Chương 129
Nhỏ Thiên Yết
26/04/2020
Sau cuộc "dạy dỗ" của mẹ Dạ, anh cuối cùng cũng chịu ngồi im, không liếc,
không dọa tôi nữa. Tôi mỉm cười nhìn anh, anh chống cằm không nhìn mẹ
mình thì cũng nhìn anh. Mẹ Dạ thì ngồi nhâm nhi trà, rất bình thản.
Mãi một lúc sau đó, tôi chợt lạnh sóng lưng, ngước mặt lên thì phát hiện anh nhìn tôi chằm chằm. Tôi nuốt nước bọt, khẽ cười nhẹ. Anh ngồi đối diện tôi, kế bên là mẹ Dạ, nếu anh dám có ý đồ gì, tôi liền la lên, mẹ sẽ mắng anh tiếp. Nhưng lần này, anh lại dùng khẩu hình miệng. Tôi nhìn rồi nhẩm lại theo, hiểu gì con chết liền! Tôi nhíu mày tỏ ý không hiểu, nói đi nói lại một câu tôi vẫn không hiểu, anh tức quá đập bàn
- Thái độ gì đấy? Nãy chưa đủ hả? - Mẹ Dạ liếc anh một cái
- Dạ không, đủ rồi! - Anh ấm ức
"Ting"- điện thoại tôi vang lên một tin nhắn. Chậc, cách nhau có vài xăng-ti mà cũng nhắn. Anh chắc chắn nói cái gì đó chọc tôi mà không muốn mẹ nghe. Để xem...
"Em không có gì để giải thích sao?"
"Giải thích gì cơ?"
Tôi nhắn rồi liếc lên nhìn anh, anh nói xem, em nên giải thích cái gì. Biết rằng hỏi tôi vô dụng, anh quay ra hỏi mẹ mình
- Mẹ à, chuyện này là sao?
- Chuyện gì?
- Tại sao mẹ biết cô ấy? Hà Tịnh Hy đâu?
- Hà Tịnh Hy? Là ai? - Mẹ Dạ ngước mặt lên, trừng mắt - Con tính lăng nhăng à?
- Không, thế Hà Tịnh Hy không phải hôn thê con?
- Ơ thằng này, ở Hà Gia, ở trường, tụi bay không gặp nhau à? Con bé đó là con nào?
- Hy, em có gì để nói không? - Anh quay qua liếc tôi
- Em á? Anh muốn em nói gì ? - Tôi chớp chớp mắt nhìn anh
- Em....
- Em làm sao cơ ạ?
- Mẹ à, - Anh quay phắt mặt sang mẹ Dạ, không chú ý tới tôi. Hay lắm! - Thế giờ con hỏi lại này, hôn thê của con là ai?
- Thằng này, hôm nay mày uốn lộn thuốc hả? Con bé trước mặt con đây còn gì?
Anh nhướn mày nhìn qua tôi, tôi mỉm cười nhìn lại anh. Anh đứng lên, đi sang chỗ tôi. Anh nhéo má tôi mấy cái rồi hỏi
- Đau không?
- Dạ không! Anh nhéo nhẹ quá trời
- Vậy đây là mơ à?
- Cần em tát cho tỉnh hong?
- Ừ!
"Chát"- tôi vung tay, tát anh một cái. Anh nhìn tôi, như thể không tin vào mắt mình
- Không đau em ạ!
- Ừ, em nào dám anh...
- Ơ mẹ, Ngọc Hy thật là vợ con à?
- Mày nghĩ mẹ mày nói dối mày làm gì?
- Thế là thật? - Mắt anh sáng rực lên
- Hỏi nữa ăn đánh đấy!
- Thế thôi, để con ẵm vợ con về đây
- Ơ này khoan....
Chưa gì, anh đã bế tôi lên theo kiểu công chúa rồi đi ra khỏi quán. Mẹ chỉ biết lắc đầu, thế mà lúc trước bảo không cưới, cáu thằng này....
