Chương 141
Nhỏ Thiên Yết
27/04/2020
Chiếc Rolls-Royce Sweptail đỗ dưới tán cây. Một người phụ nữ tầm 45 tuổi bước ra, bà tháo chiếc kính râm màu đen, vừa nhìn lên tầng 13.
"Thằng trời đánh nhà nó!!!"
Vu Hiển Ly hùng hực bước tới căn phòng 1314 rồi đạp mạnh cửa đi vào. Dạ Lạc Thần đang uống nước thì xém bị sặc bởi "chấn động" do bà gây ra. Anh đỡ đầu: "Vừa đuổi được 'ai kia' thì giờ lại...."
- Mẹ, mẹ làm gì ở đây?
- Tao làm gì ở đây còn phải hỏi ý kiến của mày sao?
- À không...
Anh cúi đầu, mở điện thoại lên lướt Facebook. Vu Hiển Ly nhìn quanh phòng 1 hồi, bà nhíu mày. Quái lạ, sao lại không thấy? Thấy mẹ mình là lạ, anh nhấc lí nước uống tiếp, tiện mồm hỏi:
- Kiếm gì đấy mẹ? Phòng VIP của con không có cái gì đặc sắc đâu.
- Sao lại không có gì đặc sắc? Con dâu mẹ đâu hử, nó mà có mệnh hệ gì thì đứng trách!
- "Phụt.." Mẹ, mẹ vừa nói gì?
- Đừng làm điếc, rõ mẹ biết là nó cũng bị thương. Mày làm chồng kiểu gì mà để nó bị thương đấy hả? Tao nói đấy, nó có 1 vết thương thì liệu hồn với tao!
- Mẫu hậu đại nhân, mẹ không thể thăm hỏi con trai cưng vừa phẫu thuật xong của mẹ sao?
- Mày khỏe như trâu, con dâu tao đạp kiến còn không nỡ, đánh mày còn sợ mày đau, nó như vàng như bạc, bị thương 1 cái như chết người rồi. Mày thương có tí thì làm sao?
Dạ Lạc Thần mở to con mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Anh không thể tin được vào người trước mặt là mẹ mình, bà toàn nói đỡ cho vợ anh, trong khi anh bị thương thì không phải bà mất con dâu sao? Anh bị thương lỡ nhà họ Dạ thất truyền thì sao?
- Mày đừng nhìn tao với ánh mắt ấy, mày có chết thì tao đẻ thêm đứa nữa rồi để nó cưới bé Hy. Không đến nỗi không có đứa cháu trai để hưởng sản nghiệp đâu. Tao vẫn còn con Nhi đấy!
Anh bị phát nói trúng tim đen. Quả là mẫu hậu đại nhân, luôn đọc được tâm tư của anh.
Anh giờ mới ngẫm nghĩ, vợ anh làm sao mà có mệnh hệ gì được? Cô không nỡ giết kiến nhưng lại rất dễ giết người, đánh anh sợ đau tay nên chuyên cầm dao dọa giết, cô bị thương có tí nhưng vẫn cứ mặc kệ. Thế quái nào được gọi là như vàng như bạc, không có cô là chết? Vợ anh cơ mà, là vợ anh, vợ anh đấy, có phải vợ của mẹ anh đâu? Bà cưới ba anh rồi, lại dám cướp vợ anh? Quá đáng! Quá đáng quá mà!!!
Vu Hiển Ly thấy con dâu mình có vẻ không ở đây liền từ biệt con trai "yêu quý" rồi ra về. Bà vừa đóng cửa, anh chưng bộ mặt hầm hầm ra, hất mặt về phía cái cửa, ý bảo: "Mẹ đi đi, đi về với chồng của mẹ. Hy ở đây để con chăm, không phiền đến mẹ đâu! Hứ!!". Anh vừa mới hạ mặt xuống thì cánh cửa mở ra, Vu Hiển Ly nhìn chằm chằm vào anh, mặt sát khí:
- Cẩn thận mặt tao đấy, không có mày, Hy vẫn làm dâu nhà tao được. Tao cho con Nhi với Hy chơi les cũng được đấy!
"Rầm!" bà đóng cửa bỏ đi. Mặt anh rưng rưng, thế quái nào vợ anh lại đi chơi les với con em? Thế quái nào mà anh từ cái chức "chồng" lên chức "anh rể" rồi? Anh không chịu, không chịu đâu đấy!!!!!!!
Anh bực tức mở điện thoại lên, mới từ cõi chết về không ai thăm hỏi đàng hoàng. "Hà Tịnh Hy" ý thì ưỡn à ưỡn ẹo, giờ lại tới mẹ anh muốn hành xác qua lời nói. Thế mà con vợ nhà anh lại mặc xác, chốn đi đâu rồi, nhờ mỗi thằng "anh rể" tới chào hỏi. Hừ, về phải "dạy dỗ" lại không thì bị thằng khác cuỗm mất.
"Ting" điện thoại anh vang lên, anh nhướn mày, cái quái gì đây? Một tin nhắn lạ gửi anh vài bức ảnh kèm theo câu nói:
"Ảnh đẹp không anh iu?"
Dạ Lạc Thần mở to bức ảnh ra, cơn giận bùng phát. Anh gạt ống truyền nước ra, khoác tạm chiếc áo khoác rồi chạy ra khỏi phòng bệnh. Mặc cho bác sĩ với y tá kêu dừng lại.
"Mẹ kiếp, lại dám hú hí với thằng khác. Hà Ngọc Hy, gan em to lắm rồi!"
Anh phóng chiếc xe tới địa chỉ mà trong tin nhắn ghi. Ra là Mộc Gia, anh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Mẹ nó, tính chơi loạn luân với vợ anh à?
