Chương 56: Mượn Rượu Giải Sầu.
Huyền Yizi
11/09/2023
Cô gái tên Lạc Thanh kia sau khi cầm đủ tiền rồi thì đã mau chóng rời khỏi biệt thự. Lúc sau, Phong Bạch Ngôn liền lết mình xuống phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai rượu ra và uống. Anh vừa đi vừa uống, gương mặt thất thần cứ như người mất hồn. Hàn Kỳ Anh đi rồi, căn biệt thự này trở nên thật trống vắng, trong lòng của Phong Bạch Ngôn...cũng thật trống vắng.
Anh loạng choạng mở cửa phòng của cô, trong gian phòng tối om ấy tuy người đã không còn nhưng những kỉ niệm của hai người vẫn còn. Anh nhớ những đêm ân ái giữa mình và cô, những lần hai người họ âu yếm, hứa hẹn bên nhau trọn đời. Nhưng lời hứa cũng chỉ là lời hứa suông, những kỉ niệm đẹp bỗng chốc trở thành quá khứ khiến người khác thật đau lòng.
Trái tim của Phong Bạch Ngôn đang đau lắm! Anh trách bản thân sao lại không tin tưởng cô trong khi rất muốn. Tại sao cái tôi cao ngạo lại lấn át hết lời mách bảo của trái tim như thế?
Phong Bạch Ngôn nằm sõng soài lên giường ngủ của Hàn Kỳ Anh, vừa nấc lên trong cơn say rượu, vừa lim dim hai mắt lẩm bẩm:
"Kỳ Anh, Hàn Kỳ Anh…đừng đi, đừng đi mà…"
Trong lúc ấy,
Ở ngoài đường lớn…
Hàn Kỳ Anh lóc cóc kéo theo vali rảo bước trên vệ đường với dòng xe cộ tấp nập qua lại. Cô thẫn thờ, vừa đi vừa khóc, chỉ trách bản thân cô quá yếu đuối không thể ngừng khóc.
Đúng lúc Lục Từ Thiêm đang lái xe đi ngang qua chỗ của Hàn Kỳ Anh, nên khi vừa thấy cô xách vali đi một mình trên đường, anh ta đã tấp vào hỏi thăm:
"Hàn tiểu thư, cô định đi đâu vậy?"
Hàn Kỳ Anh nghe thấy giọng của Lục Từ Thiêm bèn vội vàng lau nước mắt. Cô quay sang mỉm cười nói với anh ta:
"Tôi đã quyết định rời khỏi biệt thự của Phong Bạch Ngôn rồi, tôi với anh ấy cũng đã chia tay nên tôi sẽ chuyển đi chỗ khác. Quãng thời gian này thật sự cảm ơn tài xế Lục rất nhiều, hẹn gặp lại anh sau."
Nói được vài lời với Lục Từ Thiêm xong, Hàn Kỳ Anh lại kéo vali rời khỏi. Lục Từ Thiêm biết giữa hai người họ có hiểu lầm nhưng có đáng để chia tay không? Một cuộc tình sâu đậm không thể nói hết là hết luôn được, Lục Từ Thiêm cũng không đành lòng nhìn Hàn Kỳ Anh ra đi như vậy. Anh ta bất chợt mở cửa xe, chạy xuống đuổi theo cô.
"Hàn tiểu thư xin chờ đã. Cô với nhị thiếu gia tình cảm sâu đậm như vậy, tại sao lại vì chút hiểu lầm mà nói kết thúc là kết thúc chứ?"
Chỉ là chút hiểu lầm thôi sao?
Nhưng chính sự hiểu lầm nho nhỏ ấy đã khiến cô phát hiện ra tình yêu mà Phong Bạch Ngôn dành cho mình vẫn chưa đủ lớn như cô nghĩ. Nói yêu nhưng chút tin tưởng cũng không có thì mối quan hệ này sao có thể tiếp tục được đây?
Hàn Kỳ Anh biết Lục Từ Thiêm vì không muốn chuyện giữa anh và cô kết thúc như vậy nên mới nói ra những lời này. Nhưng sự tin tưởng đã cạn, sức chịu đựng cũng đạt tới giới hạn, cô không còn đủ dũng cảm để tiếp tục ở bên cạnh Phong Bạch Ngôn nữa.
