Chương 134
Nhỏ Thiên Yết
26/04/2020
"Reng... Reng..."
Tiết học cuối cùng trong ngày cũng kết thúc. Tâm trạng nay vốn không tốt, tôi liền dọn sách vở rồi đeo cặp đi tới Thiên Vũ. Món nợ này mà nay không trả, lòng chắc tức chết.
Tôi nhanh chân rời khỏi trường thì bị một bàn tay kéo mạnh lại. Vốn không đứng vững liền té ra phía sau. May, con người kéo tôi kia còn có lương tâm, dùng hai tay đỡ tôi. Hên mà chưa té, té thêm nữa chắc hông mình dập quá!
- Đi đâu, làm gì mà vội?
Tôi chớp chớp mắt, đứng thẳng người dậy. Tôi ném cho người kia một cái liếc sắc bén. Tôi khoanh tay, bĩu môi:
- A Thần à, anh chơi bớt khốn nạn được không? Làm em giật mình đây.
- Ai khốn nạn? Em tính đi đâu? Hẹn với cái thằng oắt lần trước?
- Đúng a ~
- Thế thì theo anh về phòng, không có đi đâu hết!
Không kịp để tôi phản kháng, anh kéo tay tôi đi. Tôi cắn răng, giựt mạnh tay anh ra. Hôm nay anh nói thế nào đi nữa, tôi cũng phải xử cái đứa không phân trắng đen, đăng bậy đăng bạ trên Confession của trường.
- Anh sủng em nhiều quá nên đâm hư hả?
- Ai sủng ai? Bây giờ cũng mới bốn giờ chiều, anh lấy quyền gì không cho em chơi bên ngoài?
Vừa cãi anh, tôi vừa kêu An Nhi đưa chiếc Lamborghini đến đón tôi. Chưa đầy một phút, Lamborghini đỏ rực đứng trước mặt tôi. Anh không kịp phản kháng, tôi rụt tay về rồi leo lên xe.
Anh đấm mạnh vào tường một cái, cũng kêu Nam Phong đưa xe tới rồi đuổi theo xe của tôi.
Hừ, anh đây là muốn biết Thiên Vũ ở đâu? Em chưa gả vào nhà anh, tức là người không quen, mà đã không quen thì đừng hòng biết Thiên Vũ nằm ở đâu!
An Nhi đổi tay lái cho tôi. Tôi nhếch môi, xoay tay lây rẽ hướng. Dùng với tốc độ tôi cho là có thể cách đuôi anh tiến về phía trước. Trong vòng hai phút, chiếc xe cũng rời tầm mắt. Anh căn bản không đuổi kịp tôi đâu à!
Bước vào Thiên Vũ, tôi ngậm que kẹo vào miệng. Không có vị ngọt trong miệng, chắc tôi nhịn không nổi mà nôn ra một cái mất.
A Liên chạy ra như chú cún mừng chủ về. Tôi nhìn nó, nó nhìn lại tôi rồi chớp chớp đôi mắt long lanh. Tôi lần nữa cảm thấy bất ổn. Cái thằng này mà nhìn với đôi mắt long la long lanh thế này, chỉ có một việc....
- Muốn tiền, xem thái độ mày đã!
- Xì, vẫn keo như xưa. Người bên trong đấy, xong rồi kêu em, em vô lấy tiền, dọn xác free luôn cho.
- Không, mày đừng mong trốn đi chơi. Đi vào, có trò vui cho mày.
- Gì? Thôi không làm đâu, mệt bỏ xừ ra.
- Ồ, vậy là không muốn vừa chơi vừa có tiền rồi...
- Đại Tỷ à, giờ mình vào lẹ đi há?
Thằng này, nó ở đây thiếu thốn lắm sao mà nghe tới tiền là mắt cứ sáng lên. Thế mà bảo cướp ngân hàng không cướp. Nói cái gì mà, giết người cướp của nó sướng tay hơn. Mình đào tạo ra cái thằng ôn dịch gì thế cũng biết.
