Chương 60
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
"Trả lại đây!"
"Trời ơi!!!"...
"Ấy, khoan... "
"Á.... "
"Rầm!?! "
"Cạch" - Tiểu Lệ mở cửa phòng ra, đập thẳng vào mắt cậu ấy và Nhiên ca là cảnh tôi nằm trên đè Lạc Thần phái dưới. Ok! I'm fine! Tôi dở khóc dở cười, toan lên tiếng giải thích thì... "RẦM!!! "
- Hi Hi, tớ xin lỗi đã làm phiền cậu rồi...
- Hi, anh cũng xin lỗi em...
Họ để lại hai câu này rồi mất vút. Tôi xấu hổ quá hoá mà tức. Đánh mạnh vào bả vai lớn của Lạc Thần. Đỏ mặt, nói lớn
- Aaa, thấy chưa? Tôi kêu anh trả không chịu đâu, cứ thích nhây cho lắm vào. Hiểu lầm rồi đấy!!!
Tôi tuôn ra một tràn câu chửi, vậy mà anh ta cười. Tức càng thêm tức, mặt tôi đỏ như trái cà
- Còn cười? Tôi chưa đánh chết anh là vẫn nhe răng cười?
- Thôi, cho tôi xin! Làm ơn xuống đi, nặng quá là tôi chết thật đấy!
Tôi bĩu môi, mặt vẫn ửng đỏ. Từ từ đứng dậy rời khỏi người anh ta. Lạc Thần đứng dậy, phủi quần áo, anh ta cười
- Hờ, không ngờ người nhỏ con như cô mà cũng nặng phết nhờ?
-Hứ! - Tôi phồng má. Tôi dỗi rồi đấy, bắt đền anh à! Tức quá mà!!!! Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chưa rửa hết nỗi nhục hôm nay
Phải chăng ai cũng đang thắc mắc chuyện gì. Ok, để tôi hít thở lấy bình tĩnh kể cho mọi người. Cũng không có gì to lớn đâu, mà tại Lạc Thần làm lớn thôi. Chuyện là...
Flashback...
- Haizzz... Hỏi đi! - Tôi khoanh tròn chân trên chiếc giường trắng tinh khôi
-Cái này là ... Của cô? - Anh ta lôi trong người một chiếc trâm cài nhỏ màu đỏ ánh vàng.
Tôi dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh ta. Tôi chuyển mắt xuống cây trâm trên tay anh ta. Tôi mới tá hỏa lên
- Sao anh dám cướp của tôi?
- Tôi đã cướp đâu? Cái này đúng là của cô? Tôi tìm thấy nó đấy chứ!?!
- Nếu anh tìm thấy nó thì sao biết là của tôi? Có mà lấy!!!
- Tôi vớt cô khỏi miệng cửa địa ngục đấy! Thấy cô giữ khư khư cái trâm nên cất giùm cho. Cái đồ không biết ơn!
- Miệng cổng địa ngục? Ý Là cứu tôi khỏi lòng biển chứ gì?
Lạc Thần im lặng một lúc. Chừng 5 phút sau, anh ta nắm chặt vai tôi lay. Tôi cảm thấy đau rát, chuyện gì vậy chứ? Anh ta lớn tiếng
- Cái này cô lấy ở đâu? Ai cho cô?
- Cái ... Cái trâm đó là của tôi! Không ai cho cả
- Cô nói láo!
- Mai trả nó lại đây! - Tôi cố nhảy lên để lấy lại cây trâm - Sao anh phải gắt lên khi biết tôi là chủ nó chứ?
- Đây vốn dĩ không phải đồ của cô!
- Bớt hồ đồ lại! - Tôi bắt đầu bực mình, la lớn - Tôi nói trả đây!
- Không phải của cô, tôi không thể đưa được!
- Trời ơi! - Tôi vò đầu. Không biết sao nhưng thấy người khác chạm vào nó tôi rất khó chịu. Tôi không nhớ mình có cây trâm từ bao giờ, nhưng lúc định hình được mọi thứ, tôi đã nâng niu nó như báu vật
- Anh thấy tôi giống kẻ "lượm được của rơi tạm thời bỏ túi" lắm chắc? - Tôi gằng giọng. Trong lúc giằng co với anh ta thì tôi trượt chân. Kết quả...
-Khoan đã... - Lạc Thần cũng mất thăng bằng ngã theo
- Á..... "Rầm!!!"
End flashback...
Kết quả chính là sự việc nãy giờ, một sự hiểu lầm xuất hiện. Mọi chuyện là thế cơ đấy! Đời quá khổ đi cơ. Tôi ăn ở thất đức lắm sao mà toàn gặp xui không vậy? Tất cả tại cuộc hôn nhân này mà ra, không có nó tốt biết bao...