"Lục Từ Thiêm, chuyện của chúng tôi có lẽ chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Dù sao thì tôi cũng chưa từng hối hận vì đã quen anh ấy, tôi còn phải cảm ơn anh ấy nữa kìa. Cảm ơn anh ấy đã cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực và thế nào là sự đau khổ tột cùng khi phải rời xa nhau."
"Hàn tiểu thư, nhị thiếu gia chỉ là đang nhất thời giận quá mất khôn thôi, cô đừng để bụng cậu ấy."
"Tôi biết nhưng anh có biết không, tôi đã chịu đựng hết nổi rồi nên mới quyết định ra đi. Làm ơn…hãy để tôi rời khỏi anh ấy, chỉ có như thế hai chúng tôi mới cảm thấy thoải mái hơn được."
Hàn Kỳ Anh đã chọn rời đi thì cô sẽ rời đi cho bằng được. Cho dù tim không nỡ nhưng cô không thể cản được bước chân của mình. Cô kéo vali và tiếp tục rảo bước đi về phía trước, Lục Từ Thiêm cũng chỉ biết đứng nhìn cô rời khỏi mà tiếc nuối cho tình mỏng của cô và anh.
"Có thật là sau khi cô rời đi thì cả cô và nhị thiếu gia sẽ thoải mái hơn không? Tôi nghĩ sự lựa chọn này lại là sai lầm của cả hai người…" Lục Từ Thiêm thở dài.
…
Vài ngày sau,
Kể từ lúc Hàn Kỳ Anh rời khỏi biệt thự, Phong Bạch Ngôn hoàn toàn rơi vào suy sụp. Cả ngày anh chỉ biết uống rượu, không lo nghĩ tới công việc cũng chẳng lo nghĩ tới cuộc đời. Phong Bạch Ngôn chưa từng bị kích động như vậy bao giờ cả. Anh là người cuồng công việc, luôn để công việc lên hàng đầu nhưng giờ đây anh đã thay đổi rồi, vị trí hàng đầu đó đã thuộc về một người con gái.
Người con gái anh yêu bỏ đi, anh không chạy theo giữ lại mà chỉ biết uống rượu rồi tự trách mình. Ngày qua ngày uống rượu giải sầu, sắc mặt anh trở nên tiều tụy, râu mọc dài, đầu tóc bù xù, hai quầng thâm ở mắt khiến cho gương mặt anh trở nên thật đáng sợ. Một Phong Bạch Ngôn đẹp trai và phong độ trước kia đã trở thành một kẻ nghiện rượu.
"Nhị thiếu gia, bác sĩ Haley tới rồi!"
Người hầu thông báo cho Phong Bạch Ngôn biết khi vừa hay tin bác sĩ Haley tới biệt thự. Vì đã nhận lời nhờ vả của Hàn Kỳ Anh, bác sĩ Haley không thể đánh mất chữ tín mà không tới đây được, mặc dù công việc của anh ta khá bận rộn.
"Phong nhị thiếu gia, dù gì anh cũng là chủ của căn biệt thự này, thấy khách tới thì phải ra tiếp chứ?"
Bác sĩ Haley tự tiện bước vào trong mà chưa có sự cho phép. Lúc vừa nhìn thấy tình trạng hiện tại của Phong Bạch Ngôn, bác sĩ Haley đã nhất thời không còn nhận ra anh. Một Phong Bạch Ngôn vừa tàn tạ vừa chán trường, thật khiến người khác phải thở dài lo lắng.
"Anh về đi, tôi không có tâm trạng để điều trị." Phong Bạch Ngôn thều thào đáp.
Một bác sĩ với lịch khám dày đặc như bác sĩ Haley đây mà vẫn phải dành thời gian quý báu của mình tới tận biệt thự để khám bệnh đã cho thấy anh ta coi trọng Hàn Kỳ Anh tới mức nào. Cho dù bây giờ Phong Bạch Ngôn không có tâm trạng thì điều trị vẫn phải điều trị.
"Anh Phong, anh nói thế là không được rồi. Điều trị bệnh là một chuyện, còn tâm trạng có ổn hay không là một chuyện khác. Anh không thể đánh đồng hai thứ đó được."
"Người đâu, tiễn khách."
"Gì đây Phong nhị thiếu gia, anh đang đuổi tôi đấy à?" Bác sĩ Haley khó hiểu nhìn anh.