Đằng sau Thiên Vũ là nơi luyện tập và nhà bỏ hoang. Cũng không tính hắn là bỏ hoang, tại đa số mọi người ở đây ít dùng thôi. Chủ yếu vấn là...tra tấn người ta. Chủ của nó không ngoài A Liên ra thì không còn ai được nữa. Mọi người gọi khu bỏ hoang này là Sát Viện
Tôi bước vào Sát Viện, bên trong có một cô gái nằm sõng soài trên mặt đất, tay chân bị trói, miệng cũng bị dán băng dính. Thuốc mê chưa hết, hay giả ngủ mà không chịu dậy? Với cách làm việc của A Liên, thì sớm đã bắt được sau khi cúp điện thoại của tôi. Thuốc mê cùng lắm thì 5 tiếng đã dậy rồi, bây giờ chắc cũng hơn thời gian ấy rồi nhỉ?
- Tại sao chưa tỉnh? Tăng liều thuốc à?
- Đâu có, em mà phải dùng tới thuốc mê để đối phó với cô nương trói gà không chặt ấy à? Đánh nhẹ vào điểm huyệt là nhân từ với cô ta rồi.
- Điểm huyệt? Vậy dội nước lạnh đi cho tỉnh. Không tỉnh dội tiếp!
Đánh nhẹ vào điểm huyệt mà nửa ngày chưa tỉnh, tính ngất rồi nhân lúc nào đó trốn thoát sao? Nằm mơ!
"Ào ào" - một trận nước đổ ập xuống, đứa con gái nằm trên sàn có chút run lên. Đôi mày nhìu lại, đôi mắt đen huyền mở to ra. Tôi nhếch môi, chịu dậy rồi sao? Mới có một gáo nước, sao không giả vờ tiếp đi?
- A Liên, ba bài viết mà chỉ có một đứa?
- Đại Tỷ à, một đứa làm nên ba bài, chui đâu thêm nữa hai đứa tiếp theo?
- Ồ, một đứa con gái mà cũng gan lắm mới làm tới ba bài. Hay cho đứa đứng sau! Lợi vô cùng!
- Thông tin về cô ta nè.
A Liên đưa tôi một xấp giấy. Tôi lật từng trang lên xem. Ồ, hóa ra thiên kim Lý Gia, Lý Mạc Vy. Cũng là học viên của Royal Academy, hay rồi đây!
- Tiện.... Tiện nhân.... Thì ra là...mày, mày bám bắt tao.... Cha tao nhất định....không để yên đâu!
- Lạnh không? Thêm một gáo nước đá nữa nhé? Có một tí đã run cầm cập, bản lĩnh lúc đăng mấy cái bài kia đâu rồi?
- Mày... Mày nói cái...gì? À, hóa ra...về bài viết đó, tao viết đúng mà nhỉ? Haha...
- Ha, dội thêm hai gáo nước lạnh nữa đi!
"Áaaaaaaaa". Tiếng kêu nghe mới mảnh mai làm sao. Cuộc chơi còn dài, cố dành sức mà hét.
- Mày... Mày dám?
- Sao không dám, hở? Tôi lại phải sợ cô à?
- Cha tao, cha tao sẽ cho mày không còn chỗ....không còn chỗ nương thân... Chị tao... Chị ấy sẽ cho mày biết thế nào là không bằng chết!
- Mạnh mồm ghê ha, giờ tôi sẽ cho cô thử thế nào là không bằng chết!
Đúng là, viết được bài đăng trên mạng thì cũng nói mạnh miệng được như vậy.
Tôi mỉm cười nhẹ, đi lại gần Lý Mạc Vy, "ban thưởng" nhẹ cho bốn cái tát. Tất nhiên, cái nào cũng vang rất to, hai bên má cô ta không chỉ đỏ rát thôi đâu, còn chảy máu nữa.
- Con chó, mày chỉ được cái quyến rũ đàn ông.... Tao xem mày làm gì được tao!!!
- Được, tôi cũng xem xem, cô làm thế nào mà lết về được Lý Gia!
Tôi lại tiếp tục tát cô ta thêm bốn cái nữa. Mới 8 cái thôi, sự sỉ nhục dành cho gia đình tôi, mạng của cô đền không nổi!
- Hỏi câu cuối, trả lời tốt may ra được toàn mạng về cầu xin cha mẹ cô cho tôi không chỗ nương thân. Lạc..., không, Hà Tịnh Hy kêu cô làm việc này sao?
- Tại sao tao phải....trả lời mày?
- Tại sao cô phải trả lời tôi á? Vì đó là mệnh lệnh, hiểu không?
