Chương 76
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Tôi vò lá thư rồi ném thẳng xuống đất. Tôi tức giận đập bàn đứng dậy
khiến mọi người trong lớp đang nghe giảng nhìn tôi. Tôi nghiến răng
nghiến lợi, tay nắm chắt đến mức rỉ máu. Tôi quát lớn:
- Rõ ràng cô biết em thân với cậu ấy, nhưng khi nhận được cái này lại không nói gì với em...
- Cả nhà bạn ấy đã chuyển sang nước ngoài từ tối qua. Ngọc Hy! Bạn ấy đã gửi quà cho em... Việc này không thể trách cô được... Ơ này!
Tôi hừ một tiếng rồi chạy ra khỏi lớp. Cô giáo bảo cả lớp tự quản rồi chạy theo tôi. Nhưng cũng chạy được một khúc thì mất dấu đành gọi về gia đình. Cha tôi nghe thông báo lại sự tình liền đập nát cái điện thoại ngay sau khi nghe.
- Khốn khiếp! Đã kêu nó đừng chơi quá thân mà! - Ông quay sang A Ly quát - Điều động người đi tìm tiểu thư mau lên!!!
- Vâng...! - A Ly run bần bật, khổ lắm mới thốt lên được một chữ. "Lão gia lần đầu đáng sợ như vậy. Cô lại làm khó chúng tôi rồi tiểu thư"
Cha chắp hai tay, gục đầu xuống, người không ngừng run lên:" Hy, con mà có mệnh hệ gì thì cha biết làm sao... ". Cha nhanh chóng khoác áo rồi bước ra ngoài
_______________
Nói dối! Chỉ toàn gạt người! Bảo sẽ bên tôi, bảo vệ tôi, vậy mà để lại bên tôi chỉ là cây trâm cài ánh vàng này.... Thần, tôi coi như nhìn lầm rồi.... Tôi tưởng cậu có thể làm bạn của tôi, nhưng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi. Cậu không hề nghĩ vậy...
Cái gì mà thích tôi? Thích tôi, yêu tôi vậy mà lại đối xử với tôi như vậy? Cậu nghĩ yêu, thích là gì? Là thứ cậu cần là có khi vui, vứt khi nghe người ta đàm tiếu xấu về nó? Cái suy nghĩ đáng khinh!
Tôi muốn quên cậu... Quên cả khoảng thời gian ta bên nhau. Để cho cậu biết, tôi hận cậu ra sao... Tôi muốn cho cậu cảm giác quen như không quen. Mãi sống trong ân hận vì đã bỏ tôi... Đừng nói đến việc cậu về sẽ gặp tôi đầu tiên, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa... Mãi mãi!
"Píp píp" - Còi ô tô vang lên cùng tiếng chửi: "Mẹ kiếp, con ranh này! Mù đường hay gì?"
Bấy giờ tôi mới biết rằng mình đang đứng giữa đường. Trước mắt là chiếc xe tải và đằng sau là chiếc Lamborghini nhỏ. Chân tôi cứng đờ, không thể di chuyển. Cả hai tài xế vội bẻ tay lái khiến cả xe lẫn người đều bị ảnh hưởng.
Tôi vừa mới thoát chết phải không? Không giữ được bình tĩnh, tôi ngã xuống ngất đi. Những người đi đường xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ, có người báo cứu thương, có người chỉ biết nói ra nói vô. Đúng lúc chiếc Mercedes-Benz của cha vừa tới.
____________________
Tại nước Anh, London
Tư Nhiên nghe điện thoại xong, nép thẳng xuống đất. Tiêu Nguyệt đang ghi chép cái gì đó cũng phải ngưng lại cau mày nhìn anh
- Mày làm cái thái độ gì đấy?
- Hy bị tai nạn xe, đang nằm ở bệnh viện
- Mày... MÀY NÓI CÁI GÌ??? Lập tức về lại Thành phố X, Cẩm Nhung chuẩn bị chuyến bay nhanh nhất cho tôi
- Vâng! - Cẩm Nhung lên tiếng
- Chết tiệt - Tư Nhiên đập bàn đứng dậy, khoác chiếc áo vào rồi ra khỏi thư phòng
Tại Los Angeles, California
Tuyết Lệ nghe điện thoại xong mặt mày thất thần. Phương lão gia và Phương phu nhân ngồi nói chuyện, bàn bạc hợp đồng với công ty B thì thấy Tuyết Lệ từ trên lầu chạy xuống. Một tiểu thư đài các như cô rất ít khi thể hiện sự lỗ mãng như vậy, nhất là khi có khách đến nhà. Phát giác ra điềm xấu, Phương phu nhân hỏi
- Chuyện gì đấy con gái?
- Hi Hi bị tai nạn rồi, con phải về Thành phố X ngay ạ
- Hả!?! - Lão gia và phu nhân tròn mắt. Họ nhanh chóng thu xếp đồ, gọi lớn - Mê Linh, cho người đặ vé máy bay về Thành phố X mau lên
- Vâng! - Mê Linh lên tiếng
- Ơ này, còn hợp đồng... - Chủ tịch công ty B ấp úng
- Hợp đồng vài tỷ này sao xứng đáng để đổi lấy mạng con gái (nuôi) của tôi được? - Lão gia quát lớn
- Rõ ràng cô biết em thân với cậu ấy, nhưng khi nhận được cái này lại không nói gì với em...
