Chương 78
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
•HIỆN TẠI•
Tôi nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Đau quá! Toàn thân thật sự rất đau. Không hiểu sao tim lại cứ nhói nhói thế này... Nước mắt không kìm được mà cứ tuôn ra. Tôi ôm mặt mà khóc
Tiểu Lệ nói đúng, mình không nên nhớ lại những việc năm ấy. Giờ lại thấy hối hận khi lại nhớ ra được.
Nhưng khi ổn định được cảm xúc, tôi mới biết rằng mình không còn ở núi Mộng Nguyệt nữa rồi. Hơi thở bị nén lại, rất khó chịu. Mùi này mùi thuốc, mình đang ở..... BỆNH VIỆN!?!
Tôi thở dốc, mồ hôi liên tiếp chảy vài những vết xước trên mặt và người. Tôi nắm chặt cái chăn. Cái mùi bệnh viện này khó chịu chết đi được! Tôi rất ghét cái mùi của bệnh viện, chỉ cần đứng trước cửa bệnh viện đã chóng mặt rồi.
- Chị ơi?
Một cái giọng thanh mảnh, dịu dàng vang lên. Tôi vội quay đầu sang nhìn. Cô bé dụi mắt như vừa ngủ một giấc dài dậy. Tôi lau mồ hôi không ngừng chảy, thở đều lại rồi cất tiếng hỏi
- Em là ai? Sao lại ở đây?
- Em là Huyên Nhi. Lí do em ở đây là vì đây là chỗ dã ngoại của lớp em
- Chỗ dã ngoại... Không phải bệnh viện sao?
- Vâng? Làm sao lại là bệnh viện ạ? Từ đây tới bệnh viện gần nhất cũng ít nhất là 5km. Tới đó thì chị có khi nguy hiểm đến tính mạng
- Không phải bệnh viện sao mùi thuốc nồng như vậy?
- Đây chỉ là phòng y tế thôi ạ!
- Ừm... - Tính ra phòng y tế nhà trường mình không đến nỗi nặng mùi thế này - Còn phòng không? Nếu còn em chuyển chị tới đó, chị không thích mùi thuốc
- Á, em kêu cô chuyển chị sang - Nói rồi Huyên Nhi chạy ra ngoài
Tôi nhìn lại khắp người, trời ạ, chỗ nào cũng là vết thương. Nhưng những vết thương này được băng bó tỉ mỉ, không để máu thấm lên. Là cô bé đó làm sao? Hay người khác làm? Rơi từ độ cao chừng 20m mà chỉ bị thương? Tính ra mạng mình lớn, người ta không chết thì cũng gãy tay gãy chân. Chậc, quả là may mắn
"Ting" - Điện thoại ở trên bàn vang lên. Tôi với tay lấy nó (cái bàn ngay kế cái giường) vì tưởng là điện thoại của tôi. Có một dòng tin nhắn hiện ra, nó từ người gửi là "Anh hai". Không phải của mình rồi, vì Nhiên ca tôi đặt là "Ca" chứ không phải "Anh hai". Có khi là của Huyên Nhi không?
"Anh tới rồi, cô ấy ở đâu?" - Thêm một tin từ "Anh hai" vang lên.
Cùng lúc đó, cánh cửa bị đạp bay ra. Không hiểu sao những giọt nước mắt cứ thay phiên nhau lăn dài trên má. Tay nắm chặt lại như muốn giấu đi cảm xúc này. Tôi cố thốt ra một từ, nhưng lại có gì đó nghẹn lại cổ họng. Tôi gạt nước mắt nghẹn ngào
- Thần....
Lạc Thần thấy tôi nước mắt giàn giụa thì khựng lại cho đến khi tôi cất tiếng gọi. Anh ta nhăn mày, vội chạy tới chỗ tôi ngồi xuống. Anh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại phát ra ám khí
- Sao lại bị như vậy?
- ...- Tôi vội tránh ánh nhìn của Lạc Thần, cổ họng nghẹn cứng. Cảm giác như đã bốn năm rồi mới gặp lại
- Tên khốn nào làm em như vậy? - Anh ta không chịu được lên cáu lên, nhưng cũng nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi - Ngoan, đừng khóc nữa. Anh sẽ bảo vệ em, nha?
