành thôi. Đúng là, Tiêu Lão Thái Gia làm sao có thể tuỳ tiện từ hôn như vậy?!"
Chủ tịch Hứa im lặng, thở dài một hơi mới nói: "Tôi tin tưởng Tiêu Lão Thái Gia không phải một người tuỳ ý quyết định, trước đó, khẳng định là Niệm Niệm làm chuyện gì không phải."
Một bên Đan tẩu do dự mà nói: "Lão gia, phu nhân, có chuyện... Tôi không biết có nên nói không."
"Cô nói đi." Chủ tịch Hứa hai tay đặt sau lưng, Đôi mắt nhìn Đan tẩu nói.
Đan tẩu gật đầu, không do dự: "Lão gia, phu nhân, hai người không chú ý tới nơi mà Tiêu Lão Thái Gia cùng Tiêu lão thái thái bị tai nạn xe cộ sao?"
Hai người sửng sốt, cùng lúc nói ra nói: "Tại tiểu khu phụ cận của nhà chúng ta."
"Vâng!"Đan tẩu gật đầu: "Kỳ thật, trước tai nạn xe cộ, nhị lão đã đến đây. Chẳng qua, sau khi nhị lão đến chỗ đại sảnh, nhưng không đi vào, vẫn đứng ở cửa nghe đại tiểu thư nói chuyện với một bạn học của cô ấy, lúc ấy đại tiểu thư hình như cãi nhau với người bạn học ấy. Tôi vốn muốn đi vào báo cáo, nhưng nhị lão không cho tôi nói, cũng không để cho tôi đứng ở nơi đó. Mà về sau hai người họ cũng không có tiến vào đại sảnh, mà là trực tiếp đi về, mà còn... Mà còn..."
Đan tẩu trở nên ấp a ấp úng, Chủ tịch Hứa khẽ nâng cằm nói: "Cô không cần kiêng kị cái gì, nói đi."
Đan tẩu lúc này mới có dũng khí nói: "Nhị lão lúc đi, tôi lúc ấy hỏi vì cái gì không đi vào đại sảnh, Tiêu lão thái thái liền nói với tôi, người hầu nên có dáng vẻ làm người hầu, chuyện này không cần báo cáo cho các người."
Chủ tịch Hứa thở phào một cái, nhưng nét mặt càng ngày càng dày đặc: "Chuyện này xem ra vẫn lại là do chính Niệm Niệm, Tiêu Lão Thái Gia tất nhiên là thấy được dáng vẻ hung hãn ương ngạnh của Niệm Niệm, còn không phải do bà nuông chiều!"
Bà Hứa không khỏi lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt.
"Trước khi An tiểu thư được tìm thấy, để cho nó ở nơi đó quỳ. Một ngày ba bữa bà có thể đưa qua, nhưng không cho phép thả nó ra!" Chủ tịch Hứa càng nhíu chặt mi tâm: " Con bé là con gái của tôi, tôi đương nhiên là cũng yêu thương nó, nhưng, An tiểu thư là vì nó mới ngã xuống, mặc kệ có thể hay không cứu trở về, chúng ta nhất định phải biểu thị thành ý nhận lỗi. Nếu là Niệm Niệm mà ở trong phòng thật tốt, lúc này mới làm cho người ngoài bàn tán!"
Sắc mặt Chủ tịch Hứa cũng không tốt, trên mặt chìm trong ngưng trọng, nhưng ông phải gánh vác cả cái gia đình này. Trên thế giới chuyện không như ý rất nhiều, đúng là trách nhiệm nhưng là tất phải gánh vác. Bất luận An Sơ Hạ có hay không có thể bình yên trở về, ông đều nên có sự chuẩn bị.
Nhìn Hứa Thanh Sơn sắc mặt nghiêm trọng, Hứa phu nhân trên mặt xuất hiện một chút động lòng, bà đã hiểu vì cái gì ông đối với con gái nghiêm khắc như thế, thì ra kỳ thật đều là vì cái gia đình này, vì không muốn người ta bàn tán.