Phong Bạch Ngôn không nói gì, anh cầm chai rượu trên tay rồi loạng choạng đứng dậy. Vì anh đã uống quá nhiều rồi nên lúc đứng dậy mới không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống ghế sofa.
Bác sĩ Haley vội vàng chạy tới đỡ anh. Nhân lúc anh không để ý, anh ta bèn thả một viên thuốc vào trong chai rượu của Phong Bạch Ngôn.
"Phong nhị thiếu, anh không sao chứ?"
"Mau tránh ra, tôi không sao, tôi vẫn còn tỉnh táo chán."
Phong Bạch Ngôn đẩy bác sĩ Haley ra khỏi người mình, anh đã say tới mức đứng không vững rồi mà còn nói mình vẫn còn tỉnh táo, thật đúng là…
Sau đó, Phong Bạch Ngôn vơ lấy chai rượu trên mặt bàn, dốc thẳng vào miệng. Rượu từ miệng anh chậm rãi chảy xuống cằm của anh, nhỏ từng giọt xuống dưới nhưng lại bị tay áo của anh quệt vội đi.
Bác sĩ Haley đứng im nhìn Phong Bạch Ngôn uống chai rượu ấy. Viên thuốc mà anh ta vừa bỏ vào là thuốc mê, lượng nhỏ đó có thể khiến Phong Bạch Ngôn thiếp đi một lát để dễ dàng bắt anh thực hiện điều trị.
Tới lúc thuốc đã ngấm, Phong Bạch Ngôn liền lăn ra ngủ. Bác sĩ Haley gọi Lục Từ Thiêm ở bên ngoài vào, nói với anh ta là:
"Đỡ nhị thiếu của anh lên trên phòng đi, nhớ là phải trói tay chân anh ta lại cho đàng hoàng đấy!"
"Tại sao lại phải trói nhị thiếu gia vậy bác sĩ?"
"Vì nếu anh ta tỉnh dậy chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nằm im để tiến hành điều trị đâu. Phải trói anh ta lại, như thế mới giúp được anh ta."
"À tôi hiểu rồi."
Cứ như thế, Lục Từ Thiêm và bác sĩ Haley cùng đưa Phong Bạch Ngôn lên trên tầng để tiến hành điều trị. Trong lúc rời đi, anh để quên điện thoại ở trên mặt bàn ngoài phòng khách nên khi có cuộc gọi tới thì không có ai hay biết.
Tại bệnh viện trung tâm thành phố,
"Bạch Ngôn, tại sao em lại không nghe máy chứ?"
Phong Bạch Lăng gọi điện cho Phong Bạch Ngôn nhưng kết quả lại chẳng có ai bắt máy. Anh ta biết em trai đang giận vì chuyện của Hàn Kỳ Anh nên mới không muốn gặp mặt mình, nhưng Phong Bạch Ngôn cũng không thể không nghe điện thoại của anh trai như vậy.
Phong lão gia - Phong Nghiêm đột nhiên có chuyển biến sức khỏe vô cùng xấu. Ông ấy vừa được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, chỉ là nhìn ông ấy có vẻ rất nguy kịch.
"Bạch Lăng, con làm gì ở đây vậy?" Tần Ngọc Xuyên bỗng lên tiếng hỏi.
"Mẹ, con không gọi được cho Bạch Ngôn."
"Kệ nó đi, con nghĩ nó sẽ nghe điện thoại của con sao? Mà cho dù có nghe thì nó cũng không tới đây đâu, nó ghét ba nó đến mức nào chắc con cũng biết mà nhỉ?"
Phong Bạch Lăng bỗng thở dài:
"Là con có lỗi với Bạch Ngôn, có lỗi với Kỳ Anh. Mẹ, có phải con đã quá ích kỷ không?"
Tần Ngọc Xuyên giật nảy mình lên, bà ta mắng Phong Bạch Lăng:
"Làm gì có chuyện đó? Con không sai ở đâu hết Bạch Lăng, con làm vậy cũng chỉ vì con yêu Kỳ Anh thôi mà. Phong Bạch Lăng, mẹ nghe nói em trai con với Kỳ Anh đã chia tay rồi đấy, con thử xem thế nào đi."
"Thôi mẹ à, chuyện đó để sau đi. Bây giờ chuyện cần lo nhất chính là tình hình của ba, không biết ba có sao không nữa."
