Chương 49
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Tôi chạy tới trường, tính ra định nhờ Lạc Thần chở giúp luôn chứ lười quá,
mà lại không thấy anh ta đâu nên tự chạy tới vậy. Tới trường thì đã 6
giờ, còn tận 1 tiếng nữa mới bắt đầu đi. Thôi thì đi thăm cô (Lam
Kiều)vậy.
Tôi đi lên phòng hiệu trưởng. Mở cửa ra, thì thấy cô đang ngồi viết viết cái gì đó. Tôi khẽ bước vào, cười cười
- Côơi, cháu nhớ cô ghê luôn á!
- Biến đi cho tao làm việc. Mày cứ tới là tao lại không làm được cái gì
- Lâu lâu mới gặp lại nhau mà sao cô lại đuổi con? - Tôi làm mặt đáng thương - Con tủi thân quá mà~
- Bớt dẻo mồm lại đi. Nói! Đến đây mày lại muốn nhờ vả gì?
- Ay, chỉ là muốn thăm cô thôi mà. Nhờ gì đâu
- Bớt xạo lại cho đời thêm vui đi. Lại đến hỏi khi nào thằng Thiên Du về nữa phải không? - Cô nói nhưng mặt vẫn cứ đăm đăm vào mấy tờ giấy trên bàn. Tôi cười trừ, cô nói tiếp - Thằng nhỏ thì cỡ tuần sau về, còn lâu thì hai tuần. Ráng chờ đi
- Thấy chưa? Cháu biết là cô thương cháu nhất mà. Thế thì bye cô!!! - Tôi ôm cô một cái rồi "vụt" ra khỏi phòng
Tôi đi tới sân sau trường. Sau hôm đấu võ với Y Na thì tôi phát hiện ra có cái vườn hoa thơm ngát. Trong lúc đó chắc phải ngồi ngắm hoa tí nhỉ? Có nhiều loại hoa tôi chưa thấy bao giờ.
- Lạc Thần? - Tôi ngạc nhiên
- Ngọc Hy!?! - Anh ta hốt hoảng
Tôi đang đi thì thấy Lạc Thần đang chăm sóc cho mấy bông hoa. Ai ngờ đâu đường đường là một đại thiếu gia Dạ Lạc Thần lại có tình huống không mấy nở mặt thế này. Tôi kiềm chế, cố không cười. Cười là rất mất mặt cho anh ta. Dù gì cũng là phu thê với nhau. Không được cười! Không được!
- Haaahaaaa.... Ha.. - Thế là nhịn không nổi lỡ miệng cười :))
- Cô... Cô cười cái gì? Chưa thấy người ta chăm hoa bao giờ à? - Anh ta đỏ mặt la lên
- Không.... Xin lỗi... Nhưng tôi không nhìn được.. - Tôi ôm bụng cười hả hê. Lạc Thần ngậm nguyên một cục tức trong người
Sau vài phút định hình lại tâm trạng, tôi cùng Lạc Thần chăm sóc hoa. Tôi nhẹ nhàng vén tóc bị tuột ra khỏi dây, Lạc Thần nhìn tôi không rời nửa giây. Tôi liếc mắt, đứng dậy, tay chống lưng như bà cụ non
- E hèm! Anh nhìn đủ chưa?
- Ai... Ai thèm nhìn cô chứ? Chỉ là tôi thấy cô giống người bạn của tôi mà thôi - Anh ta đánh trống lảng
- Vợ anh? - Tôi ngiêng người
- Không! Làm gì đã là vợ vợ chồng chồng. Tôi không muốn có cuộc hôn nhân này, vì đã có người mình thích rồi. Nhưng nghe nói là đã bị tai nạn xe mà chết mất rồi - Đôi mắt ấy thể hiện chút buồn sâu thẳm. "Sao mình lại kể cho cô ta nghe chứ?" Lạc Thần nghĩ
- Thật ra tôi cũng rừng bị tai nạn xe năm 13 tuổi. Năm đó vì sao bị cũng không nhớ. Những thứ liên quan đến năm đó... một chút cũng không nhớ. Lạ nhỉ? - Tôi quay sang cười nhẹ với Lạc Thần.
