Chương 116
Nhỏ Thiên Yết
25/04/2020
"Reng... Reng..."
Qua hai tiết học, cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi. Nó có tận thế hay không khi mà hai tiết đâu lại là Lí và Hóa? Tính tới tính lui mấy cái con số rồi kí hiệu mà nhức đầu. Đã thế tiết tiếp theo là Toán, đúng là hành người mà...
Lạc Tịnh Nhã bước lên bục giảng, tay gõ lên mặt bàn. Cô nở một nụ cười vốn đã rất đẹp, cả lớp bắt đầu chú ý xem cô sắp thông báo cái gì.
- À... Mọi người ơi, cuối tuần này là sinh nhật của mình, mình mời mọi người đến dự nha. Địa điểm là Memories Restaurant*, vào lúc 17g30'
Cả lớp nhốn nháo lên vui mừng. Cũng chỉ là đi ăn tiệc thôi mà, sao mà cứ nhao nhao lên thế nhỉ? Không biết Tịnh Nhã chi ra bao nhiêu tiền để mời cả lớp.
Huyên Nhi quay xuống, cứ lấy ngón tay chọt chọt vào tay tôi khiến tôi ngẩng đầu lên. Em ấy hỏi khẽ:
- Theo em thấy, sao mọi người kì thị chị quá vậy?
- Tại chị không danh vọng, tiền tài... - Tôi dụi dụi mắt
- Hửm? Người như chị mà không có danh vọng, tiền tài á?! Thế thì em được tính là gì?
- Là tiểu thư đài các
- Ôi trời ạ! - Huyên Nhi nhìn tôi mà cảm thán - Đừng nói với em cái người trên kia là Hà tiểu thư nha....
- Ừm, đúng rồi đó cô bé
- Vậy thì chị tính là cái gì? Bản sao à!?
- Đùa gì thế... - Con bé này nhạy cảm thật, mới quen biết tí đã nghi thân phận mình rồi
- Ừ nhỉ? Chị là bản gốc mà... Dù sao em chỉ quý mỗi chị thôi á :3
Tôi cười trừ gục mặt xuống ngủ. Không lấy tinh thần sao mà chống chọi được với mấy môn tiếp theo? Căn bản là không có muốn học.
Ra về... Tôi dọn cặp rồi cùng A Thần đi về. Tôi ngước lên nhìn anh rồi lại nhìn xuống đất. Cứ như thế nhiều lần. Đi tới gần một con hẻm, anh lôi tôi vào, dùng một thế Kabe-don thật mạnh. Tôi im bặt, liếc lên nhìn anh, miệng không hé được một lời.
- Hử? Em đây là muốn làm sao? - A Thần nhíu mày - Muốn nói gì thì nói luôn đi, sao cứ nhìn tới nhìn lui
- Không... Không có gì hết! - Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn vào mắt anh
- Không có gì? Em nhìn anh tới mấy lần, miệng thì cứ mấp máy. Làm gì có lỗi hay sao?
- Không có là không có! Mệt quá!
Tôi đẩy anh ra rồi đi một mạch về kí túc xá. "Rầm!"- tôi đóng mạnh cửa phòng khiến có vài vết nứt hiện lên. Tôi cũng thừa nhận: Tính khí con gái rất thất thường. Ngay cả tâm trạng hiện tại của tôi, tôi cũng thấy khó hiểu mà
Anh bơ vơ giữa con hẻm gần kí túc xá. Anh bĩu môi rồi vò mái tóc xanh huyền khiến chúng xù lên. Nhưng như thế khiến anh càng thêm đẹp trai.
"Gì vậy chứ!"
Qua hai tiết học, cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi. Nó có tận thế hay không khi mà hai tiết đâu lại là Lí và Hóa? Tính tới tính lui mấy cái con số rồi kí hiệu mà nhức đầu. Đã thế tiết tiếp theo là Toán, đúng là hành người mà...
Lạc Tịnh Nhã bước lên bục giảng, tay gõ lên mặt bàn. Cô nở một nụ cười vốn đã rất đẹp, cả lớp bắt đầu chú ý xem cô sắp thông báo cái gì.
- À... Mọi người ơi, cuối tuần này là sinh nhật của mình, mình mời mọi người đến dự nha. Địa điểm là Memories Restaurant*, vào lúc 17g30'
Cả lớp nhốn nháo lên vui mừng. Cũng chỉ là đi ăn tiệc thôi mà, sao mà cứ nhao nhao lên thế nhỉ? Không biết Tịnh Nhã chi ra bao nhiêu tiền để mời cả lớp.
Huyên Nhi quay xuống, cứ lấy ngón tay chọt chọt vào tay tôi khiến tôi ngẩng đầu lên. Em ấy hỏi khẽ:
- Theo em thấy, sao mọi người kì thị chị quá vậy?
- Tại chị không danh vọng, tiền tài... - Tôi dụi dụi mắt
- Hửm? Người như chị mà không có danh vọng, tiền tài á?! Thế thì em được tính là gì?
- Là tiểu thư đài các
- Ôi trời ạ! - Huyên Nhi nhìn tôi mà cảm thán - Đừng nói với em cái người trên kia là Hà tiểu thư nha....
- Ừm, đúng rồi đó cô bé
- Vậy thì chị tính là cái gì? Bản sao à!?
- Đùa gì thế... - Con bé này nhạy cảm thật, mới quen biết tí đã nghi thân phận mình rồi
- Ừ nhỉ? Chị là bản gốc mà... Dù sao em chỉ quý mỗi chị thôi á :3
Tôi cười trừ gục mặt xuống ngủ. Không lấy tinh thần sao mà chống chọi được với mấy môn tiếp theo? Căn bản là không có muốn học.
Ra về... Tôi dọn cặp rồi cùng A Thần đi về. Tôi ngước lên nhìn anh rồi lại nhìn xuống đất. Cứ như thế nhiều lần. Đi tới gần một con hẻm, anh lôi tôi vào, dùng một thế Kabe-don thật mạnh. Tôi im bặt, liếc lên nhìn anh, miệng không hé được một lời.
- Hử? Em đây là muốn làm sao? - A Thần nhíu mày - Muốn nói gì thì nói luôn đi, sao cứ nhìn tới nhìn lui
- Không... Không có gì hết! - Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn vào mắt anh
- Không có gì? Em nhìn anh tới mấy lần, miệng thì cứ mấp máy. Làm gì có lỗi hay sao?
- Không có là không có! Mệt quá!
Tôi đẩy anh ra rồi đi một mạch về kí túc xá. "Rầm!"- tôi đóng mạnh cửa phòng khiến có vài vết nứt hiện lên. Tôi cũng thừa nhận: Tính khí con gái rất thất thường. Ngay cả tâm trạng hiện tại của tôi, tôi cũng thấy khó hiểu mà
Anh bơ vơ giữa con hẻm gần kí túc xá. Anh bĩu môi rồi vò mái tóc xanh huyền khiến chúng xù lên. Nhưng như thế khiến anh càng thêm đẹp trai.
"Gì vậy chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.