Phong Bạch Lăng lo lắng cho Phong Nghiêm nhưng anh ta lại không hề biết rằng, ba anh ta thành ra như vậy chính là do người mẹ đáng kính - Tần Ngọc Xuyên kia.
Anh loạng choạng mở cửa phòng của cô, trong gian phòng tối om ấy tuy người đã không còn nhưng những kỉ niệm của hai người vẫn còn. Anh nhớ những đêm ân ái giữa mình và cô, những lần hai người họ âu yếm, hứa hẹn bên nhau trọn đời. Nhưng lời hứa cũng chỉ là lời hứa suông, những kỉ niệm đẹp bỗng chốc trở thành quá khứ khiến người khác thật đau lòng.
Trái tim của Phong Bạch Ngôn đang đau lắm! Anh trách bản thân sao lại không tin tưởng cô trong khi rất muốn. Tại sao cái tôi cao ngạo lại lấn át hết lời mách bảo của trái tim như thế?
Phong Bạch Ngôn nằm sõng soài lên giường ngủ của Hàn Kỳ Anh, vừa nấc lên trong cơn say rượu, vừa lim dim hai mắt lẩm bẩm:
"Kỳ Anh, Hàn Kỳ Anh…đừng đi, đừng đi mà…"
Trong lúc ấy,
Ở ngoài đường lớn…
Hàn Kỳ Anh lóc cóc kéo theo vali rảo bước trên vệ đường với dòng xe cộ tấp nập qua lại. Cô thẫn thờ, vừa đi vừa khóc, chỉ trách bản thân cô quá yếu đuối không thể ngừng khóc.
Đúng lúc Lục Từ Thiêm đang lái xe đi ngang qua chỗ của Hàn Kỳ Anh, nên khi vừa thấy cô xách vali đi một mình trên đường, anh ta đã tấp vào hỏi thăm:
"Hàn tiểu thư, cô định đi đâu vậy?"
Hàn Kỳ Anh nghe thấy giọng của Lục Từ Thiêm bèn vội vàng lau nước mắt. Cô quay sang mỉm cười nói với anh ta:
"Tôi đã quyết định rời khỏi biệt thự của Phong Bạch Ngôn rồi, tôi với anh ấy cũng đã chia tay nên tôi sẽ chuyển đi chỗ khác. Quãng thời gian này thật sự cảm ơn tài xế Lục rất nhiều, hẹn gặp lại anh sau."
Nói được vài lời với Lục Từ Thiêm xong, Hàn Kỳ Anh lại kéo vali rời khỏi. Lục Từ Thiêm biết giữa hai người họ có hiểu lầm nhưng có đáng để chia tay không? Một cuộc tình sâu đậm không thể nói hết là hết luôn được, Lục Từ Thiêm cũng không đành lòng nhìn Hàn Kỳ Anh ra đi như vậy. Anh ta bất chợt mở cửa xe, chạy xuống đuổi theo cô.
"Hàn tiểu thư xin chờ đã. Cô với nhị thiếu gia tình cảm sâu đậm như vậy, tại sao lại vì chút hiểu lầm mà nói kết thúc là kết thúc chứ?"
Chỉ là chút hiểu lầm thôi sao?
Nhưng chính sự hiểu lầm nho nhỏ ấy đã khiến cô phát hiện ra tình yêu mà Phong Bạch Ngôn dành cho mình vẫn chưa đủ lớn như cô nghĩ. Nói yêu nhưng chút tin tưởng cũng không có thì mối quan hệ này sao có thể tiếp tục được đây?
Hàn Kỳ Anh biết Lục Từ Thiêm vì không muốn chuyện giữa anh và cô kết thúc như vậy nên mới nói ra những lời này. Nhưng sự tin tưởng đã cạn, sức chịu đựng cũng đạt tới giới hạn, cô không còn đủ dũng cảm để tiếp tục ở bên cạnh Phong Bạch Ngôn nữa.
"Lục Từ Thiêm, chuyện của chúng tôi có lẽ chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Dù sao thì tôi cũng chưa từng hối hận vì đã quen anh ấy, tôi còn phải cảm ơn anh ấy nữa kìa. Cảm ơn anh ấy đã cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực và thế nào là sự đau khổ tột cùng khi phải rời xa nhau."
