Chương 412: Yên tĩnh là sống không bằng chết. . .
Cẩm Hạ Mạt
22/03/2017
Ed Mai Anh
Beta: NhoxPanda2
Tiêu Minh Lạc bởi vì vấn đề của anh trai mình, cho nên quyết định mấy ngày nay đều ở cạnh anh trai, không tham gia vào hoạt động Đại Thám Hiểm nữa. Lại phát hiện hôm qua vô tình để rơi điện thoại ở phòng âm nhạc, đành phải chạy tới trường trước khi khóa cửa để lấy điện thoại.
Anh lấy điện thoại di động xong đi ra khỏi phòng học, vừa lúc gặp phải hiệu trưởng đến lấy bản điểm danh.
"Hiệu trưởng!" Anh bước nhanh tiến lên chặn đường hiệu trưởng: "Thầy đang định đi điểm danh sao?"
"Hóa ra là Tiêu thiếu gia à, chuyện của anh trai em thầy đã nghe nói rồi. Mấy ngày nay cứ an tâm ở cạnh anh trai đi." Hiệu trưởng cười vẻ xin lỗi, thấy sắc mặt Tiêu Minh Lạc biến đổi, lập tức che miệng: "Em xem thầy này, mở miệng liền...!"
"Không sao!" Tiêu Minh Lạc khoát tay: "Nếu thầy cảm thấy có lỗi thì giúp đỡ em đi. Vị trí ngồi trên xe là tùy ý đúng không?"
"Phải. Đều là dùng lệnh máy tính sắp xếp, sau đó in ra. Làm sao vậy?" Hiệu trưởng mơ hồ.
"Vậy thầy sắp xếp cho An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục ngồi chung một xe đi, thế nào?" Tiêu Minh Lạc chợt nhíu mày, mười phần là uy hiếp.
"Cái này còn cần em nói sao?" Hiệu trưởng cười cáo già: "Hàn phu nhân, đã sớm gọi điện thoại tới phân phó rồi. Em cứ yên tâm đi!"
Chuông điện thoại di động đúng lúc này vang lên, nhìn thông báo, Tiêu Minh Lạc vội vàng ấn nút nghe: "Cái gì? Bệnh tình nguy kịch? Bác sĩ các người ăn cái gì vậy?! Nếu anh tôi có mệnh hệ gì, tất cả các người sẽ được chôn theo!"
Tiêu Minh Lạc bình thường toàn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng tức giận lên trông cũng cực kỳ đáng sợ. Hiệu trưởng vì vậy không dám thở mạnh, khom lưng đứng ở một bên, cũng không dám rời khỏi."Bệnh viện có chút việc gấp, vậy nên, em phải đến đó trước đã." Tiêu Minh Lạc cúp điện thoại di động đi về hướng ngược lại với hiệu trưởng, hiệu trưởng vội vàng cúi người cười, nhìn theo Tiêu Minh Lạc đã đi xa.
Mấy phút sau...
"Lão Đại a, cậu có cảm thấy được không khí bên trong xe không... Cực kỳ không bình thường a?" Manh Tiểu Nam trầm giọng nói với đang An Sơ Hạ chợp mắt.
Theo lý mà nói, không khí bên trong xe du lịch của trường phải rất sôi động. Trên mặt mỗi người sẽ mang theo nụ cười rực rỡ, cao giọng hát bài ca du lịch gì gì đó... Đằng này xe hoàn toàn yên tĩnh như trong giờ học, đến âm thanh cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đối với Manh Tiểu Nam yêu thích náo nhiệt mà nói, cái kia, mẹ nó quả thực là một loại dày vò đến sống không bằng chết a!
Manh Tiểu Nam không biết nguyên nhân, nhưng An Sơ Hạ làm sao có thể không biết? Người gây ra loại này không khí áp lực chính là Hàn Thất Lục Hàn đại thiếu gia. Nhất định là anh trước khi lên xe cùng Manh Tiểu Nam đã nói gì đó, khiến cho mọi người đến thở cũng không dám lớn tiếng, chỉ ngồi yên một đám.
"Mọi người là đều đã nghỉ ngơi dưỡng sức rồi. Em cũng nhanh chóng mà ngủ một giấc ngon đi." Cô Điềm Điềm cười, không định giải thích thêm với Manh Tiểu Nam. Nếu không có trời mới biết cô lại gây ra tiếng động gì nữa.
"Là như thế này sao?" Manh Tiểu Nam nghi hoặc liếc mắt An Sơ Hạ một cái, đúng là nhìn không ra đầu mối gì khác, đành phải học An Sơ Hạ chuẩn bị tốt đi ngủ một giấc.
Kế đó ở phía sau, một nam sinh cao cao gầy gầy ngồi ở ghế tựa phía xa khom lưng đi tới. (bởi vì cậu ta chỉ cần đứng thẳng sẽ đụng vào mui xe -0-)
"Sơ Hạ, cậu có thể đổi chỗ cho tớ không?" Nam sinh biểu tình muốn khóc. (T0T).
"Này - - Cậu dựa vào cái gì mà muốn đổi chỗ với Lão đại của chúng ta..." Nói được một nửa Manh Tiểu Nam đột nhiên dừng lại.