- Điều tra cho tôi, Hà Tịnh Hy là ai? Mạo phạm con dâu tôi, chán sống rồi!
- Vâng!
Mãi một lúc sau đó, tôi chợt lạnh sóng lưng, ngước mặt lên thì phát hiện anh nhìn tôi chằm chằm. Tôi nuốt nước bọt, khẽ cười nhẹ. Anh ngồi đối diện tôi, kế bên là mẹ Dạ, nếu anh dám có ý đồ gì, tôi liền la lên, mẹ sẽ mắng anh tiếp. Nhưng lần này, anh lại dùng khẩu hình miệng. Tôi nhìn rồi nhẩm lại theo, hiểu gì con chết liền! Tôi nhíu mày tỏ ý không hiểu, nói đi nói lại một câu tôi vẫn không hiểu, anh tức quá đập bàn
- Thái độ gì đấy? Nãy chưa đủ hả? - Mẹ Dạ liếc anh một cái
- Dạ không, đủ rồi! - Anh ấm ức
"Ting"- điện thoại tôi vang lên một tin nhắn. Chậc, cách nhau có vài xăng-ti mà cũng nhắn. Anh chắc chắn nói cái gì đó chọc tôi mà không muốn mẹ nghe. Để xem...
"Em không có gì để giải thích sao?"
"Giải thích gì cơ?"
Tôi nhắn rồi liếc lên nhìn anh, anh nói xem, em nên giải thích cái gì. Biết rằng hỏi tôi vô dụng, anh quay ra hỏi mẹ mình
- Mẹ à, chuyện này là sao?
- Chuyện gì?
- Tại sao mẹ biết cô ấy? Hà Tịnh Hy đâu?
- Hà Tịnh Hy? Là ai? - Mẹ Dạ ngước mặt lên, trừng mắt - Con tính lăng nhăng à?
- Không, thế Hà Tịnh Hy không phải hôn thê con?
- Ơ thằng này, ở Hà Gia, ở trường, tụi bay không gặp nhau à? Con bé đó là con nào?
- Hy, em có gì để nói không? - Anh quay qua liếc tôi
- Em á? Anh muốn em nói gì ? - Tôi chớp chớp mắt nhìn anh
- Em....
- Em làm sao cơ ạ?
- Mẹ à, - Anh quay phắt mặt sang mẹ Dạ, không chú ý tới tôi. Hay lắm! - Thế giờ con hỏi lại này, hôn thê của con là ai?
- Thằng này, hôm nay mày uốn lộn thuốc hả? Con bé trước mặt con đây còn gì?
Anh nhướn mày nhìn qua tôi, tôi mỉm cười nhìn lại anh. Anh đứng lên, đi sang chỗ tôi. Anh nhéo má tôi mấy cái rồi hỏi
- Đau không?
- Dạ không! Anh nhéo nhẹ quá trời
- Vậy đây là mơ à?
- Cần em tát cho tỉnh hong?
- Ừ!
"Chát"- tôi vung tay, tát anh một cái. Anh nhìn tôi, như thể không tin vào mắt mình
- Không đau em ạ!
- Ừ, em nào dám anh...
- Ơ mẹ, Ngọc Hy thật là vợ con à?
- Mày nghĩ mẹ mày nói dối mày làm gì?
- Thế là thật? - Mắt anh sáng rực lên
- Hỏi nữa ăn đánh đấy!
- Thế thôi, để con ẵm vợ con về đây
- Ơ này khoan....
Chưa gì, anh đã bế tôi lên theo kiểu công chúa rồi đi ra khỏi quán. Mẹ chỉ biết lắc đầu, thế mà lúc trước bảo không cưới, cáu thằng này....
- Điều tra cho tôi, Hà Tịnh Hy là ai? Mạo phạm con dâu tôi, chán sống rồi!
- Vâng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.