Chương 167: Tuyệt đối không nói ra
Cẩm Hạ Mạt
20/03/2017
An Sơ Hạ lắc đầu: "Tôi không phải cậy mạnh, chỉ là làm việc khiến chính
mình cảm thấy đúng. Bạn học Hàn Vũ, cực kỳ cám ơn anh có thể cho tôi cơ
hội lần này, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc! Về vấn đề tiền lương,
cứ giống như nữ giúp việc trước đó đi, cho dù là ít một chút cũng không
có vấn đề gì."
Sờ sờ cằm, tiền lương ư... Anh đến lúc đó sẽ lên mạng điều tra thêm tiền lương của nữ giúp việc là bao nhiêu. Sở dĩ cần điều tra, là vì anh căn bản là không có "nữ giúp việc trước'!
"Vậy thì quyết định như vậy đi." Lăng Hàn Vũ nhìn An Sơ Hạ: "Mỗi cuối tuần đều tới nhà của tôi, tôi sẽ để cho lái xe tới đón của cô."
"Được được được! Sao cũng được!" An Sơ Hạ cuống quít đi đến trước mặt Lăng Hàn Vũ, vừa định muốn nói cái gì đó đột nhiên lại nghĩ tới Tiêu Minh Lạc, vì thế cánh tay dài duỗi ra đem anh cũng mò quá cũng rụt lại: "Chuyện này ngoài ba người chúng ta thì những người khác sẽ không ai biết nhé!"
"Không muốn nói cho... dì Hàn không biết chuyện này, Thất Lục cũng không biết chuyện này." Nhìn thấy An Sơ Hạ gật đầu, ánh mắt Tiêu Minh Lạc tối sầm lại, giọng nói cũng âm trầm xuống: "Tốt nhất là cô không nên giấu diếm Thất Lục, nếu không bị cậu ta phát hiện thì cả ba người chúng tôi đều đã chịu không nổi trách nhiệm đâu!"
Trái ngược với cảnh cáo của Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ ngược lại có vẻ không sao cả: "Tuy Thất Lục ngoài miệng hơi ngoan độc, nhưng là cho tới bây giờ cũng luôn đối xử rất tốt với hai chúng tôi. Mà còn, chỉ cần cô không nói, tôi không nói..."
Hai hàng lông mày đang nhăn lại của Tiêu Minh Lạc dần dần giãn ra, khóe miệng lại treo một nụ cười thâm thúy: "Hàn Vũ, biết nhà cậu đang thiếu một nữ giúp việc chăm chỉ, nhưng cậu cũng không đến mức khẩn cấp như vậy chứ."
"Cậu nói bậy bạ gì đó?!" Lăng Hàn Vũ nhíu mày theo chân bọn họ. An Sơ Hạ không có nghe được ý tứ trong lời nói của Tiêu Minh Lạc, chỉ là ra vẻ suy nghĩ tới cùng có nên để cho Hàn Thất Lục biết chuyện này hay không. Tựa như Tiêu Minh Lạc nói như vậy, vạn nhất để cho cái kia con người có tâm tình bất định kia biết ba người bọn họ gạt anh làm việc này, hậu quả tuyệt đối sẽ cực kỳ thảm.
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện ra câu nói của viện trưởng Cô gái Hướng Mạn Quỳ kia lúc đó đang mang thai, không biết đứa con trong bụng của cô ấy đã được xử lý như thế nào."
Đứa con... Chẳng lẽ kia đứa bé là của Hàn Thất Lục? Ngực đột nhiên trào lên một trận hoảng hốt, cô cũng không biết chính mình là đang bị làm sao vậy. Cắn răng một cái, cô lớn tiếng nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nếu ai dám tiết lộ, tôi sẽ không để yên cho người đó!"
Một người nào đấy xoay người lại, vươn ra ba ngón tay để trước trán thề nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!" Chỉ là anh có kế hoạch riêng của anh! ~
Tầm mắt lại nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, anh nhún nhún vai: "Tôi là mặc kệ các người muốn làm gì, tóm lại đến lúc đó bị phát hiện thì đừng có dắt tôi xuống nước. Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nghe được." Ngụ ý đó chính là anh cũng sẽ không nói ra.
"Cứ như vậy đi, mỗi cuối tuần tôi đều sẽ lái xe tới đón cô, đã nói cho cô biết tôi học khóa bổ túc chưa. Thế nào?"
Lăng Hàn Vũ chợt nhíu mày, bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia của Tiêu Minh Lạc. Anh biết trong đầu hắn chỉ có tình yêu lệch lạc, anh cũng chẳng muốn giải thích, cứ để hắn muốn nghĩ như thế nào nghĩ như thế đi. "Cảm ơn!"