- Dối trá! - Tôi gục đầu vào bả vai Lạc Thần rồi liên túc đánh mạnh vào ngực anh. Anh không phản kháng, ngồi im cho tôi đánh
- Xin lỗi! Không thể bảo vệ em được! - Anh ôm tôi vào lòng
- T... Em không nói tới vụ đó. Nhưng anh khi trước lại thất hứa với em, em có nên tin anh lại lần nữa?
- Em nhớ lại...rồi? - Lạc Thần nhùn thẳng vào mắt tôi
- Ừm... - Tôi đỏ mặt né tránh ánh mắt anh.
Lạc Thần không kìm được nỗi vui mà nhanh chóng đặt môi mình lên môi tôi. Tôi ôm cổ anh, tiếp nhận nụ hôn ấy. Cả hai buông ra sau một lúc hôn "nồng nhiệt". Bây giờ đến lượt anh gục đầu vào vai tôi. Hơi thở của anh chạm đến da thịt khiến tôi có chút run lên
- Vụ đó... Giờ còn tính không?
- Vụ nào?
- Vụ tỏ tình trong lá thư ấy... - Lạc Thần lắc đầu nguẩy nguậy hệt như một chú cún con
- Hứ! Không nhá! - Tôi phồng má cờ giận dỗi
- Ơ? Sao lại thế? - Anh ôm eo tôi rồi đè xuống giường - Thế giờ anh làm lại nhé?
- Xéo!!!
"Làm bạn gái anh có được không? "
Tôi nghe xong tai đỏ bừng. Sao người con trai trước mặt tôi lại tuấn tú đến vậy? Tôi vốn chỉ trêu anh ấy tí thôi, nhưng lại cí cảm giác mình bị trêu lại rồi. Tôi toan trả lời thì đột nhiên....
- AAAAAA... ĐAU QUÁ!!! - Vết thương hở ra do Lạc Thần đè quá mạnh
- Vợ ơi, anh xin lỗi mà...
- Cút! Ai vợ anh?
Bên ngoài cửa phòng, Huyên Nhi đang bưng khay bông và băng rôn tới. Thấy hai chúng tôi 'quá mức thân thiết' thì nở một nụ cười: "Chậc, làm lố quá rồi!"
Tôi nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Đau quá! Toàn thân thật sự rất đau. Không hiểu sao tim lại cứ nhói nhói thế này... Nước mắt không kìm được mà cứ tuôn ra. Tôi ôm mặt mà khóc
Tiểu Lệ nói đúng, mình không nên nhớ lại những việc năm ấy. Giờ lại thấy hối hận khi lại nhớ ra được.
Nhưng khi ổn định được cảm xúc, tôi mới biết rằng mình không còn ở núi Mộng Nguyệt nữa rồi. Hơi thở bị nén lại, rất khó chịu. Mùi này mùi thuốc, mình đang ở..... BỆNH VIỆN!?!
Tôi thở dốc, mồ hôi liên tiếp chảy vài những vết xước trên mặt và người. Tôi nắm chặt cái chăn. Cái mùi bệnh viện này khó chịu chết đi được! Tôi rất ghét cái mùi của bệnh viện, chỉ cần đứng trước cửa bệnh viện đã chóng mặt rồi.
- Chị ơi?
Một cái giọng thanh mảnh, dịu dàng vang lên. Tôi vội quay đầu sang nhìn. Cô bé dụi mắt như vừa ngủ một giấc dài dậy. Tôi lau mồ hôi không ngừng chảy, thở đều lại rồi cất tiếng hỏi
- Em là ai? Sao lại ở đây?
- Em là Huyên Nhi. Lí do em ở đây là vì đây là chỗ dã ngoại của lớp em
- Chỗ dã ngoại... Không phải bệnh viện sao?
- Vâng? Làm sao lại là bệnh viện ạ? Từ đây tới bệnh viện gần nhất cũng ít nhất là 5km. Tới đó thì chị có khi nguy hiểm đến tính mạng
- Không phải bệnh viện sao mùi thuốc nồng như vậy?
- Đây chỉ là phòng y tế thôi ạ!