- Cả nhà bạn ấy đã chuyển sang nước ngoài từ tối qua. Ngọc Hy! Bạn ấy đã gửi quà cho em... Việc này không thể trách cô được... Ơ này!
Tôi hừ một tiếng rồi chạy ra khỏi lớp. Cô giáo bảo cả lớp tự quản rồi chạy theo tôi. Nhưng cũng chạy được một khúc thì mất dấu đành gọi về gia đình. Cha tôi nghe thông báo lại sự tình liền đập nát cái điện thoại ngay sau khi nghe.
- Khốn khiếp! Đã kêu nó đừng chơi quá thân mà! - Ông quay sang A Ly quát - Điều động người đi tìm tiểu thư mau lên!!!
- Vâng...! - A Ly run bần bật, khổ lắm mới thốt lên được một chữ. "Lão gia lần đầu đáng sợ như vậy. Cô lại làm khó chúng tôi rồi tiểu thư"
Cha chắp hai tay, gục đầu xuống, người không ngừng run lên:" Hy, con mà có mệnh hệ gì thì cha biết làm sao... ". Cha nhanh chóng khoác áo rồi bước ra ngoài
_______________
Nói dối! Chỉ toàn gạt người! Bảo sẽ bên tôi, bảo vệ tôi, vậy mà để lại bên tôi chỉ là cây trâm cài ánh vàng này.... Thần, tôi coi như nhìn lầm rồi.... Tôi tưởng cậu có thể làm bạn của tôi, nhưng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi. Cậu không hề nghĩ vậy...
Cái gì mà thích tôi? Thích tôi, yêu tôi vậy mà lại đối xử với tôi như vậy? Cậu nghĩ yêu, thích là gì? Là thứ cậu cần là có khi vui, vứt khi nghe người ta đàm tiếu xấu về nó? Cái suy nghĩ đáng khinh!
Tôi muốn quên cậu... Quên cả khoảng thời gian ta bên nhau. Để cho cậu biết, tôi hận cậu ra sao... Tôi muốn cho cậu cảm giác quen như không quen. Mãi sống trong ân hận vì đã bỏ tôi... Đừng nói đến việc cậu về sẽ gặp tôi đầu tiên, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa... Mãi mãi!
"Píp píp" - Còi ô tô vang lên cùng tiếng chửi: "Mẹ kiếp, con ranh này! Mù đường hay gì?"
Bấy giờ tôi mới biết rằng mình đang đứng giữa đường. Trước mắt là chiếc xe tải và đằng sau là chiếc Lamborghini nhỏ. Chân tôi cứng đờ, không thể di chuyển. Cả hai tài xế vội bẻ tay lái khiến cả xe lẫn người đều bị ảnh hưởng.
Tôi vừa mới thoát chết phải không? Không giữ được bình tĩnh, tôi ngã xuống ngất đi. Những người đi đường xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ, có người báo cứu thương, có người chỉ biết nói ra nói vô. Đúng lúc chiếc Mercedes-Benz của cha vừa tới.
____________________
Tại nước Anh, London
Tư Nhiên nghe điện thoại xong, nép thẳng xuống đất. Tiêu Nguyệt đang ghi chép cái gì đó cũng phải ngưng lại cau mày nhìn anh
- Mày làm cái thái độ gì đấy?
- Hy bị tai nạn xe, đang nằm ở bệnh viện
- Mày... MÀY NÓI CÁI GÌ??? Lập tức về lại Thành phố X, Cẩm Nhung chuẩn bị chuyến bay nhanh nhất cho tôi
- Vâng! - Cẩm Nhung lên tiếng
- Chết tiệt - Tư Nhiên đập bàn đứng dậy, khoác chiếc áo vào rồi ra khỏi thư phòng
Tại Los Angeles, California
Tuyết Lệ nghe điện thoại xong mặt mày thất thần. Phương lão gia và Phương phu nhân ngồi nói chuyện, bàn bạc hợp đồng với công ty B thì thấy Tuyết Lệ từ trên lầu chạy xuống. Một tiểu thư đài các như cô rất ít khi thể hiện sự lỗ mãng như vậy, nhất là khi có khách đến nhà. Phát giác ra điềm xấu, Phương phu nhân hỏi
- Chuyện gì đấy con gái?
- Hi Hi bị tai nạn rồi, con phải về Thành phố X ngay ạ
- Hả!?! - Lão gia và phu nhân tròn mắt. Họ nhanh chóng thu xếp đồ, gọi lớn - Mê Linh, cho người đặ vé máy bay về Thành phố X mau lên
- Vâng! - Mê Linh lên tiếng
- Ơ này, còn hợp đồng... - Chủ tịch công ty B ấp úng
- Hợp đồng vài tỷ này sao xứng đáng để đổi lấy mạng con gái (nuôi) của tôi được? - Lão gia quát lớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.