- !?!
Tôi đi lên phòng hiệu trưởng. Mở cửa ra, thì thấy cô đang ngồi viết viết cái gì đó. Tôi khẽ bước vào, cười cười
- Côơi, cháu nhớ cô ghê luôn á!
- Biến đi cho tao làm việc. Mày cứ tới là tao lại không làm được cái gì
- Lâu lâu mới gặp lại nhau mà sao cô lại đuổi con? - Tôi làm mặt đáng thương - Con tủi thân quá mà~
- Bớt dẻo mồm lại đi. Nói! Đến đây mày lại muốn nhờ vả gì?
- Ay, chỉ là muốn thăm cô thôi mà. Nhờ gì đâu
- Bớt xạo lại cho đời thêm vui đi. Lại đến hỏi khi nào thằng Thiên Du về nữa phải không? - Cô nói nhưng mặt vẫn cứ đăm đăm vào mấy tờ giấy trên bàn. Tôi cười trừ, cô nói tiếp - Thằng nhỏ thì cỡ tuần sau về, còn lâu thì hai tuần. Ráng chờ đi
- Thấy chưa? Cháu biết là cô thương cháu nhất mà. Thế thì bye cô!!! - Tôi ôm cô một cái rồi "vụt" ra khỏi phòng
Tôi đi tới sân sau trường. Sau hôm đấu võ với Y Na thì tôi phát hiện ra có cái vườn hoa thơm ngát. Trong lúc đó chắc phải ngồi ngắm hoa tí nhỉ? Có nhiều loại hoa tôi chưa thấy bao giờ.
- Lạc Thần? - Tôi ngạc nhiên
- Ngọc Hy!?! - Anh ta hốt hoảng
Tôi đang đi thì thấy Lạc Thần đang chăm sóc cho mấy bông hoa. Ai ngờ đâu đường đường là một đại thiếu gia Dạ Lạc Thần lại có tình huống không mấy nở mặt thế này. Tôi kiềm chế, cố không cười. Cười là rất mất mặt cho anh ta. Dù gì cũng là phu thê với nhau. Không được cười! Không được!
- Haaahaaaa.... Ha.. - Thế là nhịn không nổi lỡ miệng cười :))
- Cô... Cô cười cái gì? Chưa thấy người ta chăm hoa bao giờ à? - Anh ta đỏ mặt la lên
- Không.... Xin lỗi... Nhưng tôi không nhìn được.. - Tôi ôm bụng cười hả hê. Lạc Thần ngậm nguyên một cục tức trong người
Sau vài phút định hình lại tâm trạng, tôi cùng Lạc Thần chăm sóc hoa. Tôi nhẹ nhàng vén tóc bị tuột ra khỏi dây, Lạc Thần nhìn tôi không rời nửa giây. Tôi liếc mắt, đứng dậy, tay chống lưng như bà cụ non
- E hèm! Anh nhìn đủ chưa?
- Ai... Ai thèm nhìn cô chứ? Chỉ là tôi thấy cô giống người bạn của tôi mà thôi - Anh ta đánh trống lảng
- Vợ anh? - Tôi ngiêng người
- Không! Làm gì đã là vợ vợ chồng chồng. Tôi không muốn có cuộc hôn nhân này, vì đã có người mình thích rồi. Nhưng nghe nói là đã bị tai nạn xe mà chết mất rồi - Đôi mắt ấy thể hiện chút buồn sâu thẳm. "Sao mình lại kể cho cô ta nghe chứ?" Lạc Thần nghĩ
- Thật ra tôi cũng rừng bị tai nạn xe năm 13 tuổi. Năm đó vì sao bị cũng không nhớ. Những thứ liên quan đến năm đó... một chút cũng không nhớ. Lạ nhỉ? - Tôi quay sang cười nhẹ với Lạc Thần.
- !?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.