Chương 7
Nhỏ Thiên Yết
21/12/2019
Biến đi, tiện nhân, đừng làm ô uế nơi này...
Tránh xa Dạ Thiếu ra, cút đi!...
Rẻ rách như mày mà xứng đáng à?...
"..."
Vô số...vô số những lời nói ác nghiệt đều chỉ thẳng vào tôi. Vô số những cục đá bay thằng vào tôi. Nhục mạ tôi thì tôi nhịn, nhưng lăng mạ được vào cha mẹ tôi thì thử coi, nhất là mẹ tôi. Tôi sẽ xé toạc cái miệng của mấy ng cho mà coi. Bị tật ko phải là cha mẹ tôi, mà sẽ là mấy ng...
Tôi ko phảng kháng, dần dần quỵ xuống, tay vẫn che để đá ko bay vào ng. Họ vẫn ném đá "xả giận". Từ trong đám đông ấy, 1 cô gái chạy ra chăn lại cho tôi. Là Tiểu Lệ!?!
- Mọi người thôi đi! Tại sao phải lm thế với Hi Hi chứ? Cậu ấy đã lm gì các cậu à?
- Phương Tuyết Lệ, cô ko cần bênh con tiện nhân đó làm gì. Cô mà bênh nó là còn bị lây vạ đấy nhé!
- Được, có gì thì nhắm vào tôi đây này.
Tôi từ từ đứng dậy, kéo Tiểu Lệ về phía sau. Ngước đôi mắt đầy căm hận lên, nói:
- Tất cả các người...đã viết xấu về cha mẹ tôi thì đã thôi đi. Giờ thử động tới 1 cộng tóc của Tiểu Lệ coi. Tôi cho các ng bik thế nào là đúng thế nào là sai.
- Mày nghĩ bọn tao sợ mày à???
1 cô gái vừa nói vừa ném cục đá to hơn mấy cục khác. Mặt đầy nham hiểm như muốn giết tôi. Tôi ko muốn Tiểu Lệ bị lây vạ nên lm màn chắn cho cậu ấy, 1 mình tôi chịu là đủ rồi. Tiểu Lệ đập lưng tôi, kêu tôi đi ra chô khác. Nhưng cúc đá gần đến rồi, tớ ko buông tay đâu. Tôi nhắm mắt chịu đựng. 1 giây trôi qua... 2 giây trôi qua... 30 giây cũng đã trôi qua :))). Tại sao tôi lại ko thấy đau? Tôi chậm rãi mở mắt ra.... Là, là Lạc Thần??? Anh ta đỡ giúp tôi sao? Nhưng tại sao? Tôi bàng hoàng, còn đám đông sợ hãi rút lui.
- Này, anh...anh ko sao chứ?
- Cô nghĩ 1 cục đá làm tôi đau được à(!?!)
- Nhưng nó to lắm mà...
- Thay vì lo cho tôi, cô lo vết thương trên người mình đi kìa
Tôi chợt nhận ra và nhìn về phía tay tôi rồi chân. Ko bầm thì cũng chảy máu. Tiểu Lệ đỡ tôi về phía phòng y tế. Trước khi đi tôi cũng cúi đầu cảm ơn Lạc Thần. Tôi đi đã khuất bóng, anh ta mỉm cười nói
- Thú vị lắm cô nhóc này, làm tôi phải lo đến thế này đây.
Anh ta cười nhẹ nhưng đầy bí hiểm khiến tôi đang đi lạnh sóng lưng.
Tránh xa Dạ Thiếu ra, cút đi!...
Rẻ rách như mày mà xứng đáng à?...
"..."
Vô số...vô số những lời nói ác nghiệt đều chỉ thẳng vào tôi. Vô số những cục đá bay thằng vào tôi. Nhục mạ tôi thì tôi nhịn, nhưng lăng mạ được vào cha mẹ tôi thì thử coi, nhất là mẹ tôi. Tôi sẽ xé toạc cái miệng của mấy ng cho mà coi. Bị tật ko phải là cha mẹ tôi, mà sẽ là mấy ng...
Tôi ko phảng kháng, dần dần quỵ xuống, tay vẫn che để đá ko bay vào ng. Họ vẫn ném đá "xả giận". Từ trong đám đông ấy, 1 cô gái chạy ra chăn lại cho tôi. Là Tiểu Lệ!?!
- Mọi người thôi đi! Tại sao phải lm thế với Hi Hi chứ? Cậu ấy đã lm gì các cậu à?
- Phương Tuyết Lệ, cô ko cần bênh con tiện nhân đó làm gì. Cô mà bênh nó là còn bị lây vạ đấy nhé!
- Được, có gì thì nhắm vào tôi đây này.
Tôi từ từ đứng dậy, kéo Tiểu Lệ về phía sau. Ngước đôi mắt đầy căm hận lên, nói:
- Tất cả các người...đã viết xấu về cha mẹ tôi thì đã thôi đi. Giờ thử động tới 1 cộng tóc của Tiểu Lệ coi. Tôi cho các ng bik thế nào là đúng thế nào là sai.
- Mày nghĩ bọn tao sợ mày à???
1 cô gái vừa nói vừa ném cục đá to hơn mấy cục khác. Mặt đầy nham hiểm như muốn giết tôi. Tôi ko muốn Tiểu Lệ bị lây vạ nên lm màn chắn cho cậu ấy, 1 mình tôi chịu là đủ rồi. Tiểu Lệ đập lưng tôi, kêu tôi đi ra chô khác. Nhưng cúc đá gần đến rồi, tớ ko buông tay đâu. Tôi nhắm mắt chịu đựng. 1 giây trôi qua... 2 giây trôi qua... 30 giây cũng đã trôi qua :))). Tại sao tôi lại ko thấy đau? Tôi chậm rãi mở mắt ra.... Là, là Lạc Thần??? Anh ta đỡ giúp tôi sao? Nhưng tại sao? Tôi bàng hoàng, còn đám đông sợ hãi rút lui.
- Này, anh...anh ko sao chứ?
- Cô nghĩ 1 cục đá làm tôi đau được à(!?!)
- Nhưng nó to lắm mà...
- Thay vì lo cho tôi, cô lo vết thương trên người mình đi kìa
Tôi chợt nhận ra và nhìn về phía tay tôi rồi chân. Ko bầm thì cũng chảy máu. Tiểu Lệ đỡ tôi về phía phòng y tế. Trước khi đi tôi cũng cúi đầu cảm ơn Lạc Thần. Tôi đi đã khuất bóng, anh ta mỉm cười nói
- Thú vị lắm cô nhóc này, làm tôi phải lo đến thế này đây.
Anh ta cười nhẹ nhưng đầy bí hiểm khiến tôi đang đi lạnh sóng lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.