"Thanh Sơn..." Hứa phu nhân đi lên phía trước, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, tôi không biết nỗi khổ tâm của ông, tôi còn..."
"Được rồi, thời gian không còn sớm, bà lên lầu nghỉ ngơi đi." Hứa Thanh Sơn tay vỗ xuống vai bà, phân phó Đan tẩu đưa bà lên lầu, còn chính mình mở TV trong đại sảnh lên. Sự tình lớn như vậy, truyền thông khẳng định sẽ đưa tin.
"Hiện tại có tín tức khẩn cấp, mới đây không lâu trên cầu Lệ Giang có người nhảy sông, theo phóng viên tìm hiểu..."
Màn hình TV nháy mắt bị tắt đi, Manh Tiểu Nam một bên cắn hạt dưa một bên quay đầu nhìn về phía Tiêu Lão Thái Gia, không vui chớp mắt: "Ông à, ông làm gì đột nhiên tắt TV rồi? Có người nhảy sông!"
Tiêu Lão Thái Gia nhíu mày, điệu bộ lạnh nhạt nói: "Có người nhảy sông mắc mớ gì đến con? Ta mệt mỏi, tắt đèn đi ngủ."
"Ông mệt mỏi?" Manh Tiểu Nam tức giận hừ một tiếng: "Được được được, cháu sợ ông, đi ngủ đi ngủ."
Đèn trong phòng bệnh rất nhanh bị trợ lý của Tiêu Lão Thái Gia tắt đi, trợ lý nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa phòng lại, phòng bệnh chìm trong yên lặng. Manh Tiểu Nam đi ngủ thích che chăn, Tiêu Lão Thái Gia lấy ra di động đặt trong ngăn tủ, một lần nữa mở ra tin nhắn.
"Hứa Niệm Niệm nhảy sông, Sơ Hạ vì cứu cô ta mà chính mình ngã xuống sông, hiện tại đội cứu hộ sông Lệ Giang đang tìm kiếm, chuyện này không cần để Giang Nam biết, cháu sợ cô ấy chịu không nổi đả kích này. Cháu sẽ vận dụng mọi lực lượng có khả năng hỗ trợ cứu người, ông dưỡng bệnh cho tốt, ngủ ngon."
Người gửi, Minh Lạc.
Tiêu Lão Thái Gia thở dài một hơi.
Hôm nay rốt cục là cái ngày gì? Ông xảy ra tai nạn xe cộ, lão thái bà hiện tại sông chết chưa biết, lái xe trọng thương, Hứa Niệm Niệm nhảy sông, thì lại An Sơ Hạ rơi xuống sông Lệ Giang đến bây giờ còn chưa tìm thấy.
Chỉ hy vọng có thể nhanh tìm thấy người, đó là đứa bé ngoan.
Tập đoàn Hàn thị.
Hàn Lục Hải để điện thoại di động xuống, vẻ mặt đầy nghiêm trọng trước nay chưa có. Hàn quản gia đều đã đem chuyện nói cho ông biết, Lệ Giang nước chảy xiết như thế, hiện tại thời tiết lại lạnh như vậy, sợ là...
Hi vọng có thể nhanh tìm thấy người thì tốt!
Hàn Lục Hải ấn xuống một nút trên bàn công tác.
"Chủ tịch." Cửa phòng Chủ tịch bị gõ vang, mấy người thư ký mặc đồ công sở đồng loạt đi đến, đã trễ thế này, các cô còn đang tăng ca, nhưng trên mặt không có một chút uể oải, đây là tác phong của nhân viên tập đoàn Hàn thị.
"Các cô đều đã đến, có mấy chuyện muốn các cô làm." Hàn Lục Hải từng cái phân phó, dặn dò xong tất cả mọi chuyện bọ họ lập tức ra ngoài làm, ông muốn vận dụng tất cả lực lượng đi cứu người!
Lệ Giang này rộng lớn như thế nào? Đem Lệ Giang lật ngược đáy lên trời ông cũng phải tìm được người!
