Chương 30
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Nhân viên đưa cho tôi bộ đồ mới. Tôi nhanh chóng lấy bộ đó dò sét kĩ, rồi
lại đặt lên tay cô ấy. Nhân viên nghiêng đầu qua bên trái 1 tí. Khỏi nói thì cũng biết cô ấy không biết tôi đặt lại làm gì. Tôi quay lưng cô ấy
lại rồi đẩy lên, nói:
- Cất đi! Tôi cần giản dị chứ ko cần cầu kì. Tôi bik tỏng mấy cô đưa bộ này ra rồi.
- Tôi đi liền đây thưa tiểu thư!!!
Cô nhân viên này có khi chạy còn nhanh hơn "The Flash" ấy chứ. Tôi lắc đầu rồi đi hỏi nhân viên khác:
- Mấy bộ 7 năm trước tôi thiết kế còn ko? Còn thì lấy, ko thì thôi.
- Dạ còn chứ ạ! Quản lý bảo để lại để "tưởng nhớ" tiểu thư ạ.
- Tôi đã chết đâu mà tưởng vs chả nhớ. Trừ 1 tháng lương cô ấy.
- Vậy tôi đi lấy đồ cho tiểu thư.
Trời ơi, tin được ko cơ chứ!?! Đồ từ 7 năm rồi mà còn giữ được nữa hả trời? Thôi kệ, còn đồ của mình là may lắm rồi. Hồi xưa đa số tôi toàn thiết kế mấy bộ teen nhưng lại khá đơn giản. Mấy người may đồ thì lại bảo nó đơn xơ nên có thêm mấy tiểu tiết lên cho nó đẹp hơn.
- Tiểu thư ơi, các bộ đồ mà người yêu cầu đây ạ
- Ờm, để tôi xem
Sau khi xem xét kỹ thì tôi quyết chọn bộ này. Đây là bộ khá dễ thương, gồm áo liền váy. Áo màu tím, kín cổ nhưng hở vai, tay áo hơi phồng lên, liền với rem màu đen. Để liền với váy, phía dưới áo phồng lên như cố tình để lộ ra ngoài. Chiếc váy có cái đai xanh, bên hông trái có dây nối chéo, phía dưới có được thắt nơ rất đẹp. Trong váy là lớp rem màu đen dài hơn 1 tí.
Tôi thay đồ xong các chị nhân viên tấm tắc khen ngợi. Ko bik là đẹp thiệt ko nhỉ(?)
- Tiểu thư mặc thế này trông rất dễ thương, đảm bảo thiếu gia sẽ ko rời mắt
- Thôi khỏi nịnh, làm việc tiếp đi
Tôi mặc luôn bộ này ra tính tiền, còn bộ cũ tính sao đây nhỉ(?) Chắc mang về có gì tái chế, dù gì nó cũng tả tơi nhờ công sức của mình mà.
- Thưa tiểu thư bộ này hết 30 tệ, vì nó vốn là do tiểu thư làm nên tiệm chúng tôi miễn phí nó ạ
- Vậy cũng ko được, tôi đã cho phép tiệm cô bán thì tôi mua lại cũng phải trả tiền
- Nhưng.... Nhưng mà..
- Ko nhưng gì hết. Đợi tôi ra xe lấy tiền trả cho cô
- À, dạ...
Nói là lấy tiền chứ thực ra là mượn tiền thì đúng hơn. Mình có mang tiền đâu. Tôi đi ra khỏi cửa vài bước, cô nhân viên thở phào nghĩ: " May quá, tiểu thư đi rồi. Tranh thủ chuồn thôi, lát lại ko bik ứng phó" Đang đi tự dưng có ai đó lớn tiếng bảo:
- Con tiện nhân kia, mày tính nhân lúc ko có ai định trốn ko trả tiền hả?
- Cất đi! Tôi cần giản dị chứ ko cần cầu kì. Tôi bik tỏng mấy cô đưa bộ này ra rồi.
- Tôi đi liền đây thưa tiểu thư!!!
Cô nhân viên này có khi chạy còn nhanh hơn "The Flash" ấy chứ. Tôi lắc đầu rồi đi hỏi nhân viên khác:
- Mấy bộ 7 năm trước tôi thiết kế còn ko? Còn thì lấy, ko thì thôi.
- Dạ còn chứ ạ! Quản lý bảo để lại để "tưởng nhớ" tiểu thư ạ.
- Tôi đã chết đâu mà tưởng vs chả nhớ. Trừ 1 tháng lương cô ấy.
- Vậy tôi đi lấy đồ cho tiểu thư.
Trời ơi, tin được ko cơ chứ!?! Đồ từ 7 năm rồi mà còn giữ được nữa hả trời? Thôi kệ, còn đồ của mình là may lắm rồi. Hồi xưa đa số tôi toàn thiết kế mấy bộ teen nhưng lại khá đơn giản. Mấy người may đồ thì lại bảo nó đơn xơ nên có thêm mấy tiểu tiết lên cho nó đẹp hơn.
- Tiểu thư ơi, các bộ đồ mà người yêu cầu đây ạ
- Ờm, để tôi xem
Sau khi xem xét kỹ thì tôi quyết chọn bộ này. Đây là bộ khá dễ thương, gồm áo liền váy. Áo màu tím, kín cổ nhưng hở vai, tay áo hơi phồng lên, liền với rem màu đen. Để liền với váy, phía dưới áo phồng lên như cố tình để lộ ra ngoài. Chiếc váy có cái đai xanh, bên hông trái có dây nối chéo, phía dưới có được thắt nơ rất đẹp. Trong váy là lớp rem màu đen dài hơn 1 tí.
Tôi thay đồ xong các chị nhân viên tấm tắc khen ngợi. Ko bik là đẹp thiệt ko nhỉ(?)
- Tiểu thư mặc thế này trông rất dễ thương, đảm bảo thiếu gia sẽ ko rời mắt
- Thôi khỏi nịnh, làm việc tiếp đi
Tôi mặc luôn bộ này ra tính tiền, còn bộ cũ tính sao đây nhỉ(?) Chắc mang về có gì tái chế, dù gì nó cũng tả tơi nhờ công sức của mình mà.
- Thưa tiểu thư bộ này hết 30 tệ, vì nó vốn là do tiểu thư làm nên tiệm chúng tôi miễn phí nó ạ
- Vậy cũng ko được, tôi đã cho phép tiệm cô bán thì tôi mua lại cũng phải trả tiền
- Nhưng.... Nhưng mà..
- Ko nhưng gì hết. Đợi tôi ra xe lấy tiền trả cho cô
- À, dạ...
Nói là lấy tiền chứ thực ra là mượn tiền thì đúng hơn. Mình có mang tiền đâu. Tôi đi ra khỏi cửa vài bước, cô nhân viên thở phào nghĩ: " May quá, tiểu thư đi rồi. Tranh thủ chuồn thôi, lát lại ko bik ứng phó" Đang đi tự dưng có ai đó lớn tiếng bảo:
- Con tiện nhân kia, mày tính nhân lúc ko có ai định trốn ko trả tiền hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.