Tôi cầm cây súng lục dí vào thái dương của Lý Mạc Vy. Cô ta chết lặng, miệng thì mấp máy, người run lên không biết bao lần. Chà, xem ra "người đứng sau" này bỏ ra không ít mới có thế khiến một người như Lý Mạc Vy không nói ra một từ.
"Pằng" - tôi bắn một nhát, đáng tiếc, đường súng bị lệch rồi. Lý Mạc Vy thoát chết nha. Cô ta mặt đã trắng bệch rồi, mồm vẫn mấp máy. Hmmm... Đấu tranh tư tưởng à? Nói cũng chết, mà không nói cũng chết. Chi bằng nói đi, cô sẽ không chết thẳm mà có khi được tôi cứu sống.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay, chậc, đã năm rưỡi rồi. Bắt Lý Mạc Vy này mở miệng ra thì đến rôm sau mất. Tôi quăng khẩu sủng cho A Liên, nó lấy tay chụp khẩu súng. Tôi bước ra khỏi cửa, để lại một câu hỏi:
- Mày biết làm gì rồi chứ nhỉ?
- Ha, đương nhiên.
- Nếu cô ta khai Hà Tịnh Hy hay gọi là Lạc Tịnh Nhã, khoan giết, báo tao trước. Những người còn lại cô ta khai, giết hết!
- Được thôi, ả này giết luôn không?
- Với cách làm của tao, mày nghĩ sao?
- Ồ, Đại Tỷ à, dọn xác chết mết lắm đấy!
- Không sao, lát tao chuyển khoản thêm. Còn nữa, lát có gặp thì nói với Lý Thanh, chuẩn bị tiền, nếu không có chỗ ở thì ở lại Thiên Vũ. Lý Thanh ở đây, Lý Gia thì không!
- Tại sao?
- Lý Gia, phá sản rồi!
Thế này, có phải mình còn khoan hồng cho không? May cho Lý Gia, Lý Thanh là người của Thiên Vũ, không thì lo hậu sự của cả gia tộc đi là vừa. Lý Mạc Vy này lại còn muốn lấy Lý Thanh ra dọa tôi, quả là sáng kiến. Tiếc thay, cô ấy dọa không nổi!
Tiết học cuối cùng trong ngày cũng kết thúc. Tâm trạng nay vốn không tốt, tôi liền dọn sách vở rồi đeo cặp đi tới Thiên Vũ. Món nợ này mà nay không trả, lòng chắc tức chết.
Tôi nhanh chân rời khỏi trường thì bị một bàn tay kéo mạnh lại. Vốn không đứng vững liền té ra phía sau. May, con người kéo tôi kia còn có lương tâm, dùng hai tay đỡ tôi. Hên mà chưa té, té thêm nữa chắc hông mình dập quá!
- Đi đâu, làm gì mà vội?
Tôi chớp chớp mắt, đứng thẳng người dậy. Tôi ném cho người kia một cái liếc sắc bén. Tôi khoanh tay, bĩu môi:
- A Thần à, anh chơi bớt khốn nạn được không? Làm em giật mình đây.
- Ai khốn nạn? Em tính đi đâu? Hẹn với cái thằng oắt lần trước?
- Đúng a ~
- Thế thì theo anh về phòng, không có đi đâu hết!
Không kịp để tôi phản kháng, anh kéo tay tôi đi. Tôi cắn răng, giựt mạnh tay anh ra. Hôm nay anh nói thế nào đi nữa, tôi cũng phải xử cái đứa không phân trắng đen, đăng bậy đăng bạ trên Confession của trường.
- Anh sủng em nhiều quá nên đâm hư hả?
- Ai sủng ai? Bây giờ cũng mới bốn giờ chiều, anh lấy quyền gì không cho em chơi bên ngoài?
Vừa cãi anh, tôi vừa kêu An Nhi đưa chiếc Lamborghini đến đón tôi. Chưa đầy một phút, Lamborghini đỏ rực đứng trước mặt tôi. Anh không kịp phản kháng, tôi rụt tay về rồi leo lên xe.
Anh đấm mạnh vào tường một cái, cũng kêu Nam Phong đưa xe tới rồi đuổi theo xe của tôi.
Hừ, anh đây là muốn biết Thiên Vũ ở đâu? Em chưa gả vào nhà anh, tức là người không quen, mà đã không quen thì đừng hòng biết Thiên Vũ nằm ở đâu!