Nhóm người thư ký đều đã đi ra ngoài, Hàn Lục Hải đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức gọi điện thoại Hàn quản gia: "Lão Lưu, ông nghe đây, mặc kệ ông bên kia có bao nhiêu hỗn loạn, lập tức về nhà cho tôi. Tôi đã phái tất cả nhân viên qua hỗ trợ, ông lập tức về nhà!"
Đầu bên kia điện thoại Hàn quản gia sững sờ một chút, chần chờ hỏi: "Lúc này về nhà sao? Nhưng bên này..."
"Tôi nói về nhà!" Hàn Lục Hải ngữ khí nghiêm túc lạ thường: "Chuyện này phải nói dối Viên Viên, cho nên ông hiện tại phải lập tức về nhà."
Hàn quản gia lúc này mới hiểu được vì cái gì Hàn Lục Hải muốn ông về nhà, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng trao đổi công việc với người bên cạnh một chút liền lên xe, tự mình lái xe hướng về Hàn gia.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Lục Hải cũng dẹp xuống tất cả công việc, trao đổi với thư ký một vài việc quan trọng liền gọi điện thoại cho lái xe chuẩn bị về nhà.
Hàn quản gia cùng Hàn Lục Hải cơ hồ là đồng thời về đến nhà, hai người vừa chạm mặt, trước hết tìm người hầu hỏi tình hình trong nhà.
"Phu nhân vẫn ở trong phòng làm việc viết bản thảo, đến cơm chiều đều chỉ vội vàng ăn vài miếng." Người hầu nghi hoặc hỏi han:"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Hàn quản gia trả lời, vội vàng đuổi theo bước chân Hàn Lục Hải.
Trong đại sảnh ngọn đèn như ban ngày, âm hưởng mở ra, Paganini 《 Nữ Vu múa 》 đang chậm rãi phát ra. Khương Viên Viên hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, đang cúi đầu đan khăn quàng cổ.
"Lão gia, ông đã về?"
Nghe được tiếng người hầu, Khương Viên Viên chậm rãi xoay đầu, cười chào hỏi: "Ông về nhà rồi? Như thế nào là cùng Hàn quản gia trở về?"
Hàn quản gia lập tức nói: "Trên đường về nhà vừa lúc gặp lão gia."
"À! Thì ra là như vậy." Khương Viên Viên giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bà lại hỏi: "Đúng rồi Hàn quản gia, ông không phải đi giúp Thất Lục cùng Sơ Hạ tìm người à? Hai người chúng nó như thế nào không trở về? Chẳng lẽ lại vẫn ở bên ngoài tìm người?"
Lúc ấy Hàn quản gia nhận được điện thoại của Hàn Thất Lục, muốn dẫn vài người ra ngoài hỗ trợ tìm Hứa Niệm Niệm, đúng là vừa lúc đụng phải Khương Viên Viên viết bản thảo đến đau đầu, ra ngoài tản bộ giải tỏa tâm tình. Khương Viên Viên gọi hỏi ông muốn đi đâu, Hàn quản gia đã thành thật trả lời rồi.
Mà hiện tại...
Hàn quản gia không biết trả lời như thế nào, ông từ trước đến nay không nói dối trước mặt Khương Viên Viên, nhưng bây giờ không thể không nói dối.
Đang lúc ông sắp sếp lại ngôn ngữ, tiếng Hàn Lục Hải trầm thấp hỏi một câu: "Bà đều đã biết rồi?"
"Như thế nào? Ông đã nhìn ra?" Trên mặt Khương Viên Viên nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười kia dần dần càng ngày càng tối lại, như là cười nhạo, nhưng nụ cười kia lại hỗn loạn nồng đậm bi thương: "Ông không phải chuẩn bị lại lừa tôi rồi hả?"
Hàn quản gia cả người đều đã ngây ngẩn, tình huống này... Là Khương Viên Viên đã biết rồi sao? Vậy mà vừa rồi Khương Viên Viên bất luận nói lời hay là biểu hiện động tác đều cực kỳ tự nhiên, nếu thật là biết rõ, Hàn Lục Hải làm lại sao thấy được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.