Chương 58
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Gian phòng im lặng. Chỉ nghe tiếng bước chân báo nhiệt bên ngoài căn phòng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, thả Lạc Thần ra. Tịnh Nhã đổ mồ hôi hột, nhưng
vẫn cố làm nốt "vai diễn" ( để lấy tiền từ tác giả )
- Cái này là do tớ...
- Stoppp!!! - Tôi cắt lời cô - Đừng nói là không biết. Cái này đứa trẻ lên ba nói còn được ba mẹ dạy cho. Cô nhiêu tuổi rồi? Ăn 17 nồi bánh trừng rồi đấy! Đừng có nói không biết, hay là ngu không bằng trả ba tuổi? Bớt giả dối lại, bớt ảo tưởng cho đời nó tốt, hiểu không?
- Sao cậu lại trách tớ? Nếu sai thì tớ sẽ xin lỗi cậu mà - Tịnh Nhã vùi đầu vào tay áo Lạc Thần, rơi nước mắt cá sấu
- Tch... - Tôi gãi đầu, muốn diễn? Được, tôi cùng cô diễn tới cùng!
Tôi cầm con dao trên bàn. Thử độ sắc của nó, máu đỏ tươi từ tay chảy ra, ok sắc!!! Lạc Thần nhăn mặt khó hiểu. Tôi cười nham hiểm. Kéo mặt Tịnh Nhã rời khỏi chiếc áo sơ mi xanh đen của Lạc Thần. Tôi cầm con dao, rạch một đường từ dưới mắt ( cách mắt 3cm) kéo dài tới giữa má. Tịnh Nhã la lên, lần này cô ta khóc thật
- Cậu làm gì vậy?
- Ấy chết, tớ không biết dao nó sắc nên là LỠ TAY làm cậu hỏng nhan mất rồi. Cũng may là nó không quá dài đi?
- Cậu... Cậu - Cô ta tức không nói nên lời - Rõ ràng là cô cố ý, đã biết dao sắc nên mới làm thế với tôi
- Sao? Không xưng "cậu-tớ" cho thân thiết nữa à? Hay không diễn nữa? - Tôi khoanh tay dựa vào cánh tay của Lạc Thần. Vậy mà anh ta cũng không đẩy ra, còn đứng thẳng cho tôi dựa
- Cô...
- Ha, nói trúng tim đen rồi chứ gì? Đúng, tôi cố ý cho cô hỏng nhan! Nhưng cái nhan sắc này chả đáng là bao. Tôi đích thân làm hỏng nó thì cô phải vinh dự lắm đấy! Đến 100% cô biết nó có độc nhưng vẫn cho tôi ăn. Đã vậy lại ăn cùng lúc, hiềm thục cái gì? Tôi thấy hết đấy
- Cô đừng có ở đấy nói xàm! - Tịnh Nhã quát trong khi mặt đổ nhiều mồ hôi tới nỗi trôi cả phấn
- Giờ thì cả hai biến đi cho phòng tôi trong xanh - Tôi chỉ thẳng về phía cửa - Bye! Không tiễn~~
Tịnh Nhã tức giận, đi ra ngoài. Cái cô ta để lại là một tiếng "RẦM!!! " to đùng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đuổi được một kiếp nạn. Tôi cầm tách trà lên uống rồi bỏ xuống. Quay sang hỏi
- Sao còn chưa đi?
- Gì chứ? Ở lại không phải vui hơn sao?
- Học kiểu ăn nói ở đâu đấy? - Tôi lườm nguýt
- Còn không phải học từ "em" sao?
- Thôi, Dạ Lạc Thần à, tôi xin anh! Cho tôi nghỉ ngơi tí đi!
- Được rồi, tôi hỏi một câu thôi. Nếu cô trả lời thì tôi sẽ cho cô nghỉ
- Haizzz... Hỏi đi! - Tôi ngồi xuống giường, khoanh chân chống cằm
- Cái này là do tớ...
- Stoppp!!! - Tôi cắt lời cô - Đừng nói là không biết. Cái này đứa trẻ lên ba nói còn được ba mẹ dạy cho. Cô nhiêu tuổi rồi? Ăn 17 nồi bánh trừng rồi đấy! Đừng có nói không biết, hay là ngu không bằng trả ba tuổi? Bớt giả dối lại, bớt ảo tưởng cho đời nó tốt, hiểu không?
- Sao cậu lại trách tớ? Nếu sai thì tớ sẽ xin lỗi cậu mà - Tịnh Nhã vùi đầu vào tay áo Lạc Thần, rơi nước mắt cá sấu
- Tch... - Tôi gãi đầu, muốn diễn? Được, tôi cùng cô diễn tới cùng!
Tôi cầm con dao trên bàn. Thử độ sắc của nó, máu đỏ tươi từ tay chảy ra, ok sắc!!! Lạc Thần nhăn mặt khó hiểu. Tôi cười nham hiểm. Kéo mặt Tịnh Nhã rời khỏi chiếc áo sơ mi xanh đen của Lạc Thần. Tôi cầm con dao, rạch một đường từ dưới mắt ( cách mắt 3cm) kéo dài tới giữa má. Tịnh Nhã la lên, lần này cô ta khóc thật
- Cậu làm gì vậy?
- Ấy chết, tớ không biết dao nó sắc nên là LỠ TAY làm cậu hỏng nhan mất rồi. Cũng may là nó không quá dài đi?
- Cậu... Cậu - Cô ta tức không nói nên lời - Rõ ràng là cô cố ý, đã biết dao sắc nên mới làm thế với tôi
- Sao? Không xưng "cậu-tớ" cho thân thiết nữa à? Hay không diễn nữa? - Tôi khoanh tay dựa vào cánh tay của Lạc Thần. Vậy mà anh ta cũng không đẩy ra, còn đứng thẳng cho tôi dựa
- Cô...
- Ha, nói trúng tim đen rồi chứ gì? Đúng, tôi cố ý cho cô hỏng nhan! Nhưng cái nhan sắc này chả đáng là bao. Tôi đích thân làm hỏng nó thì cô phải vinh dự lắm đấy! Đến 100% cô biết nó có độc nhưng vẫn cho tôi ăn. Đã vậy lại ăn cùng lúc, hiềm thục cái gì? Tôi thấy hết đấy
- Cô đừng có ở đấy nói xàm! - Tịnh Nhã quát trong khi mặt đổ nhiều mồ hôi tới nỗi trôi cả phấn
- Giờ thì cả hai biến đi cho phòng tôi trong xanh - Tôi chỉ thẳng về phía cửa - Bye! Không tiễn~~
Tịnh Nhã tức giận, đi ra ngoài. Cái cô ta để lại là một tiếng "RẦM!!! " to đùng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đuổi được một kiếp nạn. Tôi cầm tách trà lên uống rồi bỏ xuống. Quay sang hỏi
- Sao còn chưa đi?
- Gì chứ? Ở lại không phải vui hơn sao?
- Học kiểu ăn nói ở đâu đấy? - Tôi lườm nguýt
- Còn không phải học từ "em" sao?
- Thôi, Dạ Lạc Thần à, tôi xin anh! Cho tôi nghỉ ngơi tí đi!
- Được rồi, tôi hỏi một câu thôi. Nếu cô trả lời thì tôi sẽ cho cô nghỉ
- Haizzz... Hỏi đi! - Tôi ngồi xuống giường, khoanh chân chống cằm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.