Chương 118
Nhỏ Thiên Yết
25/04/2020
Chiếc Ferrari trắng ngần lướt nhanh trên mặt đường. Chẳng mấy chốc mà tôi đã tới điểm hẹn.
Tôi mở cửa quán, hừm, quán khác hẳn xưa nhỉ? Chừng hơn tháng trước tới đây đâu có kiểu nhân viên nhiệt tình như thế này? Mà cũng phải, quán giờ cũng đã đổi chủ rồi, thành ra Thượng Quan quán này giờ cũng chỉ là một quán cà phê nhỏ. Nhưng may ra vẫn còn phục vụ thức ăn trưa.
Tôi ngó nghiêng một lúc, hình như mọi người chưa tới thì phải. Đang tính chọn bàn để ngồi thì tôi nghe thấy cóctiếng gọi
- Bên này này!
Tôi nhận ra là giọng của Tiểu Lệ liền chạy tới. Hạ túi xách xuống rồi ngồi đối diện với cậu ấy. Tôi gọi một ly chanh dây, thấy Tiểu Lệ có một ly matcha rồi liền gấp menu lại trả cho nhân viên. Nhân viên nhận lấy menu rồi đi vào quầy
- Ủa, không gọi đồ ăn à?
- Biết tỏng cậu gọi trước rồi, gọi thêm chi cho hao tiền - Tôi trề môi
- Sao biết hay vậy?
- Đi nhiều riết quen thôi!
Tôi nhún vai một cái rồi hai đứa trò chuyện một lúc. Khoảng ba phút sau, cánh cửa quán lại tiếp tục được mở ra. Tôi liếc nhìn một cái rồi vẫy gọi
- Huyên Nhi, bên này, bên này!
Huyên Nhi liền quay đầu tìm kiếm, cuối cùng chạy tới chỗ tôi. Đi đằng sau còn có một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn. Bé gái ấy có mái tóc dài ngang vai màu sakura. Chội ôi, cute thế chứ!
- À, em chào hai chị! - Huyên Nhi cùng với cô bé ấy đồng thanh
- Rồi, để chị giới thiệu nè! Đây là bạn chị, Phương Tuyết Lệ. Tiểu Lệ, còn đây là Dạ Huyên Nhi, em Lạc Thần
- Ồ, ra là anh em, hèn chi giống nhau ghê
Cậu ấy gật đầu ngẫm nghĩ. Cô bé đi sau Huyên Nhi không núp sau lưng nữa mà đi lên trước. Tuy vẫn còn một chút e thẹn nhưng cô bé vẫn tự giới thiệu
- Em... Em chào hai chị. Em là Hạ Thủy, bạn cùng lớp với Huyên Nhi ạ
- Nó còn nhát làm chị ạ - Huyên Nhi vỗ lưng cô bé mấy phát
- Im đi!
Hạ Thủy lườm Huyên Nhi một cái. Cả hai cười một cái rồi ngồi xuống. Đồ ăn cũng nhanh chóng được mang ra, những đĩa thức ăn trông rất nhỏ nhắn nên đối với chiếc bàn nhỏ này thì vừa đủ, không quá chật.
Số món ăn mang lên cũng không quá nhiều, đủ cho bốn đứa tôi ăn. Vì biết tính tôi ăn nhiều nên Tiểu Lệ lúc nào gọi cũng phải dư ra 2-3 suất ăn. Thế mà lại đủ cho mọi người, thấy không no tôi liền gọi thêm mấy món. Chung quy vẫn là đồ ăn nhẹ, không Berry Parfait thì cũng một phần Mousse hoặc Pudding.
Tiểu Lệ gõ lên mặt bàn khiến tôi chú ý. Tôi ngước mặt lên nhìn, ngón tay cậu ấy chỉ vào cái bàn cách chỗ chúng tôi ngồi hai bàn. Tôi cũng lia mắt nhìn theo
- Ê này, đó có phải...
- Hả!?
Tôi mở cửa quán, hừm, quán khác hẳn xưa nhỉ? Chừng hơn tháng trước tới đây đâu có kiểu nhân viên nhiệt tình như thế này? Mà cũng phải, quán giờ cũng đã đổi chủ rồi, thành ra Thượng Quan quán này giờ cũng chỉ là một quán cà phê nhỏ. Nhưng may ra vẫn còn phục vụ thức ăn trưa.
Tôi ngó nghiêng một lúc, hình như mọi người chưa tới thì phải. Đang tính chọn bàn để ngồi thì tôi nghe thấy cóctiếng gọi
- Bên này này!
Tôi nhận ra là giọng của Tiểu Lệ liền chạy tới. Hạ túi xách xuống rồi ngồi đối diện với cậu ấy. Tôi gọi một ly chanh dây, thấy Tiểu Lệ có một ly matcha rồi liền gấp menu lại trả cho nhân viên. Nhân viên nhận lấy menu rồi đi vào quầy
- Ủa, không gọi đồ ăn à?
- Biết tỏng cậu gọi trước rồi, gọi thêm chi cho hao tiền - Tôi trề môi
- Sao biết hay vậy?
- Đi nhiều riết quen thôi!
Tôi nhún vai một cái rồi hai đứa trò chuyện một lúc. Khoảng ba phút sau, cánh cửa quán lại tiếp tục được mở ra. Tôi liếc nhìn một cái rồi vẫy gọi
- Huyên Nhi, bên này, bên này!
Huyên Nhi liền quay đầu tìm kiếm, cuối cùng chạy tới chỗ tôi. Đi đằng sau còn có một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn. Bé gái ấy có mái tóc dài ngang vai màu sakura. Chội ôi, cute thế chứ!
- À, em chào hai chị! - Huyên Nhi cùng với cô bé ấy đồng thanh
- Rồi, để chị giới thiệu nè! Đây là bạn chị, Phương Tuyết Lệ. Tiểu Lệ, còn đây là Dạ Huyên Nhi, em Lạc Thần
- Ồ, ra là anh em, hèn chi giống nhau ghê
Cậu ấy gật đầu ngẫm nghĩ. Cô bé đi sau Huyên Nhi không núp sau lưng nữa mà đi lên trước. Tuy vẫn còn một chút e thẹn nhưng cô bé vẫn tự giới thiệu
- Em... Em chào hai chị. Em là Hạ Thủy, bạn cùng lớp với Huyên Nhi ạ
- Nó còn nhát làm chị ạ - Huyên Nhi vỗ lưng cô bé mấy phát
- Im đi!
Hạ Thủy lườm Huyên Nhi một cái. Cả hai cười một cái rồi ngồi xuống. Đồ ăn cũng nhanh chóng được mang ra, những đĩa thức ăn trông rất nhỏ nhắn nên đối với chiếc bàn nhỏ này thì vừa đủ, không quá chật.
Số món ăn mang lên cũng không quá nhiều, đủ cho bốn đứa tôi ăn. Vì biết tính tôi ăn nhiều nên Tiểu Lệ lúc nào gọi cũng phải dư ra 2-3 suất ăn. Thế mà lại đủ cho mọi người, thấy không no tôi liền gọi thêm mấy món. Chung quy vẫn là đồ ăn nhẹ, không Berry Parfait thì cũng một phần Mousse hoặc Pudding.
Tiểu Lệ gõ lên mặt bàn khiến tôi chú ý. Tôi ngước mặt lên nhìn, ngón tay cậu ấy chỉ vào cái bàn cách chỗ chúng tôi ngồi hai bàn. Tôi cũng lia mắt nhìn theo
- Ê này, đó có phải...
- Hả!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.