Chương 20
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Ngày mà Tiểu Lệ chuyển ra nước ngoài năm ấy, là cái ngày mà tôi phải chịu
đơn độc. Tôi tưởng chừng như ko thể vui đùa được nữa. Cho tới khi gặp
cậu... Cậu có thể coi là ánh sáng khó với tới. Dù tôi có tiếp cận cậu
thế nào, đối vs cậu cũng chỉ là giỡn chơi. Tôi nghĩ rằng: " Cậu...được
xếp trong danh sách bị tôi khinh miệt". Thế nhưng tôi vẫn phải lòng cậu. Tại sao cậu ko chú ý đến tôi ???
Lạc Thần thấy tôi ngất đi giữa chừng. Ko 1 chút lo ngại nào mà bế tôi ra ngoài. Các nhân viên giờ mới phát hiện anh ta là Dạ Thiếu. Các cô gái cũng bu xung quanh nhưng lại bị vệ sĩ chắn lại. Họ ghen tức, ghen tị vì ko được ở vị trí của tôi. Trong đó có 1 người lén chụp ảnh lại nhưng ko bik có lan đi đâu hay ko. Lạc Thần "vô cớ" mắng chửi nhân viên vì ko đảm bảo an toàn cho khách. Mấy cô gái tức tối chửi tôi có xứng được anh ấy quan tâm đến mức ấy hay ko (?) Lạc Thần nghe được liếc xéo bọn họ khiến họ im bặt. Tôi dần dần mở mắt, tay nắm lấy áo Lạc Thần, từ từ nói:
- Thần....!
- Ngủ như heo, giờ mới tỉnh
- Ay...
Anh ta thấy tôi tỉnh, cố ý thả tôi xuống đất. Làm tôi đau tê tái đây. Mấy cô gái cười hả hê.
- Bik ngay mà, con bé đó làm gì được Dạ Thiếu coi trọng. Chỉ chơi đùa vài lần thôi.
Lạc Thần nhanh chóng đi về phía cổng ra, thấy tôi ko đi theo, anh ta quay lại cho tôi 1 câu mắng "đã người"
- Tính ngồi đó nghe thiên hạ bàn tán hay sao mà ko đi?
- Tôi...trật chân rồi, ko đi được...
- Cô...chỉ giỏi gây rắc rối
- Còn ko phải tại anh bắt tôi vô đó
Anh ta gãi đầu như thể suy nghĩ coi mình có sai hay ko. Hừ! Mấy đại gia như anh cái gì mà chả đúng. Anh ta túm áo tôi như cầm đồ vật rồi ném lên xe. Tôi liếc anh ta 1 cái
- Liếc hoài rách mắt đấy!
- Anh...ko bik thương hoa tiếc ngọc gì rồi còn chửi tôi nữa. Có còn là đàn ông ko?
- Cô mà là hoa là ngọc gì chứ. Có mà là sâu là rệp thì có. Tại sao tôi lại phải thương côn trùng chứ?
- Anh thật... * ùng ục *
Thiệt tình đang chửi hay mà lại bị tiếng bụng phá đám. Bị Lạc Thần cười cho nhục mặt.
- Giờ muốn đi ăn ko?
- * gật đầu lia lịa * Sao lại ko chứ?
- Hôn tôi 1 cái đi rồi đi
- *** tặc lây hết lên người anh rồi hay sao mà suốt ngày.... Mà thôi có ăn mới vực được đạo.
Tôi hôn nhẹ lên chán anh ta 1 cái...
Lạc Thần thấy tôi ngất đi giữa chừng. Ko 1 chút lo ngại nào mà bế tôi ra ngoài. Các nhân viên giờ mới phát hiện anh ta là Dạ Thiếu. Các cô gái cũng bu xung quanh nhưng lại bị vệ sĩ chắn lại. Họ ghen tức, ghen tị vì ko được ở vị trí của tôi. Trong đó có 1 người lén chụp ảnh lại nhưng ko bik có lan đi đâu hay ko. Lạc Thần "vô cớ" mắng chửi nhân viên vì ko đảm bảo an toàn cho khách. Mấy cô gái tức tối chửi tôi có xứng được anh ấy quan tâm đến mức ấy hay ko (?) Lạc Thần nghe được liếc xéo bọn họ khiến họ im bặt. Tôi dần dần mở mắt, tay nắm lấy áo Lạc Thần, từ từ nói:
- Thần....!
- Ngủ như heo, giờ mới tỉnh
- Ay...
Anh ta thấy tôi tỉnh, cố ý thả tôi xuống đất. Làm tôi đau tê tái đây. Mấy cô gái cười hả hê.
- Bik ngay mà, con bé đó làm gì được Dạ Thiếu coi trọng. Chỉ chơi đùa vài lần thôi.
Lạc Thần nhanh chóng đi về phía cổng ra, thấy tôi ko đi theo, anh ta quay lại cho tôi 1 câu mắng "đã người"
- Tính ngồi đó nghe thiên hạ bàn tán hay sao mà ko đi?
- Tôi...trật chân rồi, ko đi được...
- Cô...chỉ giỏi gây rắc rối
- Còn ko phải tại anh bắt tôi vô đó
Anh ta gãi đầu như thể suy nghĩ coi mình có sai hay ko. Hừ! Mấy đại gia như anh cái gì mà chả đúng. Anh ta túm áo tôi như cầm đồ vật rồi ném lên xe. Tôi liếc anh ta 1 cái
- Liếc hoài rách mắt đấy!
- Anh...ko bik thương hoa tiếc ngọc gì rồi còn chửi tôi nữa. Có còn là đàn ông ko?
- Cô mà là hoa là ngọc gì chứ. Có mà là sâu là rệp thì có. Tại sao tôi lại phải thương côn trùng chứ?
- Anh thật... * ùng ục *
Thiệt tình đang chửi hay mà lại bị tiếng bụng phá đám. Bị Lạc Thần cười cho nhục mặt.
- Giờ muốn đi ăn ko?
- * gật đầu lia lịa * Sao lại ko chứ?
- Hôn tôi 1 cái đi rồi đi
- *** tặc lây hết lên người anh rồi hay sao mà suốt ngày.... Mà thôi có ăn mới vực được đạo.
Tôi hôn nhẹ lên chán anh ta 1 cái...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.