"Trời ơi!!!"...
"Ấy, khoan... "
"Á.... "
"Rầm!?! "
"Cạch" - Tiểu Lệ mở cửa phòng ra, đập thẳng vào mắt cậu ấy và Nhiên ca là cảnh tôi nằm trên đè Lạc Thần phái dưới. Ok! I'm fine! Tôi dở khóc dở cười, toan lên tiếng giải thích thì... "RẦM!!! "
- Hi Hi, tớ xin lỗi đã làm phiền cậu rồi...
- Hi, anh cũng xin lỗi em...
Họ để lại hai câu này rồi mất vút. Tôi xấu hổ quá hoá mà tức. Đánh mạnh vào bả vai lớn của Lạc Thần. Đỏ mặt, nói lớn
- Aaa, thấy chưa? Tôi kêu anh trả không chịu đâu, cứ thích nhây cho lắm vào. Hiểu lầm rồi đấy!!!
Tôi tuôn ra một tràn câu chửi, vậy mà anh ta cười. Tức càng thêm tức, mặt tôi đỏ như trái cà
- Còn cười? Tôi chưa đánh chết anh là vẫn nhe răng cười?
- Thôi, cho tôi xin! Làm ơn xuống đi, nặng quá là tôi chết thật đấy!
Tôi bĩu môi, mặt vẫn ửng đỏ. Từ từ đứng dậy rời khỏi người anh ta. Lạc Thần đứng dậy, phủi quần áo, anh ta cười
- Hờ, không ngờ người nhỏ con như cô mà cũng nặng phết nhờ?
-Hứ! - Tôi phồng má. Tôi dỗi rồi đấy, bắt đền anh à! Tức quá mà!!!! Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chưa rửa hết nỗi nhục hôm nay
Phải chăng ai cũng đang thắc mắc chuyện gì. Ok, để tôi hít thở lấy bình tĩnh kể cho mọi người. Cũng không có gì to lớn đâu, mà tại Lạc Thần làm lớn thôi. Chuyện là...
Flashback...
- Haizzz... Hỏi đi! - Tôi khoanh tròn chân trên chiếc giường trắng tinh khôi
-Cái này là ... Của cô? - Anh ta lôi trong người một chiếc trâm cài nhỏ màu đỏ ánh vàng.
Tôi dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh ta. Tôi chuyển mắt xuống cây trâm trên tay anh ta. Tôi mới tá hỏa lên
- Sao anh dám cướp của tôi?
- Tôi đã cướp đâu? Cái này đúng là của cô? Tôi tìm thấy nó đấy chứ!?!
- Nếu anh tìm thấy nó thì sao biết là của tôi? Có mà lấy!!!
- Tôi vớt cô khỏi miệng cửa địa ngục đấy! Thấy cô giữ khư khư cái trâm nên cất giùm cho. Cái đồ không biết ơn!
- Miệng cổng địa ngục? Ý Là cứu tôi khỏi lòng biển chứ gì?
Lạc Thần im lặng một lúc. Chừng 5 phút sau, anh ta nắm chặt vai tôi lay. Tôi cảm thấy đau rát, chuyện gì vậy chứ? Anh ta lớn tiếng
- Cái này cô lấy ở đâu? Ai cho cô?
- Cái ... Cái trâm đó là của tôi! Không ai cho cả
- Cô nói láo!
- Mai trả nó lại đây! - Tôi cố nhảy lên để lấy lại cây trâm - Sao anh phải gắt lên khi biết tôi là chủ nó chứ?
- Đây vốn dĩ không phải đồ của cô!
- Bớt hồ đồ lại! - Tôi bắt đầu bực mình, la lớn - Tôi nói trả đây!
- Không phải của cô, tôi không thể đưa được!
- Trời ơi! - Tôi vò đầu. Không biết sao nhưng thấy người khác chạm vào nó tôi rất khó chịu. Tôi không nhớ mình có cây trâm từ bao giờ, nhưng lúc định hình được mọi thứ, tôi đã nâng niu nó như báu vật
- Anh thấy tôi giống kẻ "lượm được của rơi tạm thời bỏ túi" lắm chắc? - Tôi gằng giọng. Trong lúc giằng co với anh ta thì tôi trượt chân. Kết quả...
-Khoan đã... - Lạc Thần cũng mất thăng bằng ngã theo
- Á..... "Rầm!!!"
End flashback...
Kết quả chính là sự việc nãy giờ, một sự hiểu lầm xuất hiện. Mọi chuyện là thế cơ đấy! Đời quá khổ đi cơ. Tôi ăn ở thất đức lắm sao mà toàn gặp xui không vậy? Tất cả tại cuộc hôn nhân này mà ra, không có nó tốt biết bao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.