Chương 356: Tôi cho anh biến mất...?
Cẩm Hạ Mạt
22/03/2017
Thái độ tiểu Hà so với Hàn quản gia trực tiếp hơn, khinh miệt nhìn chủ
xe kia, liếc mắt cười lạnh nói: "Ngài.....học hoá học không tốt sao?
Trên thế giới này không có độ tinh khiết nào có thể đạt đến một trăm
phần trăm vàng ròng, độ tinh khiết cao nhất sợ là cũng chỉ có thể đạt
đến chín mươi chín chấm chín chín phần trăm thôi chứ? Tôi kiến nghị ngài đây, hay là trước khi đừng nghiên cứu danh thiếp này có phải là vàng
ròng không, nhìn chữ đằng sau đi."
Quả nhiên núi cao lại có núi cao hơn, người đàn ông kia chẳng những không có tức giận mắng to tiểu Hà vì thái độ khinh bỉ, trái lại cúi đầu cẩn thận nhìn chữ trên danh thiếp.
【 Hàn Lục Hải - Đổng sự trưởng tập đoàn Hàn Thị... 】
Thân thể run lên, người chủ xe kia đột nhiên nhìn về phía Hàn quản gia: "Ngài, ngài, ngài....Ngài là Hàn chủ tịch?" Hàn Lục Hải chính là ông trùm thương mại trong truyền thuyết!
Hàn quản gia như cũ bày ra nụ cười lễ phép: "Ông hiểu lầm rồi, tôi là quản gia của Hàn gia, tất cả mọi người gọi tôi Hàn quản gia."
Người đàn ông kia chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh....
"Vậy bị dọa ngất rồi hả?" Tiểu Hà đang muốn đi vào đá mấy đá xem có phải té xỉu thật không đã bị Hàn quản gia dùng ánh mắt ngăn lại, Hàn quản gia gọi người đem xe đưa anh ta đến bệnh viện, lúc này mới hỏi:" Thiếu gia cùng thiếu phu nhân đâu?"
"Tôi đây thật là già nên đãng trí!" Hàn quản gia cau mày vỗ đầu mình một cái: "Bọn họ ở sân bay lớn bên kia, chúng ta mau đi xem một chút...."
.............
Nhìn dòng người "tấp nập" ở sân bay, An Sơ Hạ cả đời đây lần đầu có cảm giác vô lực như thế. Ngay cả thời điểm mẹ qua đời, cô cũng không có cảm thấy vô lực hay cô độc như thế... Vào lúc đang nghĩ, coi như mẹ rời đi, mẹ đối với cô như báu vật, vì lẽ đó cũng cảm thấy mẹ mọi thời khắc đều ở bên cạnh mình, chưa bao giờ rời đi.
Nhưng là bây giờ.....
Cô cắn cắn môi dưới, chóp mũi ê ẩm, hất cằm lên hít sâu một hơi, viền mắt ươn ướt.
- Hàn Thất Lục anh ở đâu? Anh không phải là đi rồi chứ?
- Tôi không cố ý, thật không phải cố ý hiểu lầm anh.
- Xin anh không cần đi có được không? Đừng rời bỏ tôi có được hay không?
Nước mắt, vô thanh vô tức rơi xuống, bất luận cô cố gắng mở to hai mắt cũng vẫn không cầm được nước mắt. Vẫn cảm thấy chính mình rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ không cần nước mắt, hiện tại mới phát hiện, cho tới nay, cô đều là làm bộ kiên cường.
Toàn thân đều là gai nhọn, chỉ vì sợ mình bị thương tổn.
Lúc mẹ rời đi, cô cho rằng thế giới đều là màu đen, sau đó đi tới Hàn gia, gặp phải Hàn Thất Lục xấu xa như vậy. Tuy rằng xấu xa, nhưng thời điểm mà cô cần giúp đỡ, mỗi lần cô chán nản nhất...người xuất hiện đều là anh.
Ác ma, anh không rời đi có được hay không? Nếu như tôi cho anh biết, thật ra thiên sứ có lúc cũng sẽ yêu ác ma, anh có tin hay không, có cảm thấy hài lòng không?
An Sơ Hạ hồn bay phách lạc mông lung đi tới đại sảnh sân bay, nhìn thấy một bóng lưng hoặc là khuôn mặt tương tự Hàn Thất Lục liền chạy đến kéo anh ta lại. Nhiều người quay qua với khuôn mặt hay là mê man, hay là phẫn nộ, hay là xem thường, hay là kinh sợ,.... Tuy nhiên, những người kia cũng không phải Hàn Thất Lục.
