Chương 113
Nhỏ Thiên Yết
25/04/2020
Sau vài phút nấu, anh mang ba đĩa cơm ra. Lúc đưa cho Tiểu Lệ thì mặt vô
cảm, đưa cho Nguyệt tỉ thì liếc xéo một cái, đưa cho Nhiên ca thì anh
lại đạp cho một cước. Không ổn, đến lúc ra mắt thì không phải họ gây
Chiến tranh Thế giới lần thứ ba hay sao?
Có mỗi bữa cơm tối thôi, mà sao nó ảm đạm hết sực vậy chứ... May thay còn có cặp "nào đó" vừa ăn vừa tình tứ cho đỡ u ám, chứ không là tôi chết nghẹn mất.
- Nhìn em với ánh mắt bố láo gì đấy hả?
Tôi đạp cho A Thần một cước. Từ nãy tới giờ, ăn không lo ăn, cứ nhìn tôi chằm chằm. Không lên tiếng, ăn sao ngon?
Thấy A Thần cứ nhìn tôi rồi lại nhìn cặp đôi "nào đó", tôi chợt hiểu ra vấn đề. Hóa ra là ganh tị cơ đấy. Giờ mới biết, anh cũng biết ganh tị với người ta. Nhà anh đầy đủ quá mà, người ta không ganh với anh thì thôi, anh lại đi ganh với ai?
Thôi được, vì cặp "nào đó" là cặp của Nhiên ca, tôi sẽ cho anh được toại nguyện
- Khụ khụ...
- Hửm!? - Cả bốn người đều hướng về phía tôi
- Ăn đi, nhìn gì? Chưa thấy đây họ bao giờ à? - Tôi bĩu môi, xua xua tay
- Bày đặt ho khù khụ, làm bộ làm tịch cái gì? Mày "gai" tao với Tiểu Lệ thân thiết quá thì nói đại đi - Nhiên ca khoác vai Tiểu Lệ, chưng ra bộ mặt mãn nguyện
- Cái gì cơ!? Ai thèm? - Tôi đập bàn cái "nhẹ", rồi đứng lên cho mình cao hơn để lấy uy lực - Cách đút ăn của hai người á hả? Xưa rồi diễm ơi, đây mới độc nhất vô nhị nè!
Nói đoạn, tôi lấy thìa cơm cho vô miệng rồi kéo cà vạt của A Thần lại. Vâng, môi chạm môi, tôi dùng lưỡi đẩy thức ăn qua miệng anh. Ặc, tởm quá! Nhất thời kích động, tay nhanh hơn não rồi.
Tôi thả anh ra rồi cười khoái chí. Mũi hếch lên tới 9 tầng mây mất rồi. Tôi nhếch môi
- Sao? Kiểu mới đấy làm được không?
- Hứ, tao lại thèm?! - Ca chống tay, vờ "dỗi"
- Thôi! - Tỉ đập bàn, mặt đỏ hết sức - Hừ, hai anh em nhà mày, ngày nào cũng cãi nhau. Rắc thính đủ chưa? Ăn cơm cũng không xong.
Suýt quên luôn mất, ở đây có người là dân F.A. Thật tội nghiệp vì trong cả đám ai cũng có cặp, có mình tỉ "bơ vơ", "lạc lõng" :))
- Hửm!?
A Thần dường như phát giác được lời nói của tỉ có vấn đề, nhưng lại thôi vì lòng có chuyện vui. Ờ, vui mà :)). Được tôi chủ động sao không vui, mặt hiện rõ rành kia kìa.
- Sao không ăn? - Tôi hỏi
- Anh muốn ăn kiểu kia
- Kiểu nào?
- Lúc nãy... - A Thần chớp chớp mắt nhìn tôi.
- Xéo đi!
Tôi nói một cách thản nhiên rồi ăn tiếp, để cho anh "buồn". À vâng, anh mà biết buồn.
Có mỗi bữa cơm tối thôi, mà sao nó ảm đạm hết sực vậy chứ... May thay còn có cặp "nào đó" vừa ăn vừa tình tứ cho đỡ u ám, chứ không là tôi chết nghẹn mất.
- Nhìn em với ánh mắt bố láo gì đấy hả?
Tôi đạp cho A Thần một cước. Từ nãy tới giờ, ăn không lo ăn, cứ nhìn tôi chằm chằm. Không lên tiếng, ăn sao ngon?
Thấy A Thần cứ nhìn tôi rồi lại nhìn cặp đôi "nào đó", tôi chợt hiểu ra vấn đề. Hóa ra là ganh tị cơ đấy. Giờ mới biết, anh cũng biết ganh tị với người ta. Nhà anh đầy đủ quá mà, người ta không ganh với anh thì thôi, anh lại đi ganh với ai?
Thôi được, vì cặp "nào đó" là cặp của Nhiên ca, tôi sẽ cho anh được toại nguyện
- Khụ khụ...
- Hửm!? - Cả bốn người đều hướng về phía tôi
- Ăn đi, nhìn gì? Chưa thấy đây họ bao giờ à? - Tôi bĩu môi, xua xua tay
- Bày đặt ho khù khụ, làm bộ làm tịch cái gì? Mày "gai" tao với Tiểu Lệ thân thiết quá thì nói đại đi - Nhiên ca khoác vai Tiểu Lệ, chưng ra bộ mặt mãn nguyện
- Cái gì cơ!? Ai thèm? - Tôi đập bàn cái "nhẹ", rồi đứng lên cho mình cao hơn để lấy uy lực - Cách đút ăn của hai người á hả? Xưa rồi diễm ơi, đây mới độc nhất vô nhị nè!
Nói đoạn, tôi lấy thìa cơm cho vô miệng rồi kéo cà vạt của A Thần lại. Vâng, môi chạm môi, tôi dùng lưỡi đẩy thức ăn qua miệng anh. Ặc, tởm quá! Nhất thời kích động, tay nhanh hơn não rồi.
Tôi thả anh ra rồi cười khoái chí. Mũi hếch lên tới 9 tầng mây mất rồi. Tôi nhếch môi
- Sao? Kiểu mới đấy làm được không?
- Hứ, tao lại thèm?! - Ca chống tay, vờ "dỗi"
- Thôi! - Tỉ đập bàn, mặt đỏ hết sức - Hừ, hai anh em nhà mày, ngày nào cũng cãi nhau. Rắc thính đủ chưa? Ăn cơm cũng không xong.
Suýt quên luôn mất, ở đây có người là dân F.A. Thật tội nghiệp vì trong cả đám ai cũng có cặp, có mình tỉ "bơ vơ", "lạc lõng" :))
- Hửm!?
A Thần dường như phát giác được lời nói của tỉ có vấn đề, nhưng lại thôi vì lòng có chuyện vui. Ờ, vui mà :)). Được tôi chủ động sao không vui, mặt hiện rõ rành kia kìa.
- Sao không ăn? - Tôi hỏi
- Anh muốn ăn kiểu kia
- Kiểu nào?
- Lúc nãy... - A Thần chớp chớp mắt nhìn tôi.
- Xéo đi!
Tôi nói một cách thản nhiên rồi ăn tiếp, để cho anh "buồn". À vâng, anh mà biết buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.