An Sơ Hạ đột nhiên thành khẩn hướng bọn họ khom người chào: "Sở dĩ tôi muốn đi làm việc, là vì có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng thật sự cực kỳ cám ơn các anh đã giúp tôi."
Sờ sờ cằm, tiền lương ư... Anh đến lúc đó sẽ lên mạng điều tra thêm tiền lương của nữ giúp việc là bao nhiêu. Sở dĩ cần điều tra, là vì anh căn bản là không có "nữ giúp việc trước'!
"Vậy thì quyết định như vậy đi." Lăng Hàn Vũ nhìn An Sơ Hạ: "Mỗi cuối tuần đều tới nhà của tôi, tôi sẽ để cho lái xe tới đón của cô."
"Được được được! Sao cũng được!" An Sơ Hạ cuống quít đi đến trước mặt Lăng Hàn Vũ, vừa định muốn nói cái gì đó đột nhiên lại nghĩ tới Tiêu Minh Lạc, vì thế cánh tay dài duỗi ra đem anh cũng mò quá cũng rụt lại: "Chuyện này ngoài ba người chúng ta thì những người khác sẽ không ai biết nhé!"
"Không muốn nói cho... dì Hàn không biết chuyện này, Thất Lục cũng không biết chuyện này." Nhìn thấy An Sơ Hạ gật đầu, ánh mắt Tiêu Minh Lạc tối sầm lại, giọng nói cũng âm trầm xuống: "Tốt nhất là cô không nên giấu diếm Thất Lục, nếu không bị cậu ta phát hiện thì cả ba người chúng tôi đều đã chịu không nổi trách nhiệm đâu!"
Trái ngược với cảnh cáo của Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ ngược lại có vẻ không sao cả: "Tuy Thất Lục ngoài miệng hơi ngoan độc, nhưng là cho tới bây giờ cũng luôn đối xử rất tốt với hai chúng tôi. Mà còn, chỉ cần cô không nói, tôi không nói..."
Hai hàng lông mày đang nhăn lại của Tiêu Minh Lạc dần dần giãn ra, khóe miệng lại treo một nụ cười thâm thúy: "Hàn Vũ, biết nhà cậu đang thiếu một nữ giúp việc chăm chỉ, nhưng cậu cũng không đến mức khẩn cấp như vậy chứ."
"Cậu nói bậy bạ gì đó?!" Lăng Hàn Vũ nhíu mày theo chân bọn họ. An Sơ Hạ không có nghe được ý tứ trong lời nói của Tiêu Minh Lạc, chỉ là ra vẻ suy nghĩ tới cùng có nên để cho Hàn Thất Lục biết chuyện này hay không. Tựa như Tiêu Minh Lạc nói như vậy, vạn nhất để cho cái kia con người có tâm tình bất định kia biết ba người bọn họ gạt anh làm việc này, hậu quả tuyệt đối sẽ cực kỳ thảm.
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện ra câu nói của viện trưởng Cô gái Hướng Mạn Quỳ kia lúc đó đang mang thai, không biết đứa con trong bụng của cô ấy đã được xử lý như thế nào."
Đứa con... Chẳng lẽ kia đứa bé là của Hàn Thất Lục? Ngực đột nhiên trào lên một trận hoảng hốt, cô cũng không biết chính mình là đang bị làm sao vậy. Cắn răng một cái, cô lớn tiếng nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nếu ai dám tiết lộ, tôi sẽ không để yên cho người đó!"
Một người nào đấy xoay người lại, vươn ra ba ngón tay để trước trán thề nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!" Chỉ là anh có kế hoạch riêng của anh! ~
Tầm mắt lại nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, anh nhún nhún vai: "Tôi là mặc kệ các người muốn làm gì, tóm lại đến lúc đó bị phát hiện thì đừng có dắt tôi xuống nước. Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nghe được." Ngụ ý đó chính là anh cũng sẽ không nói ra.
"Cứ như vậy đi, mỗi cuối tuần tôi đều sẽ lái xe tới đón cô, đã nói cho cô biết tôi học khóa bổ túc chưa. Thế nào?"
Lăng Hàn Vũ chợt nhíu mày, bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia của Tiêu Minh Lạc. Anh biết trong đầu hắn chỉ có tình yêu lệch lạc, anh cũng chẳng muốn giải thích, cứ để hắn muốn nghĩ như thế nào nghĩ như thế đi. "Cảm ơn!"
An Sơ Hạ đột nhiên thành khẩn hướng bọn họ khom người chào: "Sở dĩ tôi muốn đi làm việc, là vì có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng thật sự cực kỳ cám ơn các anh đã giúp tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.