An Nhi đổi tay lái cho tôi. Tôi nhếch môi, xoay tay lây rẽ hướng. Dùng với tốc độ tôi cho là có thể cách đuôi anh tiến về phía trước. Trong vòng hai phút, chiếc xe cũng rời tầm mắt. Anh căn bản không đuổi kịp tôi đâu à!
Bước vào Thiên Vũ, tôi ngậm que kẹo vào miệng. Không có vị ngọt trong miệng, chắc tôi nhịn không nổi mà nôn ra một cái mất.
A Liên chạy ra như chú cún mừng chủ về. Tôi nhìn nó, nó nhìn lại tôi rồi chớp chớp đôi mắt long lanh. Tôi lần nữa cảm thấy bất ổn. Cái thằng này mà nhìn với đôi mắt long la long lanh thế này, chỉ có một việc....
- Muốn tiền, xem thái độ mày đã!
- Xì, vẫn keo như xưa. Người bên trong đấy, xong rồi kêu em, em vô lấy tiền, dọn xác free luôn cho.
- Không, mày đừng mong trốn đi chơi. Đi vào, có trò vui cho mày.
- Gì? Thôi không làm đâu, mệt bỏ xừ ra.
- Ồ, vậy là không muốn vừa chơi vừa có tiền rồi...
- Đại Tỷ à, giờ mình vào lẹ đi há?
Thằng này, nó ở đây thiếu thốn lắm sao mà nghe tới tiền là mắt cứ sáng lên. Thế mà bảo cướp ngân hàng không cướp. Nói cái gì mà, giết người cướp của nó sướng tay hơn. Mình đào tạo ra cái thằng ôn dịch gì thế cũng biết.
Đằng sau Thiên Vũ là nơi luyện tập và nhà bỏ hoang. Cũng không tính hắn là bỏ hoang, tại đa số mọi người ở đây ít dùng thôi. Chủ yếu vấn là...tra tấn người ta. Chủ của nó không ngoài A Liên ra thì không còn ai được nữa. Mọi người gọi khu bỏ hoang này là Sát Viện
Tôi bước vào Sát Viện, bên trong có một cô gái nằm sõng soài trên mặt đất, tay chân bị trói, miệng cũng bị dán băng dính. Thuốc mê chưa hết, hay giả ngủ mà không chịu dậy? Với cách làm việc của A Liên, thì sớm đã bắt được sau khi cúp điện thoại của tôi. Thuốc mê cùng lắm thì 5 tiếng đã dậy rồi, bây giờ chắc cũng hơn thời gian ấy rồi nhỉ?
- Tại sao chưa tỉnh? Tăng liều thuốc à?
- Đâu có, em mà phải dùng tới thuốc mê để đối phó với cô nương trói gà không chặt ấy à? Đánh nhẹ vào điểm huyệt là nhân từ với cô ta rồi.
- Điểm huyệt? Vậy dội nước lạnh đi cho tỉnh. Không tỉnh dội tiếp!
Đánh nhẹ vào điểm huyệt mà nửa ngày chưa tỉnh, tính ngất rồi nhân lúc nào đó trốn thoát sao? Nằm mơ!
"Ào ào" - một trận nước đổ ập xuống, đứa con gái nằm trên sàn có chút run lên. Đôi mày nhìu lại, đôi mắt đen huyền mở to ra. Tôi nhếch môi, chịu dậy rồi sao? Mới có một gáo nước, sao không giả vờ tiếp đi?
- A Liên, ba bài viết mà chỉ có một đứa?
- Đại Tỷ à, một đứa làm nên ba bài, chui đâu thêm nữa hai đứa tiếp theo?
- Ồ, một đứa con gái mà cũng gan lắm mới làm tới ba bài. Hay cho đứa đứng sau! Lợi vô cùng!
- Thông tin về cô ta nè.
A Liên đưa tôi một xấp giấy. Tôi lật từng trang lên xem. Ồ, hóa ra thiên kim Lý Gia, Lý Mạc Vy. Cũng là học viên của Royal Academy, hay rồi đây!
- Tiện.... Tiện nhân.... Thì ra là...mày, mày bám bắt tao.... Cha tao nhất định....không để yên đâu!