Beta: NhoxPanda2
Tiêu Minh Lạc bởi vì vấn đề của anh trai mình, cho nên quyết định mấy ngày nay đều ở cạnh anh trai, không tham gia vào hoạt động Đại Thám Hiểm nữa. Lại phát hiện hôm qua vô tình để rơi điện thoại ở phòng âm nhạc, đành phải chạy tới trường trước khi khóa cửa để lấy điện thoại.
Anh lấy điện thoại di động xong đi ra khỏi phòng học, vừa lúc gặp phải hiệu trưởng đến lấy bản điểm danh.
"Hiệu trưởng!" Anh bước nhanh tiến lên chặn đường hiệu trưởng: "Thầy đang định đi điểm danh sao?"
"Hóa ra là Tiêu thiếu gia à, chuyện của anh trai em thầy đã nghe nói rồi. Mấy ngày nay cứ an tâm ở cạnh anh trai đi." Hiệu trưởng cười vẻ xin lỗi, thấy sắc mặt Tiêu Minh Lạc biến đổi, lập tức che miệng: "Em xem thầy này, mở miệng liền...!"
"Không sao!" Tiêu Minh Lạc khoát tay: "Nếu thầy cảm thấy có lỗi thì giúp đỡ em đi. Vị trí ngồi trên xe là tùy ý đúng không?"
"Phải. Đều là dùng lệnh máy tính sắp xếp, sau đó in ra. Làm sao vậy?" Hiệu trưởng mơ hồ.
"Vậy thầy sắp xếp cho An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục ngồi chung một xe đi, thế nào?" Tiêu Minh Lạc chợt nhíu mày, mười phần là uy hiếp.
"Cái này còn cần em nói sao?" Hiệu trưởng cười cáo già: "Hàn phu nhân, đã sớm gọi điện thoại tới phân phó rồi. Em cứ yên tâm đi!"
Chuông điện thoại di động đúng lúc này vang lên, nhìn thông báo, Tiêu Minh Lạc vội vàng ấn nút nghe: "Cái gì? Bệnh tình nguy kịch? Bác sĩ các người ăn cái gì vậy?! Nếu anh tôi có mệnh hệ gì, tất cả các người sẽ được chôn theo!"
Tiêu Minh Lạc bình thường toàn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng tức giận lên trông cũng cực kỳ đáng sợ. Hiệu trưởng vì vậy không dám thở mạnh, khom lưng đứng ở một bên, cũng không dám rời khỏi."Bệnh viện có chút việc gấp, vậy nên, em phải đến đó trước đã." Tiêu Minh Lạc cúp điện thoại di động đi về hướng ngược lại với hiệu trưởng, hiệu trưởng vội vàng cúi người cười, nhìn theo Tiêu Minh Lạc đã đi xa.
Mấy phút sau...
"Lão Đại a, cậu có cảm thấy được không khí bên trong xe không... Cực kỳ không bình thường a?" Manh Tiểu Nam trầm giọng nói với đang An Sơ Hạ chợp mắt.
Theo lý mà nói, không khí bên trong xe du lịch của trường phải rất sôi động. Trên mặt mỗi người sẽ mang theo nụ cười rực rỡ, cao giọng hát bài ca du lịch gì gì đó... Đằng này xe hoàn toàn yên tĩnh như trong giờ học, đến âm thanh cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đối với Manh Tiểu Nam yêu thích náo nhiệt mà nói, cái kia, mẹ nó quả thực là một loại dày vò đến sống không bằng chết a!
Manh Tiểu Nam không biết nguyên nhân, nhưng An Sơ Hạ làm sao có thể không biết? Người gây ra loại này không khí áp lực chính là Hàn Thất Lục Hàn đại thiếu gia. Nhất định là anh trước khi lên xe cùng Manh Tiểu Nam đã nói gì đó, khiến cho mọi người đến thở cũng không dám lớn tiếng, chỉ ngồi yên một đám.
"Mọi người là đều đã nghỉ ngơi dưỡng sức rồi. Em cũng nhanh chóng mà ngủ một giấc ngon đi." Cô Điềm Điềm cười, không định giải thích thêm với Manh Tiểu Nam. Nếu không có trời mới biết cô lại gây ra tiếng động gì nữa.
"Là như thế này sao?" Manh Tiểu Nam nghi hoặc liếc mắt An Sơ Hạ một cái, đúng là nhìn không ra đầu mối gì khác, đành phải học An Sơ Hạ chuẩn bị tốt đi ngủ một giấc.
Kế đó ở phía sau, một nam sinh cao cao gầy gầy ngồi ở ghế tựa phía xa khom lưng đi tới. (bởi vì cậu ta chỉ cần đứng thẳng sẽ đụng vào mui xe -0-)
"Sơ Hạ, cậu có thể đổi chỗ cho tớ không?" Nam sinh biểu tình muốn khóc. (T0T).
"Này - - Cậu dựa vào cái gì mà muốn đổi chỗ với Lão đại của chúng ta..." Nói được một nửa Manh Tiểu Nam đột nhiên dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.