"Hàn tiểu thư, nhị thiếu gia chỉ là đang nhất thời giận quá mất khôn thôi, cô đừng để bụng cậu ấy."
"Tôi biết nhưng anh có biết không, tôi đã chịu đựng hết nổi rồi nên mới quyết định ra đi. Làm ơn…hãy để tôi rời khỏi anh ấy, chỉ có như thế hai chúng tôi mới cảm thấy thoải mái hơn được."
Hàn Kỳ Anh đã chọn rời đi thì cô sẽ rời đi cho bằng được. Cho dù tim không nỡ nhưng cô không thể cản được bước chân của mình. Cô kéo vali và tiếp tục rảo bước đi về phía trước, Lục Từ Thiêm cũng chỉ biết đứng nhìn cô rời khỏi mà tiếc nuối cho tình mỏng của cô và anh.
"Có thật là sau khi cô rời đi thì cả cô và nhị thiếu gia sẽ thoải mái hơn không? Tôi nghĩ sự lựa chọn này lại là sai lầm của cả hai người…" Lục Từ Thiêm thở dài.
…
Vài ngày sau,
Kể từ lúc Hàn Kỳ Anh rời khỏi biệt thự, Phong Bạch Ngôn hoàn toàn rơi vào suy sụp. Cả ngày anh chỉ biết uống rượu, không lo nghĩ tới công việc cũng chẳng lo nghĩ tới cuộc đời. Phong Bạch Ngôn chưa từng bị kích động như vậy bao giờ cả. Anh là người cuồng công việc, luôn để công việc lên hàng đầu nhưng giờ đây anh đã thay đổi rồi, vị trí hàng đầu đó đã thuộc về một người con gái.
Người con gái anh yêu bỏ đi, anh không chạy theo giữ lại mà chỉ biết uống rượu rồi tự trách mình. Ngày qua ngày uống rượu giải sầu, sắc mặt anh trở nên tiều tụy, râu mọc dài, đầu tóc bù xù, hai quầng thâm ở mắt khiến cho gương mặt anh trở nên thật đáng sợ. Một Phong Bạch Ngôn đẹp trai và phong độ trước kia đã trở thành một kẻ nghiện rượu.
"Nhị thiếu gia, bác sĩ Haley tới rồi!"
Người hầu thông báo cho Phong Bạch Ngôn biết khi vừa hay tin bác sĩ Haley tới biệt thự. Vì đã nhận lời nhờ vả của Hàn Kỳ Anh, bác sĩ Haley không thể đánh mất chữ tín mà không tới đây được, mặc dù công việc của anh ta khá bận rộn.
"Phong nhị thiếu gia, dù gì anh cũng là chủ của căn biệt thự này, thấy khách tới thì phải ra tiếp chứ?"
Bác sĩ Haley tự tiện bước vào trong mà chưa có sự cho phép. Lúc vừa nhìn thấy tình trạng hiện tại của Phong Bạch Ngôn, bác sĩ Haley đã nhất thời không còn nhận ra anh. Một Phong Bạch Ngôn vừa tàn tạ vừa chán trường, thật khiến người khác phải thở dài lo lắng.
"Anh về đi, tôi không có tâm trạng để điều trị." Phong Bạch Ngôn thều thào đáp.
Một bác sĩ với lịch khám dày đặc như bác sĩ Haley đây mà vẫn phải dành thời gian quý báu của mình tới tận biệt thự để khám bệnh đã cho thấy anh ta coi trọng Hàn Kỳ Anh tới mức nào. Cho dù bây giờ Phong Bạch Ngôn không có tâm trạng thì điều trị vẫn phải điều trị.
"Anh Phong, anh nói thế là không được rồi. Điều trị bệnh là một chuyện, còn tâm trạng có ổn hay không là một chuyện khác. Anh không thể đánh đồng hai thứ đó được."
"Người đâu, tiễn khách."
"Gì đây Phong nhị thiếu gia, anh đang đuổi tôi đấy à?" Bác sĩ Haley khó hiểu nhìn anh.
Phong Bạch Ngôn không nói gì, anh cầm chai rượu trên tay rồi loạng choạng đứng dậy. Vì anh đã uống quá nhiều rồi nên lúc đứng dậy mới không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống ghế sofa.