- Hà Ngọc Hy, em bước xuống đây cho anh!!!!
"Thằng trời đánh nhà nó!!!"
Vu Hiển Ly hùng hực bước tới căn phòng 1314 rồi đạp mạnh cửa đi vào. Dạ Lạc Thần đang uống nước thì xém bị sặc bởi "chấn động" do bà gây ra. Anh đỡ đầu: "Vừa đuổi được 'ai kia' thì giờ lại...."
- Mẹ, mẹ làm gì ở đây?
- Tao làm gì ở đây còn phải hỏi ý kiến của mày sao?
- À không...
Anh cúi đầu, mở điện thoại lên lướt Facebook. Vu Hiển Ly nhìn quanh phòng 1 hồi, bà nhíu mày. Quái lạ, sao lại không thấy? Thấy mẹ mình là lạ, anh nhấc lí nước uống tiếp, tiện mồm hỏi:
- Kiếm gì đấy mẹ? Phòng VIP của con không có cái gì đặc sắc đâu.
- Sao lại không có gì đặc sắc? Con dâu mẹ đâu hử, nó mà có mệnh hệ gì thì đứng trách!
- "Phụt.." Mẹ, mẹ vừa nói gì?
- Đừng làm điếc, rõ mẹ biết là nó cũng bị thương. Mày làm chồng kiểu gì mà để nó bị thương đấy hả? Tao nói đấy, nó có 1 vết thương thì liệu hồn với tao!
- Mẫu hậu đại nhân, mẹ không thể thăm hỏi con trai cưng vừa phẫu thuật xong của mẹ sao?
- Mày khỏe như trâu, con dâu tao đạp kiến còn không nỡ, đánh mày còn sợ mày đau, nó như vàng như bạc, bị thương 1 cái như chết người rồi. Mày thương có tí thì làm sao?
Dạ Lạc Thần mở to con mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Anh không thể tin được vào người trước mặt là mẹ mình, bà toàn nói đỡ cho vợ anh, trong khi anh bị thương thì không phải bà mất con dâu sao? Anh bị thương lỡ nhà họ Dạ thất truyền thì sao?
- Mày đừng nhìn tao với ánh mắt ấy, mày có chết thì tao đẻ thêm đứa nữa rồi để nó cưới bé Hy. Không đến nỗi không có đứa cháu trai để hưởng sản nghiệp đâu. Tao vẫn còn con Nhi đấy!
Anh bị phát nói trúng tim đen. Quả là mẫu hậu đại nhân, luôn đọc được tâm tư của anh.
Anh giờ mới ngẫm nghĩ, vợ anh làm sao mà có mệnh hệ gì được? Cô không nỡ giết kiến nhưng lại rất dễ giết người, đánh anh sợ đau tay nên chuyên cầm dao dọa giết, cô bị thương có tí nhưng vẫn cứ mặc kệ. Thế quái nào được gọi là như vàng như bạc, không có cô là chết? Vợ anh cơ mà, là vợ anh, vợ anh đấy, có phải vợ của mẹ anh đâu? Bà cưới ba anh rồi, lại dám cướp vợ anh? Quá đáng! Quá đáng quá mà!!!
Vu Hiển Ly thấy con dâu mình có vẻ không ở đây liền từ biệt con trai "yêu quý" rồi ra về. Bà vừa đóng cửa, anh chưng bộ mặt hầm hầm ra, hất mặt về phía cái cửa, ý bảo: "Mẹ đi đi, đi về với chồng của mẹ. Hy ở đây để con chăm, không phiền đến mẹ đâu! Hứ!!". Anh vừa mới hạ mặt xuống thì cánh cửa mở ra, Vu Hiển Ly nhìn chằm chằm vào anh, mặt sát khí:
- Cẩn thận mặt tao đấy, không có mày, Hy vẫn làm dâu nhà tao được. Tao cho con Nhi với Hy chơi les cũng được đấy!
"Rầm!" bà đóng cửa bỏ đi. Mặt anh rưng rưng, thế quái nào vợ anh lại đi chơi les với con em? Thế quái nào mà anh từ cái chức "chồng" lên chức "anh rể" rồi? Anh không chịu, không chịu đâu đấy!!!!!!!
Anh bực tức mở điện thoại lên, mới từ cõi chết về không ai thăm hỏi đàng hoàng. "Hà Tịnh Hy" ý thì ưỡn à ưỡn ẹo, giờ lại tới mẹ anh muốn hành xác qua lời nói. Thế mà con vợ nhà anh lại mặc xác, chốn đi đâu rồi, nhờ mỗi thằng "anh rể" tới chào hỏi. Hừ, về phải "dạy dỗ" lại không thì bị thằng khác cuỗm mất.
"Ting" điện thoại anh vang lên, anh nhướn mày, cái quái gì đây? Một tin nhắn lạ gửi anh vài bức ảnh kèm theo câu nói:
"Ảnh đẹp không anh iu?"
Dạ Lạc Thần mở to bức ảnh ra, cơn giận bùng phát. Anh gạt ống truyền nước ra, khoác tạm chiếc áo khoác rồi chạy ra khỏi phòng bệnh. Mặc cho bác sĩ với y tá kêu dừng lại.
"Mẹ kiếp, lại dám hú hí với thằng khác. Hà Ngọc Hy, gan em to lắm rồi!"
Anh phóng chiếc xe tới địa chỉ mà trong tin nhắn ghi. Ra là Mộc Gia, anh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Mẹ nó, tính chơi loạn luân với vợ anh à?
- Hà Ngọc Hy, em bước xuống đây cho anh!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.