Chương 32
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Cậu luôn đối xử với mình 1 cách tệ bạc. Không ưng thì cậu lại ném tiền vào
mặt mình, cậu không mang tiền thì cậu lại đưa cho mình tấm set mới
toanh. Dù cho mình có nói chẳng cần nó thì cậu luôn nghĩ đó là cách mà
mình muốn tiếp cận, muốn đòi thêm tiền. Ngày càng cách xa cậu, chúng ta
gần nhau như thế mà tớ lại thấy cậu thật xa vời. Tại sao cậu ko thể nghĩ bình thường được? Tại sao cậu lại nghĩ mình có tiền là có tất cả? Đến
lúc cậu mất tất cả rồi lại nghĩ "chỉ muốn chết quách đi cho xong"? Tất
cả phải chăng là ông trời sắp đặt? Vì cậu, tớ sẽ làm mọi thứ để cậu được vui. Vì cậu, tớ sẽ bắt những người làm cậu đau khổ phải trả giá. Mọi
thứ...tớ làm đều vì cậu... Vậy mà...
Tại sao, cậu lại bỏ rơi tớ lần nữa...!
____________ 0 0 0 ______________
Tôi lấy chân đạp mạnh vào mặt ả nhân viên xấc láo ấy. Khuôn mặt "thanh cao" ấy đã trầy xước. Phải vinh hạnh lắm mới được tôi trà đạp vậy đấy. Đừng tưởng tôi hiền, tôi nhịn mà làm càng. Nghe tiếng hét cầu cứu thầm chửi rủa của ả mà tôi thấy vui ghê vậy. Đến khi ngất đi rồi, tôi chau mày:
- Chán thật, ngất rồi? Thôi vậy, dọn dùm tôi đi nhé, cảm ơn!
Nói rồi tôi quảnh mặt đi, chợt thấy Lạc Thần đang đứng nhìn thất thần ở đấy. Tôi vô lưng anh ta vài cái thật mạnh khiến anh ko thốt lên lời. Tôi khoác tay kéo anh ta đi như chưa hề có chuyện gì. Đám nhân viên mặt tái mét nhi nhao lên cơn sợ hãi
Ôi trời, mấy năm trước thấy tiểu thư cười nhue thiên thần mà sao vừa rồi giống ác ma hiện hồn vậy?
Cô nhân viên mới kia thật xấu số đi mà... Chọc ai ko chọc lại đi chọc tiểu thư
Ai ra xem coi cô ta chết chưa? Có cần gọi xe cứu thương ko???
Bao lời lẽ hỏi ra nhưng ko ai lại gần cô nhân viên kia. Tôi kéo Lạc Thần vào trong xe. Mặt cười cười, giả ngây hỏi:
- Anh thấy rồi phải ko?
- Thấy cái gì?
- Xí! Làm bộ cái gì? Tôi bik là anh thấy rồi.
- Thế sao còn hỏi?
- Tại ngộ nhỡ anh thấy mà...
- Mà sao?
- Thôi...ko có gì...
Tôi lắc đầu giả vờ không biết gì. Để ý kế bên Lạc Thần có mấy tờ giấy. Liếc qua là đủ biết anh ta đang điều tra cái gì rồi. Kế bên là tấm hình anh ta chưa kịp cất. Tôi cười nham hiểm, vờ ko bik gì. Lăn qua bên có tài liệu nhân lúc Lạc Thần ko để ý. Tôi liếc qua tài liệu, thì ra là điều tra tôi, anh được lắm! Còm lại là.... Ủa? Cũng là mình mà!?! Chỉ khác cái là hiện tại và quá khứ. Tại sao anh ta lại điều tra cùng 1 người ?
Tại sao, cậu lại bỏ rơi tớ lần nữa...!
____________ 0 0 0 ______________
Tôi lấy chân đạp mạnh vào mặt ả nhân viên xấc láo ấy. Khuôn mặt "thanh cao" ấy đã trầy xước. Phải vinh hạnh lắm mới được tôi trà đạp vậy đấy. Đừng tưởng tôi hiền, tôi nhịn mà làm càng. Nghe tiếng hét cầu cứu thầm chửi rủa của ả mà tôi thấy vui ghê vậy. Đến khi ngất đi rồi, tôi chau mày:
- Chán thật, ngất rồi? Thôi vậy, dọn dùm tôi đi nhé, cảm ơn!
Nói rồi tôi quảnh mặt đi, chợt thấy Lạc Thần đang đứng nhìn thất thần ở đấy. Tôi vô lưng anh ta vài cái thật mạnh khiến anh ko thốt lên lời. Tôi khoác tay kéo anh ta đi như chưa hề có chuyện gì. Đám nhân viên mặt tái mét nhi nhao lên cơn sợ hãi
Ôi trời, mấy năm trước thấy tiểu thư cười nhue thiên thần mà sao vừa rồi giống ác ma hiện hồn vậy?
Cô nhân viên mới kia thật xấu số đi mà... Chọc ai ko chọc lại đi chọc tiểu thư
Ai ra xem coi cô ta chết chưa? Có cần gọi xe cứu thương ko???
Bao lời lẽ hỏi ra nhưng ko ai lại gần cô nhân viên kia. Tôi kéo Lạc Thần vào trong xe. Mặt cười cười, giả ngây hỏi:
- Anh thấy rồi phải ko?
- Thấy cái gì?
- Xí! Làm bộ cái gì? Tôi bik là anh thấy rồi.
- Thế sao còn hỏi?
- Tại ngộ nhỡ anh thấy mà...
- Mà sao?
- Thôi...ko có gì...
Tôi lắc đầu giả vờ không biết gì. Để ý kế bên Lạc Thần có mấy tờ giấy. Liếc qua là đủ biết anh ta đang điều tra cái gì rồi. Kế bên là tấm hình anh ta chưa kịp cất. Tôi cười nham hiểm, vờ ko bik gì. Lăn qua bên có tài liệu nhân lúc Lạc Thần ko để ý. Tôi liếc qua tài liệu, thì ra là điều tra tôi, anh được lắm! Còm lại là.... Ủa? Cũng là mình mà!?! Chỉ khác cái là hiện tại và quá khứ. Tại sao anh ta lại điều tra cùng 1 người ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.