- Ừm... - Tính ra phòng y tế nhà trường mình không đến nỗi nặng mùi thế này - Còn phòng không? Nếu còn em chuyển chị tới đó, chị không thích mùi thuốc
- Á, em kêu cô chuyển chị sang - Nói rồi Huyên Nhi chạy ra ngoài
Tôi nhìn lại khắp người, trời ạ, chỗ nào cũng là vết thương. Nhưng những vết thương này được băng bó tỉ mỉ, không để máu thấm lên. Là cô bé đó làm sao? Hay người khác làm? Rơi từ độ cao chừng 20m mà chỉ bị thương? Tính ra mạng mình lớn, người ta không chết thì cũng gãy tay gãy chân. Chậc, quả là may mắn
"Ting" - Điện thoại ở trên bàn vang lên. Tôi với tay lấy nó (cái bàn ngay kế cái giường) vì tưởng là điện thoại của tôi. Có một dòng tin nhắn hiện ra, nó từ người gửi là "Anh hai". Không phải của mình rồi, vì Nhiên ca tôi đặt là "Ca" chứ không phải "Anh hai". Có khi là của Huyên Nhi không?
"Anh tới rồi, cô ấy ở đâu?" - Thêm một tin từ "Anh hai" vang lên.
Cùng lúc đó, cánh cửa bị đạp bay ra. Không hiểu sao những giọt nước mắt cứ thay phiên nhau lăn dài trên má. Tay nắm chặt lại như muốn giấu đi cảm xúc này. Tôi cố thốt ra một từ, nhưng lại có gì đó nghẹn lại cổ họng. Tôi gạt nước mắt nghẹn ngào
- Thần....
Lạc Thần thấy tôi nước mắt giàn giụa thì khựng lại cho đến khi tôi cất tiếng gọi. Anh ta nhăn mày, vội chạy tới chỗ tôi ngồi xuống. Anh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại phát ra ám khí
- Sao lại bị như vậy?
- ...- Tôi vội tránh ánh nhìn của Lạc Thần, cổ họng nghẹn cứng. Cảm giác như đã bốn năm rồi mới gặp lại
- Tên khốn nào làm em như vậy? - Anh ta không chịu được lên cáu lên, nhưng cũng nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi - Ngoan, đừng khóc nữa. Anh sẽ bảo vệ em, nha?
- Dối trá! - Tôi gục đầu vào bả vai Lạc Thần rồi liên túc đánh mạnh vào ngực anh. Anh không phản kháng, ngồi im cho tôi đánh
- Xin lỗi! Không thể bảo vệ em được! - Anh ôm tôi vào lòng
- T... Em không nói tới vụ đó. Nhưng anh khi trước lại thất hứa với em, em có nên tin anh lại lần nữa?
- Em nhớ lại...rồi? - Lạc Thần nhùn thẳng vào mắt tôi
- Ừm... - Tôi đỏ mặt né tránh ánh mắt anh.
Lạc Thần không kìm được nỗi vui mà nhanh chóng đặt môi mình lên môi tôi. Tôi ôm cổ anh, tiếp nhận nụ hôn ấy. Cả hai buông ra sau một lúc hôn "nồng nhiệt". Bây giờ đến lượt anh gục đầu vào vai tôi. Hơi thở của anh chạm đến da thịt khiến tôi có chút run lên
- Vụ đó... Giờ còn tính không?
- Vụ nào?
- Vụ tỏ tình trong lá thư ấy... - Lạc Thần lắc đầu nguẩy nguậy hệt như một chú cún con
- Hứ! Không nhá! - Tôi phồng má cờ giận dỗi
- Ơ? Sao lại thế? - Anh ôm eo tôi rồi đè xuống giường - Thế giờ anh làm lại nhé?
- Xéo!!!
"Làm bạn gái anh có được không? "
Tôi nghe xong tai đỏ bừng. Sao người con trai trước mặt tôi lại tuấn tú đến vậy? Tôi vốn chỉ trêu anh ấy tí thôi, nhưng lại cí cảm giác mình bị trêu lại rồi. Tôi toan trả lời thì đột nhiên....
- AAAAAA... ĐAU QUÁ!!! - Vết thương hở ra do Lạc Thần đè quá mạnh
- Vợ ơi, anh xin lỗi mà...
- Cút! Ai vợ anh?
Bên ngoài cửa phòng, Huyên Nhi đang bưng khay bông và băng rôn tới. Thấy hai chúng tôi 'quá mức thân thiết' thì nở một nụ cười: "Chậc, làm lố quá rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.