Bác sĩ Haley vội vàng chạy tới đỡ anh. Nhân lúc anh không để ý, anh ta bèn thả một viên thuốc vào trong chai rượu của Phong Bạch Ngôn.
"Phong nhị thiếu, anh không sao chứ?"
"Mau tránh ra, tôi không sao, tôi vẫn còn tỉnh táo chán."
Phong Bạch Ngôn đẩy bác sĩ Haley ra khỏi người mình, anh đã say tới mức đứng không vững rồi mà còn nói mình vẫn còn tỉnh táo, thật đúng là…
Sau đó, Phong Bạch Ngôn vơ lấy chai rượu trên mặt bàn, dốc thẳng vào miệng. Rượu từ miệng anh chậm rãi chảy xuống cằm của anh, nhỏ từng giọt xuống dưới nhưng lại bị tay áo của anh quệt vội đi.
Bác sĩ Haley đứng im nhìn Phong Bạch Ngôn uống chai rượu ấy. Viên thuốc mà anh ta vừa bỏ vào là thuốc mê, lượng nhỏ đó có thể khiến Phong Bạch Ngôn thiếp đi một lát để dễ dàng bắt anh thực hiện điều trị.
Tới lúc thuốc đã ngấm, Phong Bạch Ngôn liền lăn ra ngủ. Bác sĩ Haley gọi Lục Từ Thiêm ở bên ngoài vào, nói với anh ta là:
"Đỡ nhị thiếu của anh lên trên phòng đi, nhớ là phải trói tay chân anh ta lại cho đàng hoàng đấy!"
"Tại sao lại phải trói nhị thiếu gia vậy bác sĩ?"
"Vì nếu anh ta tỉnh dậy chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nằm im để tiến hành điều trị đâu. Phải trói anh ta lại, như thế mới giúp được anh ta."
"À tôi hiểu rồi."
Cứ như thế, Lục Từ Thiêm và bác sĩ Haley cùng đưa Phong Bạch Ngôn lên trên tầng để tiến hành điều trị. Trong lúc rời đi, anh để quên điện thoại ở trên mặt bàn ngoài phòng khách nên khi có cuộc gọi tới thì không có ai hay biết.
Tại bệnh viện trung tâm thành phố,
"Bạch Ngôn, tại sao em lại không nghe máy chứ?"
Phong Bạch Lăng gọi điện cho Phong Bạch Ngôn nhưng kết quả lại chẳng có ai bắt máy. Anh ta biết em trai đang giận vì chuyện của Hàn Kỳ Anh nên mới không muốn gặp mặt mình, nhưng Phong Bạch Ngôn cũng không thể không nghe điện thoại của anh trai như vậy.
Phong lão gia - Phong Nghiêm đột nhiên có chuyển biến sức khỏe vô cùng xấu. Ông ấy vừa được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, chỉ là nhìn ông ấy có vẻ rất nguy kịch.
"Bạch Lăng, con làm gì ở đây vậy?" Tần Ngọc Xuyên bỗng lên tiếng hỏi.
"Mẹ, con không gọi được cho Bạch Ngôn."
"Kệ nó đi, con nghĩ nó sẽ nghe điện thoại của con sao? Mà cho dù có nghe thì nó cũng không tới đây đâu, nó ghét ba nó đến mức nào chắc con cũng biết mà nhỉ?"
Phong Bạch Lăng bỗng thở dài:
"Là con có lỗi với Bạch Ngôn, có lỗi với Kỳ Anh. Mẹ, có phải con đã quá ích kỷ không?"
Tần Ngọc Xuyên giật nảy mình lên, bà ta mắng Phong Bạch Lăng:
"Làm gì có chuyện đó? Con không sai ở đâu hết Bạch Lăng, con làm vậy cũng chỉ vì con yêu Kỳ Anh thôi mà. Phong Bạch Lăng, mẹ nghe nói em trai con với Kỳ Anh đã chia tay rồi đấy, con thử xem thế nào đi."
"Thôi mẹ à, chuyện đó để sau đi. Bây giờ chuyện cần lo nhất chính là tình hình của ba, không biết ba có sao không nữa."
Phong Bạch Lăng lo lắng cho Phong Nghiêm nhưng anh ta lại không hề biết rằng, ba anh ta thành ra như vậy chính là do người mẹ đáng kính - Tần Ngọc Xuyên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.