- Lạnh không? Thêm một gáo nước đá nữa nhé? Có một tí đã run cầm cập, bản lĩnh lúc đăng mấy cái bài kia đâu rồi?
- Mày... Mày nói cái...gì? À, hóa ra...về bài viết đó, tao viết đúng mà nhỉ? Haha...
- Ha, dội thêm hai gáo nước lạnh nữa đi!
"Áaaaaaaaa". Tiếng kêu nghe mới mảnh mai làm sao. Cuộc chơi còn dài, cố dành sức mà hét.
- Mày... Mày dám?
- Sao không dám, hở? Tôi lại phải sợ cô à?
- Cha tao, cha tao sẽ cho mày không còn chỗ....không còn chỗ nương thân... Chị tao... Chị ấy sẽ cho mày biết thế nào là không bằng chết!
- Mạnh mồm ghê ha, giờ tôi sẽ cho cô thử thế nào là không bằng chết!
Đúng là, viết được bài đăng trên mạng thì cũng nói mạnh miệng được như vậy.
Tôi mỉm cười nhẹ, đi lại gần Lý Mạc Vy, "ban thưởng" nhẹ cho bốn cái tát. Tất nhiên, cái nào cũng vang rất to, hai bên má cô ta không chỉ đỏ rát thôi đâu, còn chảy máu nữa.
- Con chó, mày chỉ được cái quyến rũ đàn ông.... Tao xem mày làm gì được tao!!!
- Được, tôi cũng xem xem, cô làm thế nào mà lết về được Lý Gia!
Tôi lại tiếp tục tát cô ta thêm bốn cái nữa. Mới 8 cái thôi, sự sỉ nhục dành cho gia đình tôi, mạng của cô đền không nổi!
- Hỏi câu cuối, trả lời tốt may ra được toàn mạng về cầu xin cha mẹ cô cho tôi không chỗ nương thân. Lạc..., không, Hà Tịnh Hy kêu cô làm việc này sao?
- Tại sao tao phải....trả lời mày?
- Tại sao cô phải trả lời tôi á? Vì đó là mệnh lệnh, hiểu không?
Tôi cầm cây súng lục dí vào thái dương của Lý Mạc Vy. Cô ta chết lặng, miệng thì mấp máy, người run lên không biết bao lần. Chà, xem ra "người đứng sau" này bỏ ra không ít mới có thế khiến một người như Lý Mạc Vy không nói ra một từ.
"Pằng" - tôi bắn một nhát, đáng tiếc, đường súng bị lệch rồi. Lý Mạc Vy thoát chết nha. Cô ta mặt đã trắng bệch rồi, mồm vẫn mấp máy. Hmmm... Đấu tranh tư tưởng à? Nói cũng chết, mà không nói cũng chết. Chi bằng nói đi, cô sẽ không chết thẳm mà có khi được tôi cứu sống.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay, chậc, đã năm rưỡi rồi. Bắt Lý Mạc Vy này mở miệng ra thì đến rôm sau mất. Tôi quăng khẩu sủng cho A Liên, nó lấy tay chụp khẩu súng. Tôi bước ra khỏi cửa, để lại một câu hỏi:
- Mày biết làm gì rồi chứ nhỉ?
- Ha, đương nhiên.
- Nếu cô ta khai Hà Tịnh Hy hay gọi là Lạc Tịnh Nhã, khoan giết, báo tao trước. Những người còn lại cô ta khai, giết hết!
- Được thôi, ả này giết luôn không?
- Với cách làm của tao, mày nghĩ sao?
- Ồ, Đại Tỷ à, dọn xác chết mết lắm đấy!
- Không sao, lát tao chuyển khoản thêm. Còn nữa, lát có gặp thì nói với Lý Thanh, chuẩn bị tiền, nếu không có chỗ ở thì ở lại Thiên Vũ. Lý Thanh ở đây, Lý Gia thì không!
- Tại sao?
- Lý Gia, phá sản rồi!
Thế này, có phải mình còn khoan hồng cho không? May cho Lý Gia, Lý Thanh là người của Thiên Vũ, không thì lo hậu sự của cả gia tộc đi là vừa. Lý Mạc Vy này lại còn muốn lấy Lý Thanh ra dọa tôi, quả là sáng kiến. Tiếc thay, cô ấy dọa không nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.