Chẳng được bao lâu, cô cảm thấy thân thể mình mỏi mệt kiệt quệ, đại sảnh to lớn, mọi người lui tới vẻ mặt vui vẻ, đầu cô bắt đầu hỗn loạn...
Vô lực ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt chính mình, cô chỉ muốn đem chính mình vùi đầu vào gối, đang muốn lên tiếng khóc lớn...
Quả nhiên núi cao lại có núi cao hơn, người đàn ông kia chẳng những không có tức giận mắng to tiểu Hà vì thái độ khinh bỉ, trái lại cúi đầu cẩn thận nhìn chữ trên danh thiếp.
【 Hàn Lục Hải - Đổng sự trưởng tập đoàn Hàn Thị... 】
Thân thể run lên, người chủ xe kia đột nhiên nhìn về phía Hàn quản gia: "Ngài, ngài, ngài....Ngài là Hàn chủ tịch?" Hàn Lục Hải chính là ông trùm thương mại trong truyền thuyết!
Hàn quản gia như cũ bày ra nụ cười lễ phép: "Ông hiểu lầm rồi, tôi là quản gia của Hàn gia, tất cả mọi người gọi tôi Hàn quản gia."
Người đàn ông kia chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh....
"Vậy bị dọa ngất rồi hả?" Tiểu Hà đang muốn đi vào đá mấy đá xem có phải té xỉu thật không đã bị Hàn quản gia dùng ánh mắt ngăn lại, Hàn quản gia gọi người đem xe đưa anh ta đến bệnh viện, lúc này mới hỏi:" Thiếu gia cùng thiếu phu nhân đâu?"
"Tôi đây thật là già nên đãng trí!" Hàn quản gia cau mày vỗ đầu mình một cái: "Bọn họ ở sân bay lớn bên kia, chúng ta mau đi xem một chút...."
.............
Nhìn dòng người "tấp nập" ở sân bay, An Sơ Hạ cả đời đây lần đầu có cảm giác vô lực như thế. Ngay cả thời điểm mẹ qua đời, cô cũng không có cảm thấy vô lực hay cô độc như thế... Vào lúc đang nghĩ, coi như mẹ rời đi, mẹ đối với cô như báu vật, vì lẽ đó cũng cảm thấy mẹ mọi thời khắc đều ở bên cạnh mình, chưa bao giờ rời đi.
Nhưng là bây giờ.....
Cô cắn cắn môi dưới, chóp mũi ê ẩm, hất cằm lên hít sâu một hơi, viền mắt ươn ướt.
- Hàn Thất Lục anh ở đâu? Anh không phải là đi rồi chứ?
- Tôi không cố ý, thật không phải cố ý hiểu lầm anh.
- Xin anh không cần đi có được không? Đừng rời bỏ tôi có được hay không?
Nước mắt, vô thanh vô tức rơi xuống, bất luận cô cố gắng mở to hai mắt cũng vẫn không cầm được nước mắt. Vẫn cảm thấy chính mình rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ không cần nước mắt, hiện tại mới phát hiện, cho tới nay, cô đều là làm bộ kiên cường.
Toàn thân đều là gai nhọn, chỉ vì sợ mình bị thương tổn.
Lúc mẹ rời đi, cô cho rằng thế giới đều là màu đen, sau đó đi tới Hàn gia, gặp phải Hàn Thất Lục xấu xa như vậy. Tuy rằng xấu xa, nhưng thời điểm mà cô cần giúp đỡ, mỗi lần cô chán nản nhất...người xuất hiện đều là anh.
Ác ma, anh không rời đi có được hay không? Nếu như tôi cho anh biết, thật ra thiên sứ có lúc cũng sẽ yêu ác ma, anh có tin hay không, có cảm thấy hài lòng không?
An Sơ Hạ hồn bay phách lạc mông lung đi tới đại sảnh sân bay, nhìn thấy một bóng lưng hoặc là khuôn mặt tương tự Hàn Thất Lục liền chạy đến kéo anh ta lại. Nhiều người quay qua với khuôn mặt hay là mê man, hay là phẫn nộ, hay là xem thường, hay là kinh sợ,.... Tuy nhiên, những người kia cũng không phải Hàn Thất Lục.
Chẳng được bao lâu, cô cảm thấy thân thể mình mỏi mệt kiệt quệ, đại sảnh to lớn, mọi người lui tới vẻ mặt vui vẻ, đầu cô bắt đầu hỗn loạn...
Vô lực ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt chính mình, cô chỉ muốn đem chính mình vùi đầu vào gối, đang muốn lên tiếng khóc lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.